3. Thanh Thủy Vũ Lâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thanh Thủy Vũ Lâm "Không đến trộm" ba chữ bắt đầu mối quan hệ giữa hai người, trong khi làm bạn trò chơi đã gần nửa năm.

Tần Thanh trộm đồ ăn hai tháng đã cảm thấy đủ, sau đó cô chuyển qua trò khác. Dù sao chỉ cần cô chơi cái gì, Thanh Thủy Vũ Lâm liền theo chơi cái ấy, hơn nữa tuyệt đối chơi quá sức hay so với cô. Có Thanh Thủy Vũ Lâm ở đó, Tần Thanh chỉ có tư cách làm tiểu tùy tùng.

Không thân cận quá, không đòi ảnh chụp, Thanh Thủy Vũ Lâm so với tưởng tượng càng quân tử.

Tần Thanh nhịn không được trong lòng phác họa bộ dáng Thanh Thủy Vũ Lâm, không biết hắn là loại nào, đại thúc cơ trí thành thục, hay là trạch nam ít nói chỉ quanh quẩn trong nhà, hoặc là người đi làm cấm dục lãnh tình?

"Gặp mặt đi." Tần Thanh đánh ba chữ vào khung thoại, do dự hồi lâu, cuối cùng cô quyết định gửi.

Tin gởi ra ngoài hơn nửa ngày, Thanh Thủy Vũ Lâm vẫn không đáp lại.

Vô số lần đăng nhập, rồi lại vô số lần thoát ra, Tần Thanh thừa nhận, cô phi thường để ý đến câu trả lời của hắn.

11 giờ tối, lúc Tần Thanh chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên nhận được trả lời từ Thanh Thủy Vũ Lâm.

Vẫn là phong cách nhất quán ngắn gọn của hắn, chỉ có một từ.

"Được."

Nhìn cái từ cụt ngủn trong hộp thoại kia, tâm tình Tần Thanh nháy mắt từ đáy cốc vọt lên trên mây, trong nháy mắt, trước mắt như có pháo hoa tung bay, lộng lẫy đủ màu chiếu sáng cả màn trời.

Ôm di động, Tần Thanh đánh vào một loạt chữ, rồi xóa đi, xóa đi lại đánh vào, cuối cùng lấy ngữ khí đùa giỡn gởi đi: "Bạn nhìn như thế nào?"

Thanh Thủy Vũ Lâm trả lời thật nhanh.

"Không xấu."

Tần Thanh cười, ngón tay bay nhanh ấn phím.

"Tôi thích soái ca."

Thanh Thủy Vũ Lâm trả lời bằng một gương mặt tươi cười.

Buổi chiều thứ sáu, hai người hẹn gặp mặt ở đường đi bộ náo nhiệt nhất trong thành phố.

Trước khi ra cửa, Tần Thanh cơ hồ thử toàn bộ tủ quần áo, mặc thử hai mươi mấy bộ váy, cuối cùng chọn ra cái váy trắng đơn giản tố nhã, không quá cầu kỳ, cũng không quá già dặn, hết thảy thật vừa vặn.

Lúc còn là học sinh không có tình yêu, đến khi ly hôn lại theo đuổi quan hệ theo thời thượng.

Tần Thanh nắm chặt di động, nhìn thời gian rất nhìn lần, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cô giờ phút này có chút khẩn trương. Người đến người đi, Tần Thanh nhìn không chớp mắt từng người đi qua, mỗi khi có người đi tới hướng cô, cô sẽ theo bản năng duỗi thẳng lưng, thần sắc cũng bắt đầu vì khẩn trương mà trở nên mất tự nhiên.

"Hi."

Một giọng nam sạch sẽ vang lên phía sau lưng Tần Thanh, cô quay đầu lại.

Ánh mặt trời lóa mắt, trong phút chốc cô hoảng hốt. Một thanh niên cũng sạch sẽ như giọng nói của mình xuất hiện trong tầm mắt Tần Thanh. Thanh niên rất cao, cao hơn Tần Thanh hẳn một cái đầu, tầm mắt Tần Thanh chỉ nhìn tới được chỗ hầu kết cậu nhô ra.

Thanh niên ăn mặc đơn giản quần jean áo thun, bởi vì vóc dáng quá cao làm Tần Thanh có chút không đoán được tuổi, bất quá vai cậu còn đeo ba lô, nhìn qua thật rõ ràng là học sinh, hoặc có thể là sinh viên.

"Tam nhân hòa." Thanh niên chuẩn xác gọi biệt danh của Tần Thanh.

Xem ra, vị này chính là Thanh Thủy Vũ Lâm.

Tần Thanh nắm chặt di động, hơi mỉm cười nhìn cậu: "Cậu cũng thật lợi hại, tôi chỉ nói quần áo, cậu lại có thể chuẩn xác như vậy mà tìm được tôi."

Thanh Thủy Vũ Lâm cười cười.

"Duyên phận."

Thanh Thủy Vũ Lâm nói không nhiều lắm, nhưng mỗi đề tài Tần Thanh nói ra đều có thể tiếp được, không làm cho Tần Thanh xấu hổ chút nào. Cùng nhau đi bộ một lát, cậu mua hai ly trà sữa, hai người đứng ở ven đường uống trà sữa nói chuyện phiếm.

Tần Thanh nói giỡn nói: "Cảm giác giống như còn đang học cao trung."

Thanh Thủy Vũ Lâm nhàn nhạt nhấp môi.

Uống trà sữa xong, Thanh Thủy Vũ Lâm mời Tần Thanh ăn cơm chiều, trước đây Tần Thanh có nhắc mãi tới một nhà hàng lẩu cá lạnh Trùng Khánh, giá thật tốt nhưng xếp hàng thật dài, cũng không biết cậu xoay sở thế nào, hai người vừa tới là có thể đi vào.

Rượu đủ cơm no từ tiệm ăn ra, ven đường có người bán bong bóng bay, loại làm bằng giấy kiếng để dụ dỗ con nít, Tần Thanh lại nhịn không được nhìn chằm chằm.

"Mua cho cô một cái nhé?"

"Tôi không cần, quá ngây thơ." Tần Thanh nói.

Thanh Thủy Vũ Lâm chỉ chỉ các kiểu bong bóng trong người bán hàng rong, hỏi Tần Thanh: "Thích cái nào?"

Tần Thanh nghiêng người, liếc mắt một cái, miệng chê nhưng thân thể lại thành thật: "Vậy vịt Donald đi."

Được bong bóng, Tần Thanh đôi mắt hơi hơi sáng ngời. Thanh Thủy Vũ Lâm thấy bộ dáng cô như trẻ con, nhịn không được nhấp môi cười cười, ánh mắt thập phần ôn nhu, mang theo vài phần sủng nịch.

Tần Thanh đem bong bóng buộc vào giỏ xách, người đi phía trước, bong bóng ở sau lưng bay bay, trở thành hình ảnh kỳ lạ nhất trên đường.

Buổi tối 8 giờ, Tần Thanh lấy cớ giày cao gót làm đau chân, muốn nghỉ ngơi một chút, hai người cùng nhau đến khách sạn.

Tiếp tân ở quầy nói với hai người: "Vui lòng đưa ra giấy tờ."

Tần Thanh nhìn thoáng qua Thanh Thủy Vũ Lâm, cậu biểu tình tự nhiên: "Tôi không mang."

"A, không sao, dùng của tôi đi." Tần Thanh hào phóng mà đem giấy tờ giao cho khách sạn.

Khi đó khách sạn còn không giống như hiện tại quản lý nghiêm khắc, nếu thật sự không mang, đăng ký một người cũng được. Cô tiếp tân đưa thẻ phòng cho Tần Thanh, hai người vào trong thang máy.

Tìm được phòng, giây phút mở cửa đi vào, Tần Thanh quay đầu lại tự tin nhìn thoáng qua Thanh Thủy Vũ Lâm, chỉ cảm thấy càng nhìn càng thích.

Cô muốn phóng túng, bắt đầu từ người này cũng không tồi. Thanh niên này tuổi không lớn, lại rất tuấn tú, lại không nói nhiều, hẳn là không cần phụ trách.

Tần Thanh ngồi ở giường đôi to rộng, động vài cái, "Giường này rất to, một người ngồi rất co dãn."

Cô ngoắc ngón tay hướng Thanh Thủy Vũ Lâm: "Cậu cũng lại đây đi, xem hai người ngồi lên, có phải vẫn co dãn tốt như vậy không."

Nói xong lời này, Tần Thanh liền hận không thể tàn nhẫn dán lại cái miệng rộng của mình.

Trong đầu cô rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Loại lời nói phóng đãng này làm sao mà lại nói ra được! Mà một chút cũng không câu dẫn được tốt...

Cô đang ảo não, Thanh Thủy Vũ Lâm đã đi tới. Cậu đem cặp sách tùy tay ném ở trên bàn, cả người áp xuống hướng Tần Thanh.

Thình lình thân thể chặn ánh sáng trước mắt Tần Thanh, đầu cô ở ngay cổ cậu, cô có thể nghe được tiếng cậu hít thở.

Tần Thanh không cam lòng yếu thế, gắt gao túm lấy áo thun cậu, cô xoay người rồi ngồi lên người cậu. Cô nhanh chóng cởi ra áo liền váy, khi quần áo kéo ngang qua eo bụng cậu, cô có thể cảm giác được cậu sinh cơ bừng bừng bốc hỏa, cực nóng, làm tim cô đập phanh phanh phanh, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cậu câu lấy cổ Tần Thanh, đang muốn đè xuống lại bị Tần Thanh một phen ngăn trở.

Phút cuối cùng, Tần Thanh nghĩ đến cùng sinh viên như vậy không có khả năng lâu dài, cô hào sảng nói: "Cậu nghĩ cậu muốn cái gì, tôi đều có thể thỏa mãn."

"Cái gì?" Hô hấp cậu có chút mất khống chế, thanh âm mang theo vài phần thở dốc.

"Tôi không thể ngủ với cậu, nói đi, cậu muốn tôi làm gì cho cậu?"

Thanh Thủy Vũ Lâm bởi vì Tần Thanh một câu, phụt một tiếng bật cười. Tuổi trẻ mặt mày đẹp đẽ, nhất tiếu khuynh thành, Tần Thanh cảm thấy trái tim mình một khắc kia đập lỗi một nhịp.

Thanh Thủy Vũ Lâm cười lấy cặp sách lên, từ bên trong móc ra một quyển sách, tùy tay đưa cho Tần Thanh, vẻ mặt đùa dai cười: "Cô muốn làm gì cho tôi, vậy làm xong bài trong đây đi."

Tần Thanh nhận quyển sách kia, lặng đi một lát, thật đúng là chưa từng nghe thấy yêu cầu như thế này. Cô lật sách, vừa thấy đến ghi chú, Tần Thanh chấn động.

"Năm năm thi đại học, ba năm khổ luyện."

Giờ này khắc này, trên người chỉ mặc nội y, Tần Thanh có chút xấu hổ.

Tần Thanh là hàng thật giá thật cup D, lúc đi học không thiếu bị nam sinh nói giỡn, sau khi thành niên, mỗi lần gặp đàn ông đều sẽ không nhịn được nhìn cô vài lần, nguyên bản đây là niềm tự hào của cô.

Vậy mà, ngay giờ khắc này, cô lại cảm thấy chính mình như một cái đồ vật dơ dáy làm hỏng đi ánh mắt của đóa hoa của tổ quốc.

Cô mất tự nhiên mà nuốt nuốt nước miếng, xấu hổ xuống giường, yên lặng nhặt váy áo lên mặc vào.

"Thời gian không còn sớm, cái kia... cậu trở về làm bài tập đi, nhìn dáng vẻ là sắp thi đại học?" Tần Thanh xấu hổ lắp bắp, đầu tóc có chút hỗn độn, da đầu một trận tê dại. Cô lúng ta lúng túng: "Chị, chị, chị về nhà nấu cơm trước."

"......"

Tần Thanh thấy cậu không nói lời nào, đứng dậy muốn đi, bị cậu ngăn lại.

"Cô có ý tứ gì?" Vẻ mặt cậu thập phần nghiêm túc, ấn đường nhíu chặt.

Tần Thanh nhìn cậu một cái, sau đó mắt hướng đi chỗ khác: "Tôi không ngủ với trẻ vị thành niên."

Thanh Thủy Vũ Lâm nhìn Tần Thanh thật sâu.

Cuối cùng cậu cười tự giễu, lại không miễn cưỡng, "Được."

Sau đó cậu đứng dậy, lấy cặp sách lên, lại nhặt sách tham khảo từ giường nhét vào cặp.

Trước khi rời đi, cậu đột nhiên xoay người lại, từ trên cao nhìn xuống Tần Thanh, nghiêm túc nói: "Cô hỏi tôi thật sự muốn cái gì, kỳ thật tôi chỉ muốn một thứ."

Tần Thanh ngẩng đầu, có chút nghi hoặc: "À?"

"Tôi muốn cô nhớ rõ tôi."

"Cái gì?"

"Hẹn gặp lại."

......

Thanh Thủy Vũ Lâm tiêu sái rời đi, để lại Tần Thanh đối mặt với trên giường hỗn loạn, cô có chút mất mát.

Sau đó Tần Thanh không còn thấy tài khoản Thanh Thủy Vũ Lâm sáng đèn nữa, ngẫm lại tuổi của cậu, ước chừng chuẩn bị thi đại học, bận quá.

Thời đại thay đổi, mọi người chuyển qua công cụ chat tức thời, trải qua mấy năm phát triển, từ QQ biến thành WeChat, Tần Thanh sau đó cũng không đăng nhập vào QQ.

Cô cũng không biết chính mình đang trốn tránh cái gì.

Từ 24 tuổi chơi đến 28 tuổi, người đã lướt qua cùng việc đã quên đi không sai biệt lắm, cô "kết giao" vài bạn trai trẻ tuổi, dùng tiền tưới loại "tình yêu" này, sinh hoạt thật ra cũng không quá gian nan. Một người đi, lại một người mới tới, cô đối với loại đồ vật gọi là "cảm tình" coi như đã chết lặng, cái gọi là rung động, chẳng qua chỉ là một phương thức chống cự đối với sinh hoạt hôi thối của mình.

Chia tay với tiểu thịt tươi bói toán, Tần Thanh tiến vào một giai đoạn đơn chiếc. Thời điểm cô tịch mịch nhất, bạn thân Chu Phóng đang phát triển sự nghiệp cùng bạn trai.

Mà cô, đã không có sự nghiệp, cũng không có đàn ông, chỉ có sau khi ly hôn, chồng trước phân tới tiền, phòng ở, xe.

Cái này làm cho Tần Thanh cảm giác thật khủng hoảng.

Quản lý tài sản đã hết kỳ hạn, cô vẫn luôn mua loại hình quản lý tài sản bảo thủ, không có nguy cơ cao, nhưng kiếm được cũng ít. Hiện tại lạm phát lợi hại như vậy, tiền tệ bị giảm giá trị, mua lâu không tốt, chỉ có thể tìm đầu tư tài chính.

Bạn cùng phòng đại học giới thiệu với cô, tìm chuyên gia đầu tư nghiệp vụ ngân hàng, cố vấn quản lý tài sản cá nhân. Giám đốc là bạn của bạn cùng phòng, là lưu học sinh, chỉ thích làm nghiệp vụ lớn, đối với loại tài sản nửa vời như Tần Thanh cảm thấy chướng mắt, đem Tần Thanh giới thiệu cho một nghiệp vụ viên khác.

"Tiểu tử này tuy rằng vẫn còn là thực tập sinh nhưng năng lực rất mạnh, ánh mắt đầu tư cũng thật tốt, giao cho cậu ta sẽ không có vấn đề gì, để cậu ta làm cho cô một cái portfolio."

Tần Thanh không hiểu cái gì là portfolio, chỉ nghĩ có thể kiếm thêm ít tiền cũng tốt.

Giám đốc đem cô đưa tới một phòng khách rồi đi ra ngoài. Tần Thanh ôm giỏ, ngồi ở trên sô pha.

Trước mắt là một ly trà vừa pha, hơi nóng còn lượn lờ, là giám đốc đem đến cho cô. Trong tầm tay là một bồn hoa sinh trưởng tươi tốt, xanh um.

Trong phòng khách có một cái bể cá, mấy con cá vàng đỏ hấp dẫn tầm mắt Tần Thanh. Cô nhìn đến xuất thần những con cá bơi lội tới lui, cửa phòng khách mở mới làm cô giật mình.

Một người đàn ông trẻ tuổi đi đến.

Ngũ quan anh tuấn, thân hình cao lớn, tóc vuốt ngực, áo sơ mi, khí chất thật sạch sẽ. Cánh tay anh kẹp theo folder, tươi cười tao nhã.

"Tần tiểu thư, xin chào." Anh ngồi xuống đối diện Tần Thanh, lễ phép đưa lên danh thiếp: "Đây là danh thiếp của tôi."

"Xin chào xin chào!" Tần Thanh lập tức cầm lấy danh thiếp, mỉm cười, nhìn lướt qua, phía trên danh thiếp in tên của người đàn ông trẻ tuổi.

—— Tả Vũ Lâm.

Tần Thanh nhìn nhìn danh thiếp, lại nhìn nhìn người ngồi trước mắt, trước sau cảm thấy giống như ở nơi nào đã gặp qua anh.

"Tôi như thế nào lại cảm thấy mặt cậu quen như vậy?" Tần Thanh gãi gãi đầu, đột nhiên vỗ đùi: "A! Nghĩ ra rồi! Cậu rất giống người kia... Minh tinh trẻ tuổi! Người kia, người kia... tên là gì nhỉ, như thế nào lại không nhớ nổi!"

Tần Thanh đang vò đầu bứt tai mà nghĩ ra tên của minh tinh tiểu thịt tươi. Người đàn ông trẻ tuổi đối diện cô vẫn ung dung cười.

"Tần tiểu thư, chúng ta xác thật đã gặp mặt."

"Vậy sao?"

Người đàn ông không nhanh không chậm, trước sau mặt đều mang ý cười, gằn từng chữ một: "Năm năm thi đại học, ba năm khổ luyện." Anh ý vị thâm trường mà liếc Tần Thanh một cái, mang theo vài phần tàn nhẫn muốn tính sổ: "Tần tiểu thư, còn nhớ rõ tôi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net