3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thấy Biên Bá Hiền hoang mang cúi đầu, Phác Xán Liệt buông tay, nhanh chóng kéo dài khoảng cách giữa cả hai một ít, "Sợ tôi?" Phác Xán Liệt xem tài liệu, bình tĩnh hỏi.

Biên Bá Hiền sững sờ, ngẩng đầu, đôi mắt đen óng nhìn Phác Xán Liệt, vội đáp, "Không phải! Sao em lại sợ cậu chủ chứ...."

"Ừ." Đôi mắt Phác Xán Liệt toát vẻ ấm áp, sắc mặt vẫn không đổi, ký tên rồi đưa cho Biên Bá Hiền, cất giọng bình tĩnh như cũ, "Tối nay có tiệc rượu, cậu đi theo tôi."

"... Vâng."



Cái gọi là tiệc rượu, chi bằng nói là một cách bàn chuyện làm ăn khác, đông đúc người tham gia bắt tay làm ăn.

Vốn Phác Xán Liệt chân dài mình cao, bề ngoài thu hút, hơn nữa còn là cậu chủ lớn nhà Phác, anh vừa xuất hiện lập tức hấp dẫn nhiều người.

Người đáng chú ý, còn có cậu thanh niên cạnh anh.

Biên Bá Hiền mặc bộ vest nhạt màu, đeo kính khung sợi vàng, yên lặng đi bên Phác Xán Liệt, lịch sự, trong sáng như ngọc.

"Thiếu gia Phác, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Một người đàn ông trung niên mỉm cười đi tới, theo sau là cô nàng trẻ tuổi, mặc đồ truyền thống Trung Hoa, thẹn thùng nhìn Phác Xán Liệt, cũng lên tiếng chào anh một câu.

Chỉ cần không phải người mù, ai cũng nhận ra ý đồ người đàn ông này. Biên Bá Hiền căng mình, lòng lặng lẽ khổ sở.

"Không dám." Phác Xán Liệt cười đáp, khiêm tốn với người lớn, "Cũng nghe đại danh sếp Tần từ lâu."

Thấy dáng vẻ người đàn ông muốn nói lại thôi, Phác Xán Liệt nghiêng người nói với Biên Bá Hiền, "Tôi nói chuyện riêng với sếp Tần một lát, cậu đi trước đi."

"Vâng, cậu chủ." Hơi khom người, Biên Bá Hiền cầm ly Champagne người hầu đưa, băng qua nhóm người ồn ào, một mình lên sân thượng.

Tiệc rượu tổ chức ở khách sạn ngoại thành, xung quanh toàn là biệt thự to lớn, hơn hết điều kiện khách sạn này rất tốt, dù không phồn hoa như trung tâm thành phố, vẫn mang cảm giác đặc biệt dưới trời sao thưa trăng sáng.

Biên Bá Hiền tựa lên lan can ngoài trời, gió đêm man mát, rượu thơm lan trong miệng, vị đắng chát lặng lẽ tỏa khắp tứ chi, tê dại giác quan.

Cậu nhìn dòng người ầm ĩ ở dưới, rồi nhìn Phác Xán Liệt, anh đang trò chuyện với hai ba con nhà Tần, khóe miệng luôn giữ nụ cười nhẹ.

Trái tim như bị ai siết chặt, Biên Bá Hiền ủ rũ buông mi mắt.

Đối với cậu chủ, tiểu thư nhà Tần đúng là lựa chọn tốt.

Hiện tại công ty Tần phát triển như mặt trời ban trưa, thông gia với công ty Phác, có thể nói chỉ có lợi không hai, do đó, chẳng có lý do gì nhà Phác lại từ chối.

Biên Bá Hiền nghĩ lung ta lung tung, ngắm Phác Xán Liệt xa xa, sững sờ.

Chợt, Phác Xán Liệt như cảm nhận được gì đó, ngưng trò chuyện, ngước mắt, nhìn lên hướng cậu. Hô hấp Biên Bá Hiền ngưng trọng, đối diện ánh mắt anh. Lát sau, Phác Xán Liệt dời mắt đi, không biết nói gì với tiểu thư Tần, nụ cười cô bỗng cứng đờ, không lâu sau, người trung niên dẫn con gái rời đi.

Biên Bá Hiền nghiêng đầu, ánh mắt ban nãy, như lần gặp gỡ nhiều năm trước, cậu luôn không kịp đề phòng sa vào mắt anh.

Không trốn, cũng không thể trốn.

"Sao đứng ở đây?"

Giọng nói quen thuộc thình lình vang bên tai, Biên Bá Hiền kinh ngạc quay đầu, không ngờ Phác Xán Liệt đến chỗ cậu.

"Xin lỗi, tôi không chú ý ngài lên..."

Phác Xán Liệt bật cười, "Không trách cậu, đừng xin lỗi."

Nuốt nửa câu sau, Biên Bá Hiền thoáng yên lặng, chịu đựng chua xót trong lòng, nói, "Cậu chủ, tôi thấy tiểu thư nhà Tần xứng với ngài, nếu ngài muốn thông gia với công ty Tần, với công ty Phác cũng là chuyện tốt..."

Phác Xán Liệt lẳng lặng nghe, không ngắt lời, đôi mắt trầm xuống, chờ cậu thanh niên nói xong mới lên tiếng, "Đây là suy nghĩ của cậu?"

"... Vâng."

Phải hay không, ảnh hưởng gì sao?

Có thể mãi giúp đỡ anh, cậu thỏa mãn lắm rồi.

Còn người bên cạnh anh, chắc chắn chẳng thể là cậu.

Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền, ánh mắt sâu xa, lạnh nhạt mở miệng, "Tôi từ chối."

Nghe vậy, Biên Bá Hiền ngẩng đầu, luống cuống nhìn anh.

"Tôi đã có người trong lòng rồi."



Người đó là ai, không quan trọng.

Đời này, cậu đã chìm sâu từ lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net