Chương 1: Trở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Tristearin (Tris)

Thời tiết tháng 6 vẫn hay thay đổi, sáng sớm thì là gió nhẹ ấm áp, ánh nắng tươi sáng, vừa quay người lại đã là mưa phùn kéo dài, Trình An chờ tại sân ga, thích thú lấy túi xách che lên trán, cô rất thích ngày mưa, đặc biệt là vào đầu hạ ấm áp.

Trời mưa không dễ gọi xe, lúc này sân ga đã trật kín người, vừa đứng một lúc liền có một đôi mẹ con đi tới, Trình An cẩn thận nghiêng người nhường cho họ một khoảng trống.

"Cảm ơn cô ạ." Đứa bé ngọt ngào nói cảm ơn, Trình An nghe thấy trái tim liền mền nhũn, vui vẻ đáp lại: "Không có gì nha." Sau đó cô nhìn về phía người mẹ trẻ đằng sau, mỉm cười khen: "Bảo bối thật ngoan."

Con cái mình được khen, người nào làm mẹ cũng cảm thấy vui vẻ, vốn dĩ lúc đầu còn đang có chút lo lắng bây giờ cũng đã đỡ hơn, khuôn mặt lộ ra tươi cười, cô ấy nhẹ nhàng vuốt tóc con gái phụ họa: "Đúng vậy, bé rất ngoan."

"Là cô ta, chính là cô ta! Cái con tiện nhân, đồ không biết hổ, đứa trẻ xấu xí......" Một chuỗi chửi rủa khó nghe truyền đến, Trình An còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì có một đám phu nhân trung niên vọt tới, kéo người mẹ trẻ kia xúm lại đánh, cái gì mà tiểu tam, đồ đê tiện, muốn bao nhiêu khó nghe có bấy nhiêu khó nghe.

Chuyện như vậy xảy ra khiến những người xung quanh bối rối, có người nói: trước tiên phải gọi cảnh sát, lại có kẻ mắng người mẹ kia, cũng có người tới ngăn cản đánh nhau, khung cảnh thực sự hỗn loạn.

Trình An chưa bao giờ gặp trường hợp như vậy, nhất thời không biết phải làm sao, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng trẻ con khóc, còn có người trách mắng bé: "Khóc gì mà khóc, một đứa con ngoài giá thú thì khóc cái gì ——"

Thấy có người muốn lôi đứa trẻ đi, cô liền nhanh tay ôm đứa bé vào lòng: "Chuyện của người lớn, trẻ con không liên quan!" Nói xong cô nghiêng người che cho đứa nhỏ, cô bé ở trong lòng cô khóc đến tê tâm liệt phế (*), Trình An chỉ có thể dùng một tay che tai đứa trẻ, một tay ôm chặt lấy bé.

(*) tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng

Bởi vì bên ngoài nhiều xe, rất nguy hiểm; Trình An sợ đứa trẻ bị xe đâm liền ôm bé lùi về phía sau, lúc này giọng bé đã khàn, cả người run lên.

_______________

Bên kia đường, một chiếc xe tư nhân đỗ lại, chú Hà nhìn thấy bóng dáng quen thuộc liền nói với người ngồi phía sau: "Dương tổng, hình như người bên đó là tiểu thư, ngài có muốn giúp một tay không?" Người nọ nhìn đám người ầm ĩ bên ngoài, nhường như đã hiểu đang xảy ra chuyện gì nên bà nhẹ nhàng lắc đầu.

Một lúc sau cảnh sát đến, đem đám người đang đánh nhau khống chế lại, nhân chứng tại hiện trường rất nhiều, cô đem mọi chuyện kể ngắn gọn rồi giải tán cùng đám người phía sau. May mắn là chiếc xe cô đang đợi đã tới.

***

Mấy ngày sau, Trần Nhã – bạn cùng phòng đại học của Trình An kết hôn, sáng sớm Trình An đã trang điểm xinh đẹp ra ngoài.

Hôn lễ rất náo nhiệt, chú rể là sau khi Trần Nhã tốt nghiệp mới quen biết, cô đã gặp qua hai lần nhưng vẫn không nhớ được mặt mũi chú rể trông như nào, có vẻ như trời sinh cô đã không mẫn cảm với khuôn mặt, có nhiều người cô nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần nhưng vẫn không nhớ nổi, cùng lớp bốn năm đại học của cô có hơn 50 người thôi nhưng đến tận khi tốt nghiệp cô cũng không hoàn toàn phân biệt rõ ai với ai.

Cô ngồi ở chỗ khách quý nhìn cô dâu một thân váy cưới trắng tinh được bố dắt tay từng bước đi qua thảm đỏ, cô cảm thấy vui cho bạn mình lại có chút hâm mộ, cùng các vị khách khác đứng lên mỉm cười, chúc phúc đôi vợ chồng "tương thân tương ái, bách niên giai lão" (*)

(*) Tương thân tương ái: yêu thương lẫn nhau

Bách niên giai lão: sống hạnh phúc bên nhau đến tận tuổi già, trăm năm hòa hợp

________

"Xin chào, tôi là Hứa Thiệu Huy, rất hân hạnh được làm quen." Tại thời điểm cô dâu chú rể ôm hôn nhau, có một người lại đây chào hỏi. Trình An nhìn trang phục người đó thì đoán được anh ta là phù rể.

Tuy cô không quen biết người này, nhưng nếu là phù rể thì chắc hẳn là bạn của chú rể rồi, nên cô cũng mỉm cười đáp lại: "Xin chào, tôi là Trình An."

Người nọ còn muốn nói gì đó nhưng phía sau có người thúc giục, anh ta không thể không rời đi.

"An An thật đào hoa nha! Cậu không biết từ khi cậu xuất hiện, anh chàng đó vẫn luôn nhìn theo cậu đấy."

"Đúng vậy An An, cậu xem các phù rể khác đều nhìn phù dâu, có mỗi anh ta vẫn luôn nhìn cậu, cậu nói có phải trước đây hai người đã gặp nhau không?"

Bên cạnh là bạn cùng phòng trêu ghẹo, Trình An không quen biết người này lắc đầu rồi không để ý tới các cô nữa, hiện tại ánh mắt cô đang bị một tiểu bảo bối nằm trong lòng bạn cùng phòng hấp dẫn, tiểu gia hỏa vừa mới tỉnh ngủ đang nhìn cô chằm chằm, cô vươn tay muốn ôm một cái, thằng bé cũng không trốn.

Đây là đứa con đầu lòng sắp một tuổi của bạn trong kí túc xá các cô, đứa nhỏ chuyển sang tay cô cũng không hề khóc nháo; bé mở to đôi mắt nhìn cô một hồi, sau đó ghé trên mặt cô "ba" hôn một cái.

Trình An cảm thấy chơi với bé rất vui, cố ý làm vẻ mặt hung dữ nhìn bé, ai ngờ cậu nhóc kia không hề sợ, lại giãy giụa hôn một bên má khác của cô. Bạn cùng phòng thấy một màn như vậy liền khanh khách cười không ngừng, Trình An cũng tùy ý cười theo.

______

Tại sân ga, Hứa Thiệu Huy ở xa xa nhìn thấy cô, khuôn mặt vui vẻ tươi cười, từ góc độ của anh vừa vặn có thể thấy má lúm đồng tiền nhạt nhạt trên khuôn mặt cô. Biết cô là bạn cùng phòng của cô dâu, vẫn còn độc thân, giờ phút này trong lòng anh nổi lên từng đợt gợn sóng. Cô nhất định là rất thích trẻ con, ngày đó anh thấy trong lòng cô che chở một đứa nhỏ, khi đó cả người cô đều run lên, nhưng vẫn không quên ôm chặt đứa bé so với cô còn yếu ớt hơn.

Lúc anh quay lại đã không thấy cô đâu, anh tìm một vòng cũng không thấy một góc áo thì có chút nóng nảy, chú rể là bạn tốt của anh, mặc dù biết lúc này hỏi vấn đề này thì không được tốt, nhưng anh vẫn quyết định mở miệng.

"Cậu hỏi An An sao, mình phải hỏi ý của cậu ấy trước đã." Trần Nhã nhận được tin này liền nghiêm túc suy nghĩ một chút, Hứa Thiệu Huy này cô có quen, cẩn thận ngẫm lại thì đứng với An An cũng rất xứng đôi, nhưng mà cái này còn phải xem ý An An thế nào đã.

Trên đường về nhà Trình An liền nhận được cuộc gọi của Trần Nhã: "An An, hay là cậu cứ đi gặp đi, tớ hỏi thăm rồi anh ta là bác sĩ, hoàn cảnh nhà đình cũng khá ổn. Cho cậu ba giây suy nghĩ!"

"Có phải mỗi người phụ nữ đều có đam mê làm bà mối hay không? Lần này mình đáp ứng cậu nhưng lần sau không được tự ý làm bậy! Với cả cậu cứ nói thật tình huống của mình cho anh ta biết, cũng cho người ta thời gian suy xét nữa." Trình An vốn định trực tiếp từ chối nhưng nghe được nghề nghiệp của anh ta liền đổi lại chủ ý.

Cũng do Trần Nhã biết tình huống trong nhà cô, nếu không cô ấy cũng không kiêm chức làm bà mối trong ngày cưới của mình.

***

Đêm đó Trình An đi sang nhà bạn tốt – Đinh Quả, Đinh Quả với cô đều là tác giả trên internet, hai người cùng nhau trưởng thành nên tất nhiên quan hệ bọn họ tốt miễn chê. Trình An nói chuyện gặp mặt với Đinh Quả, không nghĩ tới cô ấy so với mình còn tích cực hơn: "Đi chứ, vì cái gì không đi? Buổi sáng tớ đi với cậu, buổi chiều cậu theo tớ đến phim trường trợ giúp, thế nào?"

Tiểu thuyết < Túy Như Yên> của Đinh Quả muốn chuyển thể thành phim điện ảnh, ngày mai là buổi chụp ảnh tạo hình của diễn viên, cái này Trình An sẽ không từ chối, chuyện vui của bạn bè đương nhiên cô muốn đi hòa chung không khí vui mừng rồi.

"Thật tốt quá, nghe đồn có khả năng thần tượng của chúng ta cũng sẽ đến, nhưng mà không chắc lắm." Nói xong Đinh Quả vui vẻ quơ chân múa tay. Cả hai cô đều không đu idol, nhưng cũng có chung một thần tượng – An Triết.

Anh có một bộ phim diễn vai nam phụ si tình, giả kết hôn bảo vệ nữ chính trong 5 năm, sau lại vì nàng mà yên lặng trả giá, khoảng thời gian trước có đợt lưu hành cái gì mà 'Chồng cũ', 'chồng trước', anh còn 'bị' cư dân mạng bình chọn là " Chồng trước tốt nhất".

Chỉ là dường như người này không có bối cảnh gì cả, kỹ thuật diễn cũng không tệ nhưng các tác phẩm đều là nam ba, nam bốn, nam thứ n, bởi vậy nên không quá nổi tiếng, nhờ nhân vật 'chồng trước' kia mà tiền đồ có chút khởi sắc nhưng vẫn ở tuyến thứ 3 như cũ.

Trình An dùng ba đêm xem sạch bộ phim cẩu huyết kia, lúc đầu cô chỉ có chút ấn tượng với anh thôi, sau này mới coi anh là thần tượng cũng là vì cảm thấy người này lớn lên thật xinh đẹp, cô là nhan khống a.

"Đi đi, tớ sẽ chuẩn bị giấy bút cho tốt, nhỡ đâu xin được chữ kí thì sao?" Đem chính mình ngụy trang thành fans, không chừng linh cảm của cô tới còn có thể viết một bộ truyện fan cùng đại minh tinh yêu đương ngọt ngào đó.

"Không phải cậu cứ xem một bộ phim là đổi một 'người chồng' sao; tại sao lần này lại không đổi?" Thấy cô nàng thật sự nghiêm túc chuẩn bị, Đinh Quả nhịn không được trêu ghẹo một câu, con người này trong vòng 5 năm "ông xã" thay đổi ít nhất năm người, cô nhóc này lại mù mặt, nói không chừng ngay cả một người trông như nào cũng chẳng nhớ cơ.

"Thì giữ lại chữ kí của chồng cũ cũng tốt mà, biết đâu bộ sau anh ấy diễn tớ vẫn thích thì sao. Không đúng, bộ tiếp theo anh ấy diễn là của Quả Quả nha, tớ nhất định sẽ thích!" Trình An đem giấy bút lấy được cho vào túi, Trình An vừa nhìn thấy bìa quyển sổ này liền biết là chuẩn bị cho cô, cô sẽ không phí phạm của đâu.

***

Sáng sớm hôm sau, Trần Nhã gửi địa chỉ cho cô, yêu đương gì đó với Trình An chỉ là tùy duyên mà thôi, đồng nghiệp cùng bạn bè cũng có người giới thiệu đối tượng cho cô, nhưng mà khi đối phương biết cô đã kết hôn một lần liền lập tức rút lui, thậm chí có người còn lỡ hẹn.

"Ngày hôm trước mới gặp qua, tớ nghĩ cậu chưa chắc đã nhớ rõ mặt người ta đâu, bạn cùng phòng cậu cũng thật là, không gửi cho hai người cái phương thức liên lạc." Hai cô đến trước hơn 10 phút, nhìn qua đồng hồ đã đến giờ mà vẫn không thấy người đâu, Đinh Quả sợ cô lại bị cho leo cây liền không nhịn được nói nhỏ.

"Cái này thật sự không thể trách Trần Nhã, là tớ không bảo cô ấy nói, ngày hôm qua nếu anh ta đáp ứng gặp mặt, hôm nay có tới hay không cũng không liên quan đến cô ấy." Trình An rất hiểu Trần Nhã, gần 10 năm làm bạn, cô tin tưởng cô ấy.

Đinh Quả kiên nhẫn chờ, nhìn thấy đã qua thời gian hẹn 10 phút, cô có chút tức giận, đi xem mắt mà đến muộn, người này chắc chắn không đáng tin cậy! Cách đó không xa có một cửa hàng bán những đồ vật tinh xảo (*), Đinh Quả nói với Trình An một câu liền đi sang đó.

Tris: (*) chỗ này trong convert viết là "tinh phẩm", mình không hiểu nó là gì liền để như này.

______

Lúc này tại giao lộ chờ đèn đỏ, Hứa Thiệu Huy cũng rất là sốt ruột, hôm nay Hà Phong với vợ đi hưởng tuần trăng mật, cả hai đều tắt máy, đáng lẽ anh có thể đến đúng giờ nhưng trên đường bất ngờ gặp hai bà cháu đang sốt ruột muốn đi nhờ xe, anh vốn là bác sĩ khoa chỉnh hình, xương đùi bà cụ lại cần chữa trị gấp nên anh đã liên hệ với bệnh viện trước. Đoạn đường bình thường đi chỉ tốn 10' nhưng lúc này đường xá đông đúc quá nên đã hơn 20' rồi anh vẫn chưa qua được.

Hiện tại anh vừa hy vọng thời gian qua nhanh một chút để bà cụ mau chóng được chữa trị, lại hy vọng thời gian trôi chậm lại để anh có thời gian đi gặp cô. Ngày hôm qua khi trở về, trong lòng anh đều tràn ngập nụ cười ngọt ngào đó, sau lại biết được cô đã ly hôn, tuy không rõ nguyên nhân cụ thể nhưng anh biết chắc chắn không phải do cô sai nên đối với cô càng thêm thương tiếc.

Anh không ngừng nhìn điện thoại di động, cậu nhóc ngồi phía sau chú ý tới, liền thấy hết sức có lỗi: "Tiên sinh, thực xin lỗi." Thấy cậu nhóc gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, anh đành phải cười trấn an: "Không có việc gì, cứu người quan trọng."

_______

Mắt thấy đã qua nửa giờ, người nọ vẫn không thấy đâu, Trình An đoán có lẽ người này sẽ không tới. Đi xem mắt bị cho leo cây cũng không phải lần đầu, cô cũng không cảm thấy gì lắm. Khi hoa hồng trong tay không còn một cái cánh nào, cô mới đứng dậy rời đi.

Chắc do Trần Nhã đang ở trên máy bay nên không có ai truyền lời, như thế cũng tốt cô cũng không cần nghe những lý do linh tinh nào là đột nhiên tăng ca hay đi công tác gì đó.

*****

"A, anh An Triết, thế mà anh lại nhìn chằm chằm mỹ nữ đối diện nửa tiếng rồi. Ơ, cô gái này nhìn thật quen mắt, anh nói xem, có phải chúng ta đã gặp cô ấy ở đâu rồi không?" Trong chiếc xe bên kia đường, người đại diện An Triết – Trần Thông cười trêu ghẹo, cậu còn chưa từng thấy qua bộ dáng thất thố này của anh bao giờ đâu, đủ để thấy được sự đặc biệt của cô gái kia.

"Cô ấy là vợ trước của anh." An Triết trực tiếp đánh gãy lời hắn nói. Nhìn bóng dáng cô rời đi, khóe miệng anh lướt qua một ý cười, 5 năm, rốt cuộc cô đã trở lại.

"Trước —— vợ trước! Anh trai, không cần làm em sợ, anh kết hôn khi nào vậy? Không phải, gả cho một người như anh, tại sao lại ly hôn chứ? Người đem anh quăng đi là...? Việc này cần phải bảo mật chặt chẽ, chắc chắn không được để lộ. Thiết lập hình tượng của anh vẫn luôn là nam nhân si tình, nhỡ chẳng may lộ ra việc có vợ trước, kia..."

.................................

Tác giả có lời muốn nói:

Tác phẩm mới ra đây

Đây là một cái bánh ngọt, câu chuyện cũng không dài lắm,

Thích tiểu tử kết bạn, động động ngón tay cất chức một chút đi,

Thỉnh cầu thu dưỡng, sẽ kiên trì ngày càng đát

(Tris: Muốn khóc, phần lời tác giả mình không hiểu lắm, 2 câu đầu mình hiểu hiểu, 2 câu sau là chép nguyên convert. Xin lỗi mọi người vì sự bất tiện này)

TRUYỆN ĐĂNG TẠI WATTPAD: TRISTEARIN (TRIS2111)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net