Chương 09: Cuộc họp phụ huynh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

Chương 09: Cuộc họp phụ huynh

***

"Em không biết làm..." Chúc Miêu kêu thảm thiết...

***

Bởi vì Lâm Chu, Chúc Miêu càng thêm chán ghét việc đi học. Cậu nghĩ kỹ rồi, nếu Lâm Chu tiếp tục động chân động tay với cậu, cậu sẽ khiến Lâm Chu đẹp mặt — Cụ thể đẹp thế nào thì chưa nghĩ ra.

Nhưng Lâm Chu lại trở nên quy củ đàng hoàng.

Chúc Miêu nhớ kỹ lời căn dặn của Hạng Chú, lên lớp phải chăm chú nghe giảng. Nhưng cậu bỏ quá nhiều tiết, học lớp nào cũng như lọt trong sương mù, cố gắng đấu tranh với con sâu ngủ. Nhưng đến cả chú thích trong sách cậu cũng đọc không hiểu.

Tiết của Lâm Chu càng không cần phải nói. Nhìn thấy mặt Lâm Chu thôi là Chúc Miêu làm cách nào cũng không tập trung tinh thần được. Nền tảng tiếng Anh của cậu vốn dĩ đã bết bát, giờ đây càng thêm kém.

Quay về được mấy ngày, Hạng Chú cho Nhất Ninh nghỉ, để cô được nghỉ ngơi, còn mình mỗi ngày tới quán làm.

Thời tiết dần dần nóng lên, thức uống lạnh ngày càng được hoan nghênh, cà phê đá, cà phê chiết xuất lạnh (*), đồ uống soda, mát lạnh sảng khoái. Gió từ điều hoà thổi qua sàn nhà, sểnh mắt một cái là mèo chui ra nghịch.

(*) Ice Drip Coffee/ Cold Drip: là món cà phê được chiết xuất bằng phương pháp ngâm bột cà phê xay trong nước lạnh từ 2 đến 8 tiếng tuỳ từng loại hạt và tuỳ sở thích cá nhân.

Mèo con Oreo Chúc Miêu mang tới đã được thả khỏi lồng. Làm "người mới", đáng lẽ nó phải là đáy chuỗi thức ăn ở đây. Nhưng nó nghịch ngợm hiếu động vô cùng, bị mèo khác đánh mấy lần vẫn hùng hổ liều mạng như cũ, đã thế nó còn đập nát mấy cái tách.

Cho đến một lần, nó bị Hạng Chú tóm gọn.

Hạng Chú quơ tay một phát túm luôn nhóc mèo, nắm gáy nó xách lên, chỉ vào chỗ cái tách bị vỡ, nghiêm nghị phê bình nó.

"Lần sau mày mà còn đập vỡ, là tao đập mày đấy, hiểu chưa?"

Thần kỳ là, từ đó về sau, Oreo không đập vỡ cốc chén nữa. Và khi có Hạng Chú ở đây, nó cũng không dám trèo lên bàn.

Xem ra, mèo thật sự là giống loài mềm nắn rắn buông điển hình.

Hôm nay đã qua 8 giờ tối, Hạng Chú vẫn ở quầy bar không về, Chúc Miêu nhìn anh mấy lần, hỏi dò: "Anh à, anh không tan ca sao?"

Hạng Chú nhìn đồng hồ, đáp: "Chốc nữa sẽ về. Sao thế?"

Chúc Miêu không cẩn thận lầu bầu lời tự đáy lòng: "Em muốn làm bài tập mà..."

Cậu thật sự không muốn làm bài tập dưới mí mắt Hạng Chú, bài tập của cậu bỏ trống nhiều lắm, sai cũng nhiều. Gần đây cậu muốn chăm chỉ học tập, nhưng chẳng hiệu quả gì cả.

Hạng Chú không hiểu ra sao, anh nói: "Thì cậu cứ làm đi..."

Chúc Miêu nghiêng ngươi sang, dùng thân mình chắn ánh mắt của Hạng Chú, mở bài tập tiếng Anh ra, bắt đầu làm bài đọc hiểu. Nhưng cậu nhận ra mình nhìn mấy từ đơn ở dòng thứ nhất ba lần mà vẫn không hiểu gì. Cậu lắc lắc đầu, bực bội nhấn bút bi lặp đi lặp lại, thử tập trung lần nữa.

"Khó đến thế à? Bài đầu tiên cậu điền mất mười lăm phút rồi."

Chúc Miêu bị doạ suýt bắn cả người lên, vừa quay đầu lại, đã thấy Hạng Chú im hơi lặng tiếng đứng sau lưng mình tự bao giờ, vượt qua vai cậu nhìn bài tập tiếng Anh trên bàn. Y chang mèo, một chút động tĩnh cũng không có.

"Không có... không có mà. Em ngẩn người thôi, bây giờ em mới bắt đầu làm!" Chúc Miêu mạnh miệng đáp.

Hạng Chú gật gật đầu, nhưng có vẻ anh không tính đi ra chỗ khác, chống tay lên bàn, bờ môi khẽ khép mở, như đang đọc nhẩm.

Chúc Miêu cắn răng nhìn bài, vẫn không hiểu gì. Ý nghĩa của mấy từ đơn kia thật mơ hồ, có vẻ là nghĩa này lại hình như mang nghĩa khác, chồng chéo lên nhau, cả câu hoàn toàn bế tắc.

Chúc Miêu thấy mình không phải đang làm bài, mà là đang giải câu đố không bằng.

Ánh mắt Hạng Chú sau lưng như có gai vậy. Chúc Miêu thấy tay anh chống bên cạnh tay mình, hình xăm quả cà phê trên tay hết sức rõ nét.

"Lợi hại thật đấy —–" Hạng Chú cảm khái nói.

Chúc Miêu nghĩ, chuyện, làm hết luôn rồi đó.

"Hoàn mỹ trật khỏi tất cả câu trả lời đúng. Bút của cậu được phù phép (*) à?"

(*) gốc là "khai quang/开光.

Nháy mắt Chúc Miêu đỏ bừng cả mặt, "soạt soạt soạt" gạch bỏ tất cả đáp án vừa viết, suýt chọc thủng giấy. Cậu bất chấp tất cả, vò đã mẻ không sợ nứt, đặt bút đánh cạch, dán mặt lên bàn, hai tay vò đầu, xoa rối tung cả mái tóc.

"Em không biết làm..." Chúc Miêu kêu thảm thiết.

Hạng Chú ngồi xuống bên cạnh cậu, nói: "Nền tảng của cậu quá kém, phải bổ túc nhiều."

Chúc Miêu như nhìn thấy cọc tiêu trên biển, nhìn thấy ánh sáng trong đêm tối. Cậu quay đầu lại, nhìn Hạng Chú chằm chằm, lông mày đôi mắt và cả khoé môi đều cụp xuống, đáng thương miễn bàn. Cậu nói: "Anh dạy em với... Xin anh đó..."

Hạng Chú ngây ngẩn cả người.

Có lẽ trời sinh Chúc Miêu mang vẻ "thẳng thắn chân thành" (*). Thẳng thắn vui vẻ, thẳng thắn khốn cùng, khi nhờ vả người khác cũng rất thẳng thắn, khiến người ta cảm thấy tội ác tày trời nếu có ý từ chối cậu.

(*) gốc là 理直气壮: Kiểu, cây ngay không sợ chết đứng, vàng thật không sợ lửa, thẳng thắn chân thành... v.v

Hạng Chú tránh ánh mắt của cậu, nhàn nhạt đáp: "Có thời gian rảnh sẽ dạy cậu."

Nói thì nói vậy, nhưng khi phản ứng lại, Hạng Chú đã bắt đầu giải thích cho cậu về việc đọc hiểu. Chúc Miêu chăm chú nghe, cảm thấy giọng đọc tiếng Anh của Hạng Chú dễ nghe vô cùng, đặc biệt là âm uốn lưỡi, vừa nhẹ vừa sánh, lưu luyến vờn quanh, dễ nghe hơn tất cả giáo viên tiếng Anh ở trường.

Đang lúc một người dạy chăm chú, một người học chăm chú, chuông treo trên cửa leng keng vang lên, có người đến.

Đã đóng cửa quán rồi, người vừa tới không phải là khách, rõ ràng là người quen biết với Hạng Chú.

Người mới đến là một người đàn ông trên dưới ba lăm tuổi, nho nhã ôn hoà, cười chào hỏi cả với Chúc Miêu không quen biết. Chúc Miêu ngốc ngốc đáp lại, vội vàng cúi xuống giả bộ nhìn đề bài, thực ra đang vụng trộm dựng tai lên nghe lén.

Người đàn ông đó cầm hạt cà phê tới, mấy túi hạt cà phê dán nhãn hiệu, nói "Đem tới cho cậu nếm thử".

Hạng Chú nhận hạt cà phê, sau đó hai người tán gẫu với nhau, hàn huyên về cà phê, hàn huyên về chuyện Hạng Chú đi Ethiopia mấy hôm nọ. Đối thoại rất bình thường, không có gì đặc biệt.

Nhưng Chúc Miêu cảm thấy có gì đó là lạ, cảm thấy hai người này vừa quen thuộc thân mật lại vừa lạnh nhạt khách khí.

Cái trực giác này ấy mà, nếu mà dùng để làm bài, thì đã không đến nỗi sai bét hết như thế.

Hai người hàn huyên trò chuyện, người đàn ông kia chuẩn bị rời đi. Trước khi ra về không quên chào Chúc Miêu.

Chúc Miêu đang nghe lén, vốn đã chột dạ, nên khách sáo vô cùng, đứng lên muốn tiễn y. Người đàn ông kia cười nói: "Không cần tiễn đâu. Lần đầu gặp mặt, tôi tên là Hà Tranh, là bạn của Tiểu Chú. Tiệm cà phê của tôi nằm trong ngõ nhỏ đối diện, rảnh rỗi thì tới chơi."

Chúc Miêu hơi giật mình, gật đầu.

Chuông cửa lại leng keng vang lên, trong tiệm khôi phục sự yên tĩnh. Hạng Chú gõ gõ bàn, nói: "Nhanh nào, tôi phải về rồi. Cậu làm xong hai đề này đi."

Chúc Miêu đành dằn lòng hiếu kì xuống, ngồi xuống ngoan ngoãn làm bài.

"Cậu rơi gì này?" Hạng Chú nhặt một tờ giấy trên mặt đất lên, đưa cho Chúc Miêu.

Chúc Miêu nhìn qua, cầm về, lầu bầu một câu "Thông báo họp phụ huynh",  gập qua loa mấy lần, nhét về ba lô.

Hạng Chú cũng không hỏi. Liên quan đến gia đình Chúc Miêu, anh không tiện hỏi.

Nếu nhặt về con mèo hoang nào cũng phải rõ ràng lai lịch của nó, vậy thì quá mệt mỏi.

Hết chương 09.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net