2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Bầu trời u u ám ám, như bất cứ khi nào cũng có thể đổ mưa.

Vang vọng bên tai, là giọng nói thăng trầm của người đàn ông, "Bắt đầu từ hôm nay, cậu sẽ hầu bên cậu chủ."

Cậu chủ?

Cậu lờ mờ gật đầu, trong lúc lơ đãng, thấy bóng lưng cao ngất trong trang viên.

Cậu ngẩn người ở đó cả buổi.

Người đó nhìn cậu, chỉ nhìn thôi không làm gì, một chứ cũng không nói, đáp lại tầm mắt cậu rồi rời đi.

Rõ ràng không xảy ra chuyện gì.

Nhưng ánh nhìn đó, khiến cậu rất lâu không thể quên.



Trời mưa.

Mưa rất lớn, cậu ngồi bên cửa sổ, nhìn chú chim nhỏ trong vườn không thể cất cánh vì vị thương, trái tim thoáng rung động.

Dù có khá nhiều người che dù đi qua vườn hoa, nhưng không ai để ý chú chim nhỏ đó, mặc nó ướt sũng đạp nước khó khăn di chuyển.

Cậu chạy xuống lầu, mưa lớn như trút nước, hắt ướt bộ đồ phong phanh của cậu, cậu lau nước mưa trên mặt đi, cẩn thận ôm chú chim đang hoảng sợ vào lòng, về sảnh lớn.

Nhìn sàn nhà sạch sẽ trong hành lang, cậu nhìn lại bản thân bẩn thỉu, do dự chốc lát rồi ngồi một góc trên bậc thang cửa lớn.

Cậu chỉ là đứa bé mồ côi được nhận nuôi, không có tư cách quang minh chính đại vào tòa nhà lộng lẫy này.

Thời tiết dần lạnh lẽo, nước mưa ướt trên mái tóc chảy tóc tách vào gáy cậu, cậu không khỏi run người.

Lạnh quá.

Chim nhỏ trong lòng kêu vài tiếng, cậu vỗ về vuốt vuốt lông cho nó, không hiểu sao bỗng thấy vô cùng chật vật.

Bỗng, cả người ấm hẳn lên, một áo khoác dày khoác lên người cậu, dường như còn vương hơi ấm của chủ nhân.

Cậu vội ngẩng đầu, thấy người đó đứng sau mình, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng không đổi.

"Cậu tên gì?" Cậu nghe người đó hỏi vậy.

"Tôi tên.... Biên Bá Hiền."

Phong cảnh bỗng vặn vẹo, đến khi cậu mở mắt, cậu đang quỳ gối dưới đất, đối diện là một người đàn ông lớn tuổi, ba Phác.

"Sau này, giúp đỡ cậu chủ là toàn bộ chức trách của cậu, tuyệt đối không hai lòng."

"Hiểu chưa?" Giọng điệu uy nghiêm, khuôn mặt nghiêm túc.

"Thuộc hạ.... Rõ."



Biên Bá Hiền mở mắt, nhìn trần nhà, hồi lâu không xốc lại tinh thần.

Lại mơ tới mấy câu chuyện thật lâu trước đây rồi.

Cậu chậm rãi ngồi dậy, mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, ho khan vài tiếng, cổ họng hơi khàn. Mấy hôm nay không nghỉ ngơi tốt, liên tục mộng mị.

Lúc cậu nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh, cơ thể vô thức căng cứng, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, thả lỏng thở một hơi.

Đây không phải tòa nhà nhà Phác, đây là nơi ở cá nhân của Phác Xán Liệt.

Biên Bá Hiền bỗng hoảng hốt.

Người đó đã về.

Những năm này, cậu liên tục cố gắng, khiến bản thân ngày càng tốt, từ đứa bé mồ côi nắm đó bị ăn hiếp, trở thành người thành thạo xử lý mọi chuyện, là người ông chủ Phác trọng dụng.

Mọi người tôn xưng tôn xưng cậu là "cậu Biên".

Từ khi nào, cậu cố gắng như thế?

Có lẽ là lúc thấy người đó, đơn giản là ánh mắt không lưu tâm, đủ để cậu động lòng.

Cậu phải có đủ địa vị và quyền lợi, mới có tư cách đứng bên người đó.

Vậy, cậu bây giờ, đã có tư cách chưa?

Chẳng qua tình cảm này, cuối cùng không có cách nào được đáp lại.

Biên Bá Hiền xoa ngực, cảm nhận mỗi nhịp tim vững vàng mạnh mẽ.

Tình cảm không nơi xếp gọn đây, là bí mật cậu không thể nói.



"Cậu chủ."

Biên Bá Hiền giơ tay gõ cửa phòng sách.

"Vào đi."

Được cho phép, Biên Bá Hiền đẩy cửa cầm tài liệu vào.

Phác Xán Liệt nhấc mắt, "Lần sau gõ cửa đi vào là được rồi."

"Vâng." Biên Bá Hiền đặt tài liệu lên bàn, "Tệp tài liệu này cần ngài ký tên..."

Phác Xán Liệt nhận tài liệu, không ngẩng đầu ngắt lời cậu, "Cổ họng cậu bị sao đấy?"

Biên Bá Hiền kinh ngạc, ho khan, "Không sao, không nghiêm trọng."

Phác Xán Liệt đóng bút, ngước lên nhìn nét mặt tái nhợt của Biên Bá Hiền, nhíu mày.

"Lại đây."

"Không sao thật mà..."

Phác Xán Liệt không phí lời với cậu, mặt không cảm xúc tự tới chỗ cậu.

Biên Bá Hiền căng thẳng cúi đầu, không dám nhìn Phác Xán Liệt.

"Ngẩng lên." Không nhận ra tâm trạng qua giọng anh ra sao.

Biên Bá Hiền do dự, ngẩng đầu.

Phác Xán Liệt đứng trước mặt cậu, chạm trán cậu, đôi mắt như hiện lo lắng.

Thoáng chốc, trái tim cậu đập nhanh chút.

Hơi thở lạnh lẽo phả vào mặt, Biên Bá Hiền chẳng dám đối diện anh, mũi bỗng chua xót, vội vàng cúi đầu.

Nếu có thể theo anh cả đời thế này, tốt quá rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net