Chương 32.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuốc tráng dương.

Không cần nói rõ cũng biết đây là thuốc chữa bệnh gì, nhất thời vẻ mặt mọi người nhìn Trịnh Trạch vô cùng quỷ dị.

Đồng thời cũng có người xì xào bàn tán, nói cử chỉ hành vi gần đây của Trịnh Trạch quả thực khác với lúc trước rất lớn. Trước đó còn có chút kỳ quái, hiện tại xem ra thà nói lãng tử vừa mới khỏe chút đã quay đầu thành tình thánh, chi bằng nói là chỗ đó không sử dụng được đã trở thành thái giám còn thích hợp.

Lê Hi dẫn đầu đứng ra, một bên đè lại Chanel gần như bùng nổ bởi vì cậu thay Cố Văn Nhưỡng bị đánh một cái, một bên cúi xuống nhặt bình thuốc.

"Sừng hưu (Khử lông (?)), Epimedium: Dâm Dương Hoắc, Morinda officinalis: Ba Kích (muối), Sâm Cau, Cistanche deserticola: Nhục Thung Dung, Câu Kỷ, Hà Thủ Ô, Acanthopanax chiết xuất senticosus. Có mùi, vị ngọt, đắng. Bổ thận tráng dương. Dùng cho thể hư, bệnh liệt dương thận yếu." Giọng nói lạnh lẽo rõ ràng không nhanh không chậm vang lên. Lê Hi cầm bình thuốc đổ ra một viên. Chỉ nhìn lướt qua thì cậu đã có thể nói rõ ràng từng thành phần trong đó, không cần giấy hướng dẫn.

"Quả thực là nên lui hôn lễ này lại." Lê Hi đi tới bên cạnh cha Trịnh Trạch đưa bình thuốc trong tay cho ông: "Vật quy nguyên chủ, đã sớm biết nhà họ Trịnh không biết xấu hổ, lại không nghĩ rằng tới mức này."

"..." Mặt cha Trịnh tím lại, một chữ cũng không nói ra được. Ánh mắt Lê Hi vô cùng khinh miệt, ánh mắt dò xét của mọi người xung quanh càng làm cho ông xấu hổ giận dữ không thôi.

Mà Trịnh Trạch bị cấp dưới của Chanel khống chế, trong đầu trống rỗng hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.

Trước mắt bao người, chuyện bí mật cũng là sỉ nhục nhất trên thân thể cứ thế trực tiếp vén lên, không khác nào ném tự tôn mặt mũi gã xuống đất rồi hung hăng dẫm lên. Gã có thể tưởng tượng được, từ nay về sau gã sẽ nhận được biết bao nhiêu cười nhạo châm chọc. Mà ánh sáng vinh quang trên người cũng triệt để nát bấy vĩnh viễn không cách nào khôi phục.

Tiếng xì xào bàn tán không ngừng. Cảm xúc hiện tại cũng tan vỡ trong bầu không khí.

Giờ khắc này, gã cảm giác bản thân là thằng hề mặc người đùa giỡn.

"Phi!" Không biết là ai lỡ cười ra bị bạn gái bên cạnh nhỏ giọng gắt một cái. Sau đó từng người lần lượt tiến lên chào tạm biệt chủ nhà hai nhà Kỳ Trịnh muốn đi về.

Việc đã đến nước này, hôn lễ triệt để biến thành trò cười.

Cười đã xong, cứ ở lại cũng có chút không thích hợp.

Dù sau, cũng nên chừa chút không gian để hai vị đương sự tự mình giải quyết.

Đại sảnh vốn náo nhiệt trống trải trong chớp mắt. Những phóng viên kia cũng đều được mời đi. Tất cả camera cũng đóng lại, hai nhà Kỳ Trịnh phân biệt đứng ra hai bên im lặng không nói. Ngay cả tâm phúc Trịnh Trạch cũng là sắc mặt xấu hổ.

Trịnh Trạch ngẩng đầu lại đối diện với tầm mắt cười như không cười của Lê Hi, đôi môi đỏ thẳm nở nụ cười giễu cợt.

Đúng là vẫn thua...

Đả kích liên tiếp rốt cuộc làm cho Trịnh Trạch không cách nào tiếp tục chống đỡ, cơ thể lảo đảo trực tiếp ngã xuống đất ngất đi.

Mà Lê Hi thấy tình cảnh này cũng không định ở lại, cậu sắp xếp những người còn lại giải quyết tốt hậu quả lại cùng Chanel dẫn đầu cùng nhau rời khỏi.

Khi đi ngang qua người Cố Văn Nhưỡng, cậu dừng bước lạnh lùng nhìn gã, nhẹ giọng nói: "Có rất nhiều cách báo thù, dùng mạng để báo là cách ngu xuẩn nhất."

"..." Câu nói không có chút nhiệt độ lại làm cho mắt Cố Văn Nhưỡng nháy mắt đỏ lên. Lần thứ 4, đây là lần thứ tư Lê Hi đưa tay cứu gã. Không cần khẩn cầu hèn mọn, không cần vứt đi tự tôn, cũng bởi vì một tia huyết mạch không đáng kể, nam nhân ưu nhã trước mặt lại nguyện ý chủ động từ trên thần đàn đưa tay kéo gã ra khỏi vũng bùn.

Không cách nào kiềm chế tiếng nức nở phát ra, Cố Văn Nhưỡng che mặt tựa hồ trong nháy mắt tìm được mục tiêu sống tiếp.

Người đàn ông cao lớn trước đó đưa Cố Văn Nhưỡng tới hội trường đi tới bên cạnh gã, dụng giọng nói lạnh lẽo cảnh cáo :"Ngày ấy nói, không có lần sau."

"Tôi hiểu. Trừ khi tôi chết!" Thanh âm Cố Văn Nhưỡng rất nhẹ, gã lau khô nước mắt, chậm rãi từ dưới đất đứng lên. Giờ khắc này gã thoạt nhìn vẫn chật vật hèn mọn như vậy, nhưng thần sắc trong mắt lại cùng trước đó khác xa, thậm chí chút âm nhu lạnh lùng làm cho người sởn tóc gáy.

"Bây giờ súng có dễ học không?"

"Cái gì?" Câu hỏi không đầu không đuôi làm cho người đàn ông ngẩn người, nhưng Cố Văn Nhưỡng lại giống như không cần hắn trả lời, tự mình rù rì nói :"Có học được hay không không quan trọng, quan trọng là ta phải để mình trở thành một người hữu dụng đối với cậu ấy."

--------

Bên kia, từ khi vừa ra hội trường Lê Hi đã bị Chanel dùng sức mạnh tư thái cứng rắn mang đi, ngồi ở trong căn phòng ngủ lần đầu hắn và Chanel tiếp xúc thân mật.

Nhìn bình thuốc trên khay, Lê Hi giễu cợt nói :"Em còn nghĩ sẽ là cái khác."

Chanel không lên tiếng, sắc mặt cũng là âm trầm khó được.

Y cúi đầu, dứt khoát cởi quần áo trên người Lê Hi, một tấc một tấc lướt qua thân thể hắn. Sau đó dừng lại ở chỗ rõ ràng bị tím bầm.

"Làm gì?" Lê Hi nhướng mày.

Chanel không trả lời, nhưng sau một khắc, hô hấp nóng bỏng xen lẫn bạo ngược hôn lên da thịt trắng nõn của Lê Hi, từng cái dấu hồng mập mờ được lưu lại, mà đôi tay mạnh mẽ nắn bóp cái mông mềm mại, giống như muốn đem hắn tiến nhập xương máu của mình.

Cái loại cảm giác như bị mãnh thú không chế vào trong lòng liếm láp làm Lê Hi thấy bất đắc dĩ. 

Nhưng khoái cảm theo nhau mà đến cũng làm cho hắn có loại cảm giác nguy hiểm như đánh mất bản thân.

Dù ở thế giới nào, ái nhân đều rụt rè lại ôn nhu, thậm chí còn có chút ngượng ngùng. Ngoại trừ khoảng khắc triệt để rơi vào tình dục, thời điểm khác điều dị thường kiềm chế, nhưng táo bạo như muốn nhào nặn cắn nuốt hắn như lúc này đúng là chưa từng có.

Lực lượng tuyệt đối áp chế, khi không kiềm chế lại tâm tình Chanel vô cùng đáng sợ.

Tay Lê Hi bị y hung hăng đặt lên đỉnh đầu, loại này cảm giác nửa cưỡng bách làm cho hắn vô cùng khó chịu, kiêu ngạo trong xương để cho hắn không muốn thần phục.

Mùi máu tươi mập mờ môi lưỡi giao hòa giữa hai người, theo tiếng nước hòa tan thành một loại xuân tình.

"Đừng" Đột nhiên xâm nhập làm cho Lê Hi không nhịn được mà phát ra tiếng, cơ thể trong nháy mắt bị mở ra đau đớn làm cho cơ thể hắn căng thẳng, ngón tay trên đỉnh đầu vô thức siết tay Chanel.

"Anh điên rồi!" Lê Hi giãy dụa muốn thoát khỏi, sau đó giật mình khi dối diện với tầm mắt Chanel.

Là sự sợ hãi khi sợ mất đi, bởi vì sợ cậu biến mất mà không an lòng.

Đôi mắt xanh lục của Chanel trầm tĩnh như nước, không mang theo nửa phần mê man, lại không hiểu sao làm cho người ta cảm nhận được loại cảm xúc vô cùng yếu đuối.

Người đàn ôn cường đại trầm mặc giấu tất cả ở đáy mắt, nhưng càng như vậy lại làm cậu đau lòng hơn khi phát hiện. 

Lê Hi nháy mắt hiểu được lý do y tức giận.

Bản thân cậu bị thương.

Xuyên qua 7 thế giới, người đàn ông này bất cứ lúc nào cũng sẽ xuất hiện ở phía sau cậu, chưa từng để cho cậu chịu một chút đau khổ.

Dù là khi ở mạt thế nguy hiểm bốn phía, trên người của cậu chưa bao giờ xuất hiện chút vết thương.

Mà hôm nay, bản thân cậu lại xảy ra chuyện ngay trước mặt Chanel, tuy chỉ bị thương vô cùng nhỏ không đáng kể, nhưng lại đủ để cho người đàn ông này sợ hãi.

Thậm chí còn dựa vào phương pháp này để xác định bản thân vẫn còn đang trong ngực y.

Cúi đầu thở dài, Lê Hi không tiếp tục phản kháng.

Hồi lâu, bầu không khí trong phòng cuối cùng dịu xuống. Chanel tựa vào đầu giường, an tĩnh châm một điếu thuốc.

Sau khi thỏa mãn ăn xong cuối cùng nội tâm y cũng bình thản lại để cho y khôi phục lại lý trí, đồng dạng cũng để y tìm lại rụt rè và kiềm chế vốn có.

"Anh thích em ở chỗ nào?" Lười biếng tựa vào lòng Chanel, Lê Hi mắt đối mắt với y.

"..." Trầm mặc.

Câu hỏi bát ngờ của Lê Hi làm cho Chanel luống cuống, sau tai cũng đỏ lên.

"Ngu ngốc!" Lê Hi lắc đầu, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Ngay lúc cậu cho là bản thân sẽ không nhận được câu trả lời, Chanel lại chậm rãi đáp lại: "Bản năng"

"..." Đáp án ngoài ý muốn làm Lê Hi sửng sốt, nháy mắt sáng tỏ nguyên nhân.

Một loại cảm giác chua xót lại ngọt ngào làm hốc mắt cậu hơi đỏ lên, cậu kéo đầu Chanel xuống rồi cắn môi y: "Đáp án này rất tốt, em thích, anh tốt nhất nên sử dụng chút bản năng. Nếu không em sợ bản thân không nhịn được muốn làm anh."

Rất nhanh, bầu không khí trong phòng lại nóng lên, mà Trịnh Trạch nhận hết đả kích cuối cùng tỉnh lại.

Dường như đã hoàn toàn bị điên, Trịnh Trạch mới vừa mở mắt liền đập vỡ tất cả mọi thứ trên đầu giường, gã nhặt mảnh kính bị vỡ nát trên mặt đất muốn đi tìm Lê Hi liều mạng, nhưng lại bị cha gã đứng kế bên ngăn lại.

"Cha, cha làm gì vậy? Để cho con giết nó!"

"Bình tĩnh lại!" Cha Trịnh cũng vô cùng phiền não. Từ khi tin tức hôn lễ thất bại truyền ra đến bây giờ, chỉ mới ngắn ngủi mấy tiếng, nhưng tổn thất nhà họ Trịnh gặp phải căn bản không cách nào đo được.

Những dược sĩ vốn quan hệ thân mật với nhà họ đều bắt đầu sôi nổi dùng ánh mắt dò xét đối đãi nhà họ Trịnh.

Mà hình tượng hoàn mỹ của nhà họ cũng gặp phải sự nghi ngờ từ công chúng.

Danh dự nhà họ Trịnh đã hoàn toàn rơi xuống đáy vực sâu, ở trong mắt người ngoài thì bọn họ chính là chuyện cười.

Ngay cả tạp chí kinh tế không chú ý tới bát quái cũng dùng giọng điệu đùa giỡn nói nhà họ Trịnh vô cùng có tác phong xí nghiệp nông thôn. Ngay cả trường hợp quan trọng như hôn lễ, chơi đùa lãng mạn đều phải tham khảo danh sách phong lưu hoàn khố trước kia.

Thở dài, lòng cha Trịnh còn phức tạp hơn Trịnh Trạch. Mắt thấy sẽ lập tức thành hào môn thế gia lại trở nên lụn bại, kết quả như vậy khiến ông không thể tiếp thu.

Đúng lúc này cửa phòng bệnh bất ngờ mở ra, cha Trịnh thấy người tiến vào thì mới biết là thư ký của ông.

"Chuyện gì?" Cha Trịnh hỏi: "Kỳ Yến Ninh ngài kêu tôi điều tra, bên kia vừa mới có kết quả. Chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?" Cha Trịnh nhíu mày.

Thư ký nhìn xung quanh lấy ra một tập hồ sơ trong túi, sau đó chủ động đưa tới trước mặt ông.

"Đây là..." Cha Trịnh ngạc nhiên nhìn qua, mắt sáng ngời lên.

Không ngờ Kỳ Yến Ninh lại có nhược điểm như vậy, rốt cuộc vẫn là dược sĩ trẻ tuổi, vì nghiên cứu cả gan làm loạn, ngay cả luật pháp cũng có thể không cố kỵ.

Xem ra sự tình còn có đường cứu vãn, ông trời phù hộ, chỉ cần chuẩn bị thỏa đáng thì nhà họ sẽ có hi vọng trở mình!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net