Q4- Chương 8: Tiến vào Xích U lâm, nguy cơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
được độc này.

"Không tốt, đều ngừng thở. Đỗ thiếu chủ, ngươi giữ chặt hắn." Tần Ly phản ứng một chút liền cảm giác được không đối, nhanh chóng nhắc nhở. Nhưng mùi hoa truyền theo không khí nên rất nhanh, cho dù nàng nhắc nhở, mỗi người vẫn hít vào một ít. Đỗ Lôi bước đi ngay sau Tần Ly, hơn nữa tu vi cũng không cao, bởi vậy phát tác rất nhanh.

Hai mắt Đỗ Lôi nhắm chặt, tựa hồ nhìn thấy những thứ tốt đẹp, không nghe thấy tiếng Đỗ Quang gọi. Nhưng mà còn may là, ngay sau khi Tần Ly phát hiện đã tạo một tầng kết giới quanh người hắn, ngăn cách hương hoa, nên hít vào cũng không quá nhiều.

"Hắn sao vậy? Có nghiêm trọng không?" Đỗ Quang biết Tần Ly là luyện dược sư, phương diện này biết nhiều hơn hắn, sắc mặt nghiêm túc hỏi.

Tần Ly lắc đầu nói: "May mà phát hiện nhanh, nếu hít nhiều hơn nữa ta cũng không chắc có thể giúp hắn khôi phục bình thường. Đây là loại hoa quan trọng trong luyện chế Mê Huyễn đan."

"Hít hương hoa quá nhiều, sẽ sinh ra chiều sâu ảo giác, dù ăn đan dược cũng vẫn chưa tỉnh lại. Hơn nữa cảnh tượng ở trong ảo giác khác với bên ngoài, có thậm chí sẽ tự sát hoặc là tự tổn thương bản thân. Người tâm tư càng phức tạp, sau khi hít vào sẽ càng nguy hiểm. Xem ra Đỗ Lôi vẫn là người tương đối đơn thuần, ngươi xem trên mặt hắn mang ý cười, hẳn là nhìn thấy chuyện tốt."

Đỗ Quang có thế này mới hơi chút yên tâm, nhẹ nhàng thở ra một hơi nói: "Đỗ Lôi quả thật tâm tư rất đơn thuần, mỗi ngày chỉ biết tu luyện, chuyện khác trên cơ bản đều sẽ không quản. Nhưng hắn cứ như vậy cũng không được, ngươi có thế để cho hắn khôi phục bình thường không?"

"Có thể, không ngờ thảo dược quý trong Xích U lâm không ít, vừa rồi ta đã nhìn thấy vài loại. Hoa này cũng phi thường trân quý, bên ngoài hẳn là đều đã tuyệt tích." Tần Ly đi qua hái được một gốc cây hoa, bỏ vào trong dược viên, tạo một tầng kết giới bên ngoài nó. Giải độc đan lần trước nàng luyện chế vẫn còn, hiện tại vừa vặn cho Đỗ Lôi dùng.

Tần Ly từ trong Huyền giới lấy ra mấy viên Thanh Linh Huyết Tinh đan, trước cho Đỗ Lôi dùng một viên, sau đó cho Đỗ Quang một viên nói: "Ăn nó trước, nơi này độc thảo độc trùng không ít, một lát nếu không cẩn thận trúng độc, thật phiền toái."

Khóe miệng Đỗ Quang mím lại, nuốt đan dược. Tần Ly không hổ là luyện dược sư, đan dược quý lại có nhiều như vậy, hơn nữa lấy ra cho bọn hắn dùng lại không chút đau lòng, tựa như không khác gì cho viên kẹo.

Đỗ Lôi uống thuốc rồi, qua thời gian một chén trà nhỏ, từ trong ảo cảnh tỉnh lại. Trong mắt hắn mờ mịt, nhìn ba người chung quanh nói: "Ta vừa rồi như thế nào? Thật sự là kỳ quái, ta vừa mới rõ ràng không ở nơi này."

"Đệ vừa mới trúng độc, tiến nhập ảo cảnh, có điều hiện tại không có việc gì." Đỗ Quang giải thích.

Trên mặt Đỗ Lôi xuất hiện vẻ sợ hãi, không nghĩ tới vừa mới tiến nhập Xích U lâm mình đã gặp chuyện, xem ra nơi này quả thật rất nguy hiểm.

Nghỉ ngơi một lát, sắc mặt Đỗ Lôi đã khôi phục bình thường, ba người lại tiếp tục đi.

Mà ở địa phương khác, hai mươi sáu người khác cũng không tốt gì. Người Kim Xà môn và Thiên Lang cốc đều đụng phải huyền linh thú, hơn nữa đã trải qua một hồi chiến đấu. Tuy rằng đều thắng lợi, nhưng hai bên đều có tổn thương. Kim Xà môn đã chết một người, Thiên Lang cốc có hai người trọng thương. Mà sáu người Vân Yến tông tuy rằng không đụng tới huyền linh thú, lại gặp một trận gió độc, trên mặt và trên người đều bị thương. Người tam đại gia tộc, Hạng gia Hạng Xung bị thực nhân đằng cuốn đi ăn luôn, những người còn lại tạm thời còn an toàn.

Trong mỗi tam đại thế lực đều có một gã luyện dược sư, bọn họ tất cả mọi người phải bảo vệ luyện dược sư, nếu không một khi có tình huống gì, bọn họ căn bản không thể tự cứu. Mà trong đám khác, cũng chỉ Hạng gia có một gã luyện dược sư, tiếp theo chính là Tần Ly.

Bốn người Tần Ly lại đi một lát, không sai biệt lắm liền đến giờ ăn cơm trưa. Bốn người ngồi ở dưới tàng cây, sau đó đều lấy lương khô ăn. Ở trong này không có người đi săn, bởi vì thực lực huyền linh thú trên cơ bản đều rất cao, không thích hợp săn để ăn. Huống hồ cho dù có huyền linh thú tương đối nhỏ, bọn họ cũng không dám phân tán thực lực đi săn, dù sao bên trong quá mức nguy hiểm.

Đúng lúc này, trên đỉnh Xích U tháp, một hắc y nam nhân tóc bạc đang đứng. Hắn nhìn người phía dưới không ngừng tiến về Xích U tháp, con ngươi màu đỏ sậm xẹt qua một chút u quang. Hắn nhìn quét một vòng, liền nhìn phía phương hướng Tần Ly. "Không ngờ nhanh vậy chúng ta lại gặp mặt!"

"Chủ nhân, phía dưới rất nhiều huyền linh thú đều bị ma hóa, Ma Nguyên châu chắc ở trong này." Nam nhân áo đen đứng trước mặt Ngự, cúi đầu báo cáo.

Ngự phất tay, nam nhân áo đen liền biến mất trong không gian. Hắn lại nhìn một lát, cũng biến mất ở trong không khí.

Bốn người Tần Ly ăn xong lương khô, quyết định ở trước khi trời tối đi một đoạn nữa. Từ Xích U lâm đến Xích U tháp không sai biệt lắm phải đi khoảng một tháng, nếu bọn họ không nắm chặt, như vậy không thể trong một năm rời Xích U tháp.

Xích U tháp tổng cộng có mười tầng, mà Xích U Tố ở trong tầng mười. Tần Ly cần phải tiến vào tầng mười, bởi vậy thời gian bọn họ cũng không đầy đủ.

Bốn người hôm nay vận khí không tệ, trừ bỏ hoa, cũng không đụng phải nguy hiểm khác. Đến buổi tối, bọn họ đốt một đống lửa, bốn người ngồi vây quanh đống lửa. Bởi vì Tần Ly cùng bọn Đỗ Quang đi cùng một chỗ, sẽ không thể đi vào Huyền giới tu luyện, chỉ có thể nhân thời gian rảnh ngồi trên đất tu luyện.

Bọn họ hiện tại căn bản không cần giống người thường nằm xuống ngủ, tiến vào hình thức tu luyện cũng là một loại nghỉ ngơi, có thể bổ sung tinh lực. Bốn người đều ngồi dưới đất, Tần Ly thả ba người Phượng Tiêu, Lam U, Bạch Diễm ra. Có ba người bọn họ ở đây chắc sẽ không có huyền linh thú  tới công kích.

Ngồi xuống một đêm, tóc cùng quần áo ba người đều có chút ẩm ướt, trong rừng độ ẩm cao, nhất là buổi sáng sớm. Tần Ly dùng linh lực hong khô rồi cùng ba người tiếp tục đi về phía trước.

Tần Ly không thu ba người Phượng Tiêu vào huyền giới, để ba người đi cùng bọn họ, nói như vậy nếu phụ cận có huyền linh thú, uy áp ba người có thể giúp bọn họ bớt một chút phiền toái.

Cứ như vậy qua mười ngày, bốn người không gặp nguy hiểm nào. Bởi vì bọn họ đi tương đối thuận lợi, đã bỏ lại một ít người ở phía sau.

Bọn họ hiện tại đã tương đối xâm nhập, cách Xích U tháp cũng tương đối gần. Đến buổi tối, bốn người vẫn như cũ đốt lửa chuẩn bị tiến vào trạng thái tu luyện, vốn cho rằng sẽ giống mấy ngày trước, bình an đến hừng đông, nhưng vận may cũng không có tiếp tục chiếu cố bọn họ.

Đột nhiên, "Ngao......", phương xa truyền đến từng đợt tiếng sói tru, tiếp trong bóng đêm liền xuất hiện vô số lục quang.

Tần Ly mở mắt, bởi tiếng sói tru càng ngày càng gần, chạy tới bên người bọn họ. Ba người khác nghe được thanh âm, cũng lần lượt từ trong trạng thái tu luyện đi ra.

"Sao lại thế này?" Tần Ly dụng ý niệm hỏi.

Ba người Lam U đã phóng xuất ra uy áp, nhưng không có chút tác dụng. "Ly, sói này giống với huyền linh thú biến dị gặp trong Hắc Chiểu, cũng không sợ hãi uy áp của chúng ta. Hơn nữa chỉ sợ còn đáng sợ hơn huyền linh thú biến dị, ta đã cảm giác được lực lượng quỷ dị trên người chúng nó."

Tần Ly đứng dậy, nói với ba người kia: "Các ngươi đừng nhúc nhích, đứng ở nơi này, ta đi phía trước nhìn xem."

"Ly nhi, muội cẩn thận một chút." Lâm Sùng rất muốn đi tới phía trước với nàng, nhưng chung quy không mở miệng. Thực lực của hắn có thể nói là kém cỏi nhất trong những người này, dù đi với nàng cũng chẳng giúp được gì mà còn mang thêm phiền toái cho nàng.

Tần Ly gật đầu, liền cùng Phượng Tiêu bọn họ tiến lên tra xét tình huống. Bởi vì thực lực Lam U cao nhất, đi lên trước, thời điểm Tần Ly đi đến bên người hắn, chỉ thấy sắc mặt Lam U vô cùng không tốt. Có điều lúc nàng nhìn thấy cảnh tượng phía trước, sắc mặt cũng ngưng trọng hơn.

Phía trước có mấy trăm con sói đen, mà dẫn đầu chúng nó, là một quái vật nửa người nửa sói. Trên người chúng nó có khí thể màu đen quanh quẩn, khiến đồng tử Tần Ly co rụt lại. Hơi thở này nàng từng gặp qua, tuy rằng hơi thở trên người con sói yếu hơn hơi thở kia không biết bao nhiêu, hơn nữa thập phần hỗn tạp, có điều vẫn khiến nàng cảm thấy quen thuộc.

"Tiểu Ly, ngươi có cảm thấy cảm thấy hơi thở trên đám sói này rất giống với hơi thở trên người nam nhân áo đen trong Hắc Chiểu?" Phượng Tiêu hỏi.

"Quả thật rất giống." Tần Ly cảm thấy hai loại hơi thở này rất giống, tuy rằng tương tự, nhưng lại không quá giống nhau.

Nơi chúng nó đi qua, hoa cỏ nháy mắt héo rũ, tựa như bị dính kịch độc. Thực lực chúng nó cơ bản đều ở vương cấp, nhưng thực lực của tên đi đầu lại đạt tới hoàng cấp ngũ giai. Trên người sói này năng lượng cuồng bạo, cao hơn thực lực của mình một ít.

Nhiều con sói thực lực vương cấp như vậy, dù Tần Ly hiện tại cũng không nắm chắc có thể một mình tiêu diệt. Huống chi con sói hoàng cấp ngũ giai kia, nàng căn bản không phải đối thủ.

Nhưng mà dù không thể nàng cũng phải tiêu diệt, bằng không bọn Lâm Sùng sẽ nguy hiểm. May mắn nơi này mặc dù có cấm chế, nhưng nàng vẫn có thể sử dụng không gian lực. Thật sự nếu không được nàng cũng chỉ có thể dùng không gian lực đưa bọn họ mang đi, bằng không sẽ phiền toái. Kỳ thực nàng có thể mượn lực lượng của Khuynh Nhan, nhưng còn chưa tới tình huống vạn bất đắc dĩ nàng cũng không muốn làm vậy.

"Lam U, một lát ngươi trước đối phó con sói kia, chỉ cần bám trụ nó là được, ta cùng Phượng Tiêu, Bạch Diễm đi đối phó bầy sói phía sau." Tần Ly không thể để bầy sói đi qua, phải giải quyết chúng nó ở trong này. Có điều vì để ngừa vạn nhất, nàng vẫn tạo một tầng kết giới ở trong này.

Lam U đầu tiên vọt tới đầu sói kia, đầu sói thấy Lam U, ngao ngao kêu vài tiếng, chạy về phía Lam U.

Phượng Tiêu cùng Tần Ly vọt tới bên trong bầy sói dùng hỏa thiêu chúng, may mắn là, sói này tuy rằng biến dị, vẫn rất sợ lửa.

"Phượng hoàng thiên hỏa!" Phượng Tiêu trong tay không ngừng biến ra từng đám hỏa diễm hai màu hồng vàng, một đoàn lửa đi xuống, có thể nghe được sói phát ra tiếng kêu"Xèo xèo" thảm thiết. Có điều lửa chỉ có thể làm đám sói bị thương, cũng không thể trực tiếp muốn mệnh chúng nó.

Hai tay Tần Ly tạo thành chữ thập, khi tách ra trên tay xuất hiện một đoàn huyền hỏa màu trắng ngà, trong huyền hỏa lóng lánh ba loại sắc quang, linh lực nhiều hơn hỏa diễm nàng thường dùng. "Liệt diễm luyện ngục!" Nàng trực tiếp sử dụng công kích mạnh nhất, một đoàn huyền hỏa đi ra ngoài hình thành một mảnh biển lửa. Động tác của đám sói rất nhanh, rất nhiều đều có thể chạy khỏi công kích của Tần Ly, nhưng vẫn có một phần trực tiếp thiêu chết.

Bạch Diễm tuy rằng không thể dùng hỏa, nhưng hắn và Phượng Tiêu phối hợp lại, vẫn chém giết không ít sói. Phượng hoàng thiên hỏa Phượng Tiêu trọng thương sói, động tác đều sẽ giảm xuống, Bạch Diễm dùng Ảnh nguyệt của mình chém đầu chúng, trong lúc nhất thời cũng giết không ít sói.

Máu sói chảy ra đều là màu đen, đầu sói nhất điệu, máu chảy khắp nơi. Tuy Bạch Diễm thập phần cẩn thận, vẫn dính vào một chút máu đen, làm da hắn như bị bỏng, làm hắn nhíu mày. Có điều hiện tại vội vàng chiến đấu, hắn cũng không có để ý tới, vẫn cứ chém giết sói.

"Các ngươi đều cẩn thận một chút, máu sói có kịch độc, cẩn thận đừng dính phải." Tần Ly thấy sau khi máu rơi xuống, "Tư" một tiếng, ăn mòn hoa cỏ phụ cận.

Sau khi Bạch Diễm bị thương phá lệ cẩn thận, hai người khác cũng không bị thương.

Hai tay Lam U đã biến thành long trảo, long vĩ cũng xuất ra, vật lộn với đầu sói. May mắn đầu sói này tuy thực lực cường hãn, cũng là huyền linh thú đặc biệt nhưng không có kỹ năng gì, chỉ biết dùng va chạm. Có điều nó có móng vuốt cứng rắn và răng nanh sắc bén, địa phương đảo qua, phát ra tiếng "Vèo vèo".

Đầu sói há miệng cắn Lam U, Lam U linh mẫn tránh thoát, vươn long trảo chộp tới cổ họng đầu sói. Đầu sói này da lông dày, cường độ có thể liều mạng với Lam U, cổ họng với ánh mắt là nơi yếu nhất trên người nó.

Nhưng đầu sói cũng không ngốc, chỉ số thông minh của nó không khác con người. Không biết có phải do biến dị, nó rõ ràng đã là thánh thú, nhưng không hoàn toàn biến thành hình người, hơn nữa tựa hồ cũng không thể mở miệng nói chuyện. Nhưng cũng chẳng ảnh hưởng tới nó, trong ánh mắt xẹt qua tia sáng lạnh của con người, lập tức bảo vệ tốt cổ họng của mình, lui về sau.

Long vĩ của Lam U đảo qua, thể thể đầu sói chợt lóe né qua. Đầu sói này lớn gấp đôi Lam U, dù sao Lam U hiện chỉ là bán long hóa, tự nhiên không to như nó, phạm vi nó đánh tới cũng rộng hơn Lam U.

"Lam U, chỗ ngươi thế nào, chống đỡ nổi không?" Ba người Tần Ly đã tiêu diệt bầy sói hơn phân nửa, hiện tại nàng có chút lo cho Lam U, thừa dịp hiện tại đã có thể ứng phó xong, vội hỏi.

Lam U dụng ý niệm trả lời: "Tên này thật thông minh, chúng ta hiện tại tạm thời giằng co, nó không gây thương tổn ta, ta cũng thương không đến nó."

"Ừm, vậy ngươi cẩn thận một chút, chờ một chút ta sẽ qua giúp ngươi. Ngươi nhất định cẩn thận nó máu và hắc vụ trên người, cái đó đều có kịch độc."

"Ta hiểu, các ngươi cũng cẩn thận một chút." Lam U không nhiều lời, dù sao hiện tại hắn không thể có chút phân thần, bằng không nhất định sẽ bị thương. Móng vuốt của nó vồ đến mình, chỉ sợ mình sẽ bị ăn mòn như cỏ cây.

Một lát sau, ba người Tần Ly rốt cục giải quyết xong bầy sói, Phượng Tiêu và Tần Ly tiêu hao lớn nhất, sắc mặt hai người cũng không tốt lắm, nhưng mà rốt cục có thể nhẹ một hơi. Bạch Diễm biến ra một cái quang nhận cuối cùng, đột nhiên trước mặt bỗng tối sầm, ngã xuống đất.

Tần Ly và Phượng Tiêu vốn chuẩn bị đi giúp Lam U, ai biết nghe được phía sau "bụp" một tiếng. Tần Ly vội quay đầu, thấy Bạch Diễm ngã trên mặt đất.

Tần Ly lập tức chạy qua, phát hiện quần áo trên người Bạch Diễm có chút tổn hại, trên da có mấy chỗ tổn thương, còn lưu máu đen. Nàng nhíu mày nói với Phượng Tiêu: "Ngươi đi giúp Lam U trươvs, ta sợ hắn duy trì không được bao lâu."

"Hắn không có việc gì chứ?" Phượng Tiêu không ngờ Bạch Diễm bị thương nặng như vậy, hơi lo lắng.

Tần Ly lắc đầu nói: "Hiện tại trước hết khống chế được mới được, hắn vừa rồi nhất định là bị máu sói tổn thương, hiện tại độc tố đang ăn mòn thân thể hắn. Ngươi đi trước đi, nơi này ta có thể ứng phó." Nàng nói xong, từ trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ, đổ ra một viên Thanh Linh Huyết Tinh đan bỏ vào miệng Bạch Diễm.

Phượng Tiêu cũng không phải luyện dược sư, chuyện này hắn quả thật giúp không được gì, vì thế liền chạy qua tìm Lam U. Hiện tại đã có một người ngã xuống, không thể lại thêm một người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net