4. Ngũ Tam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nói thật, việc trải qua năm đó, Tần Thanh viết hẳn thành một thiên án có đăng lên diễn đàn, đặt tên là "Quỳ lạy những chuyện năm đó chúng ta trải qua làm chúng ta khóc không ra nước mắt."

Mà Tả Vũ Lâm, đúng, cũng chính là tên thật của Ngũ Tam người kia, tuyệt đối là bóng ma tâm lý lớn nhất trong cuộc đời cô.

|"Năm" (Ngũ) năm đại học, "ba" (Tam) năm khổ luyện|

Nếu không phải lúc đó cô lắm miệng hỏi một câu, thiếu chút nữa cô đã ngủ với một đứa trẻ vị thành niên, không biết ngủ với trẻ vị thành niên có bị cáo là cưỡng gian không? Tần Thanh thiếu kiến thức pháp luật đến đáng thương, làm cô mỗi khi nhớ tới việc này đều run sợ.

Hiện tại Ngũ Tam lại thình lình xuất hiện trong cuộc sống của cô, hơn nữa còn chủ động nhắc tới chuyện năm đó làm Tần Thanh ngẫm lại liền cảm thấy thật thống khổ như bị ung thư, cô cơ hồ trong nháy mắt ngây ra như phỗng, trong lòng chỉ mặc niệm được một câu: wtf!

Sau ngày hôm đó, Ngũ Tam thường xuyên xuất hiện trong sinh hoạt của Tần Thanh. Từ việc cố vấn đầu tư cho cá nhân cô, đến quản lý tài sản, anh đều hẹn cô ra gặp mặt. Gặp mặt nhiều, Tần Thanh có chút sợ hãi, cô nhịn không được lên án Ngũ Tam trong điện thoại: "Năm đó tôi tựa hồ cũng không làm gì thương thiên hại lý, cậu cứ canh cánh trong lòng mãi sao? Cậu rốt cuộc muốn thế nào, âm dương quái khí như vậy làm tôi thật sợ hãi, cậu cho tôi chút thoải mái đi!"

Tư thái run sợ của Tần Thanh tựa hồ lấy lòng Ngũ Tam, âm điệu anh thập phần sung sướng, anh hỏi cô: "Chẳng lẽ tôi không thể hẹn hò với cô sao?"

Tần Thanh kinh ngạc: "Cậu hẹn hò với tôi làm gì? Nghiên cứu một nữ thanh niên lớn tuổi ly dị suy sút làm càn hay sao?"

Ngũ Tam cười, chỉ cải biến vài chữ trong giọng nói của Tần Thanh, hỏi lại: "Tần Thanh, tôi không thể cứu vớt một nữ thanh niên lớn tuổi ly dị suy sút làm càn hay sao?"

Tần Thanh trong lòng phi thường thấp thỏm, lắp bắp, vẻ "xin miễn thứ cho kẻ bất tài": "Tôi nghĩ có lẽ là không... nên.. đi..."

......

Ở đại học Tần Thanh cùng Chu Phóng ở trong một phòng ngủ bốn người, Tần Thanh và Chu Phóng quan hệ tốt nhất, một người rời đi nơi khác, còn lại Mẫn Mẫn liên hệ không nhiều, cho nên mỗi khi có việc tìm cô ấy, cô đều luôn luôn tận tâm, đương nhiên Tần Thanh và Chu Phóng đối với Mẫn Mẫn cũng như thế. Từ khi cô ấy giới thiệu cố vấn quản lý tài sản cho Tần Thanh, cô còn phá lệ, chẳng những giới thiệu người, còn rủ rê đi gặp mặt.

Mẫn Mẫn mời khách, mời giám đốc khách hàng kia cùng Tần Thanh cùng nhau ăn cơm, ước chừng vì quan tâm đến việc đầu tư. Lần này giám đốc vui vẻ tham dự, còn đem theo người gần đây Tần Thanh thấy liền trốn, Ngũ Tam.

Mới vừa gặp mặt, rõ ràng là nhận biết nhau mà vẫn làm bộ khách khí giới thiệu nhau một chút.

Ngũ Tam bất động thanh sắc ngồi xuống bên người Tần Thanh, Tần Thanh nhịn không được di chuyển thân mình, muốn dời ghế đi một chút. Ai ngờ cô vừa muốn động, liền phát hiện ghế mình quả thực nặng như ngàn cân, không kéo đi được tí nào.

Cô cúi đầu nhìn thấy, tên ngốc to con Ngũ Tam này, một chân dài như vậy vắt ngang lại đây, chân to như cái thuyền gắt gao dẫm lên ghế Tần Thanh.

Trách không được cô sống chết kéo ghế mà nó vẫn bất động!

Tần Thanh ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn Ngũ Tam, liếc mắt một cái, Ngũ Tam nhìn như không thấy vẫn như cũ ý cười ôn nhu, không nhanh không chậm rót cho cô ly trà, dường như muốn trưng cầu ý kiến, hỏi cô: "Tần tiểu thư, không ngại tôi ngồi bên cạnh cô chứ?"

Tần Thanh nghe xong, xem quả thực như muốn đá anh lên trời cao.

Ngồi cũng đã ngồi, chẳng lẽ còn có thể làm cậu ta cút đi hay sao?

Giảo hoạt!

Rõ ràng hai người ngầm cũng coi như có xảy ra một ít chuyện trước đây, cố tình trước mặt người khác, Ngũ Tam lại ra vẻ không có việc gì. Bộ dạng như vừa tốt nghiệp, còn nhỏ khiêm tốn, làm Tần Thanh nhịn không được chửi thầm một bụng.

Cơm no rượu say, bốn người đều uống một ít rượu, không biết có phải do Ngũ Tam tuổi trẻ nhất, hoặc là trong thân thể anh sức giải rượu cao hơn người thường, ba người kia uống đến đầu óc choáng váng, chỉ có anh trước sau thanh tỉnh mà âm hiểm cười nhìn Tần Thanh, khiến cô từng đợt lạnh sống lưng.

Bữa tiệc kết thúc vui vẻ, bạn cùng phòng Mẫn Mẫn cùng giám đốc của Ngũ Tam đều đã kết hôn, uống xong liền phải mau về nhà. Chỉ còn lại Ngũ Tam nam nhân sĩ chưa lập gia đình đưa đồng dạng chưa lập gia đình nữ nhân sĩ Tần Thanh về nhà.

Hai người kia đối với việc Ngũ Tam đưa Tần Thanh về nhà đều tỏ vẻ thật yên tâm, cho dù Tần Thanh uống nhiều, đã bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, không nhìn ra ai là ai, bọn họ cũng không cảm thấy việc Ngũ Tam đưa cô về nhà có vấn đề gì. Rốt cuộc Tần Thanh hơn Ngũ Tam sáu bảy tuổi, theo tư duy thông thường, hai người hoàn toàn không có khả năng.

Tần Thanh vừa uống say liền mượn rượu làm càn, vốn dĩ hai người đi taxi về thẳng nhà, kết quả giữa đường Tần Thanh nhìn thấy có người bán bong bóng, cô nháo đòi xuống xe, Ngũ Tam đành phải kêu tài xế dừng lại.

Ngày thường Tần Thanh chay mặn không kỵ, lá gan cực đại, hiện giờ nhìn đến chuỗi bong bóng ngũ sắc bay bay lại hiện ra vài phần ngây thơ e lệ như thiếu nữ, cô muốn đến gần rồi lại không dám, quay đầu như muốn trưng cầu ý kiến Ngũ Tam.

Ngũ Tam khẽ thở dài một hơi, giống rất nhiều năm trước đây, đi qua mua cho Tần Thanh một cái bong bóng.

Thời đại thay đổi, năm đó bong bóng làm từ giấy kiếng chất lượng kém đến giờ vẫn không đổi bao nhiêu, Ngũ Tam mua con vịt Donald, vẫn giống năm đó, bong bóng xấu đến có chút buồn cười. Chính là, thời khắc Tần Thanh nhận được bong bóng, trong mắt vẫn là tràn ngập kinh hỉ.

Tần Thanh thuần thục cột dây bong bóng ở túi xách, người đi phía trước, bong bóng bay theo phía sau. Trong nháy mắt, thời gian giống như chảy ngược lại.

Cô nhìn bong bóng bay thật cao, trong không trung đêm đen lóe ánh lấp lánh, hốc mắt bất giác đỏ, đột nhiên khóc lên.

Cô ngửa đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Ngũ Tam đầy sức sống, nhịn không được một trận chua xót.

Tần Thanh càng nghĩ càng thương tâm, tiếng khóc càng lớn, rối tinh rối mù, làm Ngũ Tam chân tay luống cuống.

"Làm sao vậy?" Anh cau mày, quan tâm hỏi.

Tần Thanh khóc lóc trả lời: "Vì cái gì cậu vẫn là cậu năm đó, mà tôi lại không hề là tôi năm đó nữa. Tôi so với năm đó càng! Già! Ô ô ô ô!"

......

Tần Thanh náo loạn một đường, rốt cục cũng mệt mỏi.

Cũng may thông tin Tần Thanh có lưu trữ tại ngân hàng, Ngũ Tam đã nhớ kỹ trong lòng, thuận lợi mang cô về nhà, cầm chìa khóa trong giỏ cô mở cửa. Vừa vào tới cửa, Tần Thanh liền bắt đầu một loạt động tác bản năng mỗi khi cô về nhà.

Đổi dép lê, ném giỏ, thoát áo khoác, thoát váy, thoát áo sơmi, thoát......

Tần Thanh thật mau thoát đến chỉ còn nội y, mắt thấy cô chuẩn bị cởi quần lót ra, Ngũ Tam tay mắt lanh lẹ chạy nhanh đến ngăn cản cô.

Nhà trống rỗng, đèn trong nhà còn chưa kịp bật, chỉ có ánh trăng ngân bạc ngoài cửa sổ ái muội chiếu vào, phác họa lên đường cong trên người Tần Thanh.

Mấy năm không thấy, trên người cô chỗ gầy đều gầy, chỗ không nên gầy, một chút cũng không gầy.

Thị giác bị đánh vào thật mãnh liệt làm trong mắt Ngũ Tam tuổi trẻ bắt đầu có chút vẩn đục.

"Cô uống say rồi." Thanh âm Ngũ Tam có chút khó nhịn mà khàn khàn: "Vào phòng tắm đi tắm đi."

Trong hoàn cảnh tôi tối, Tần Thanh nghe theo thanh âm tìm được bả vai Ngũ Tam, đôi tay kiều mị choàng lên cổ, thân thể như không có xương dựa vào người anh.

Ngũ Tam muốn đẩy cô ra, cô lại bướng bỉnh ôm anh càng chặt. Anh lại đẩy, cô dứt khoát bò lên trên người anh.

Đôi chân trắng nõn thon dài vòng quanh xương hông Ngũ Tam, anh sợ cô ngã xuống, chỉ có thể duỗi tay vòng lấy eo cô.

Đôi tay đụng tới da thịt ấm áp lõa lồ, trong lòng Ngũ Tam dâng lên một trận kích động.

"Cô rốt cuộc muốn làm gì?" Ngũ Tam bất đắc dĩ hỏi.

Tần Thanh bất an mà vặn vẹo hai chân, loại vặn vẹo này càng gợi lên dục tính ẩn sâu đã lâu trong người Ngũ Tam.

"Cậu thích tôi sao?" Con ngươi mông lung của Tần Thanh yên lặng nhìn chằm chằm Ngũ Tam: "Cậu cảm thấy tôi đẹp sao?"

Nói xong, cô lại ngượng ngùng, lại bất an mà cười cười, nụ cười kia, lại như vậy mà cô cùng điềm mỹ. Trái tim Ngũ Tam trong nháy mắt thật mềm mại, chỉ có thể không ngừng khắc chế hành vi không quân tử của mình.

"Đã rất nhiều năm không có ai thích tôi." Tần Thanh nhìn Ngũ Tam, ánh mắt dần dần bắt đầu có chút thương cảm: "Cậu cái gì cũng tốt, nhưng mà, vì sao cậu lại nhỏ hơn tôi nhiều như vậy?"

Tần Thanh nói xong như vậy, đôi tay mất mát mà thả ra, từ từ rời khỏi người Ngũ Tam.

Một khắc cô muốn rời khỏi người, Ngũ Tam lại một phen nâng cô lên, không cho cô rời đi.

"Nếu tôi cái gì cũng tốt, vì sao em còn cố kỵ?" Biểu tình Ngũ Tam nghiêm túc đến có chút cố chấp. Anh ôm Tần Thanh không chịu buông tay, hai người dán vào nhau thật gần, cơ hồ có thể nghe được lẫn nhau tiếng tim đập ngày càng mất khống chế, cùng hơi thở càng ngày càng nặng.

Trời đất quay cuồng, khi Ngũ Tam đẩy Tần Thanh ngã xuống giường, Tần Thanh bởi vì cồn còn có chút nửa mê nửa tỉnh.

Thân hình cao lớn của Ngũ Tam cứ như vậy đè ép xuống, không một tia do dự. Bàn tay thon dài hữu lực đẩy nội y Tần Thanh ra, hai khối mềm mại trước ngực Tần Thanh vừa mới thoát ly trói buộc bị bàn tay to của Ngũ Tam cầm chặt, cái này làm cho Tần Thanh cảm giác cực kỳ khó chịu. Theo bản năng cô duỗi tay đẩy anh ra, lại bị Ngũ Tam một phen đè lại, trực tiếp giam cầm ở hai bên lỗ tai cô.

Nụ hôn ôn nhu mà ướt nóng dừng ở trên môi Tần Thanh, hơi thở lạnh lẽo, mềm mại mang theo đầy hơi cồn áp xuống. Môi cùng môi trằn trọc triền miên làm đại não Tần Thanh thành một mảnh hỗn độn, cái lưỡi cường thế mà công thành đoạt đất, Tần Thanh kế tiếp cơ hồ tan tác, chỉ còn biết vô ý thức mà đón nhận.

Mảnh trói buộc cuối cùng cũng bị giải trừ. Thân thể người đàn ông cốt cách kiên cố, hơi gầy nhưng rắn chắc cùngngười phụ nữ đường cong tròn trịa, da thịt mềm mại hòa hợp lại với nhau.

Ngũ Tam tuổi trẻ, huyết khí phương cương, trước mắt cảnh trí kiều diễm như vậy, anh rốt cuộc vô pháp nhẫn nại.

Duỗi tay, anh muốn tách đầu gối Tần Thanh ra, lại bị cô ngăn lại.

"Không được."

Ngũ Tam chống ở phía trên Tần Thanh, không chịu thua hỏi cô: "Vì sao?"

"Không được chính là không được." Đây là lý trí cuối cùng còn sót lại ở Tần Thanh.

Ngũ Tam dùng sức hôn lấy cái miệng đang cự tuyệt, không để ý tới kháng cự của cô, chỉ là dùng tay trêu chọc khoảng lầy lội bên dưới.

Tần Thanh bị anh trêu trên chọc dưới, tia lý trí cuối cùng giãy giụa lên, mở tủ đầu giường lấy ra một cái hộp đưa cho Ngũ Tam.

"Dùng cái này!"

Ngũ Tam cúi đầu nhìn thoáng qua cái hộp đã mở, không biết ai đã dùng qua, giận sôi.

Anh tức muốn hộc máu mà ngăn chặn Tần Thanh, hung tợn mở bao ra, đeo vào hai tầng.

"Đây là em muốn."

Nói xong, liền giống như trả thù mà vọt đi vào.

Một khắc hai người hòa hợp nhất thể, Ngũ Tam cúi đầu bên tai Tần Thanh khẽ khàng ôn nhu.

"Tần Thanh, em biết không, anh chờ đợi ngày này đã thật lâu, thật lâu."

"Tần Thanh, anh thành niên..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net