Chương 3: Nói rõ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Tris

Trên đường đến bệnh viện Trình An đều rất bình tĩnh cho đến khi cô đứng trước cửa phòng bệnh mới không nhịn được run run tay, mẹ là người thân duy nhất trong cuộc đời cô, bà nhất định không thể xảy ra chuyện.

"An An tiểu thư, cô đừng quá lo lắng, Dương tổng không có việc gì, chỉ là mệt nhọc quá độ nên đột nhiên ngất xỉu, bây giờ đã tỉnh lại rồi." Trình An bởi vì khẩn trương mà mặt trắng bệch, trợ lý Ôn vẫn luôn chờ ở bên ngoài, thấy cô đi tới liền tiến lên trấn an.

Trình An không tin lời trợ lý Ôn nói, mẹ của cô không phải nhân viên bình thường, bà là phó tổng tài của Trình thị, tuy rằng quanh năm suốt tháng đều bận rộn, nhưng bà vẫn rất yêu quý bản thân, tại sao lại đột nhiên ngất xỉu chứ?

Trợ lý Ôn vừa muốn giải thích, liền có một thanh âm từ phòng bệnh truyền ra: "Làm bảo bối nhà chúng ta lo lắng rồi, đều là mẹ sai, không có nghe lời con."

Trình An nghe vậy đẩy cửa bước vào, cô đứng trước giường lẳng lặng nhìn người trên giường, lúc nãy thang máy rất nhiều người phải chờ quá lâu, cô sốt ruột nên chạy một mạch lên tầng 7, vừa mới dừng lại nên hơi thở có chút gấp gáp. Cô cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, sau đó xoay người hỏi trợ lý Ôn về bệnh tình của mẹ.

"An An, mẹ thật sự không có việc gì, chính là dạo này bận quá nên ăn không vào, nhưng mà con yên tâm về sau sẽ không như vậy, từ giờ mẹ sẽ không đi đâu nữa, mỗi ngày đều ở nhà với con."

Lời như vậy Trình An nghe qua không biết bao nhiêu lần, lần này cô cũng không tin. Ngày mai bất kể như nào cô cũng sẽ mang mẹ đi kiểm tra toàn diện thân thể một lần. Cô tiến lên cẩn thận nhấc tay mẹ bỏ vào trong chăn, có chút tức giận nói: "Mẹ biết như vậy thì tốt rồi, nếu lần sau mẹ còn như này con sẽ không để ý tới mẹ nữa."

Trợ lý Ôn đang chờ ở bên ngoài, Trình An biết họ còn có chuyện muốn nói, việc của tập đoàn Trình thị từ trước đến nay cô đều không tham gia, cũng không có sức nào mà nghe, cho nên cô liền đợi ở ngoài ban công. Chờ đến khi trợ lý Ôn rời đi, cô mới trở lại phòng bệnh, nắm tay mẹ mà khẩn cầu: "Mẹ, người đi làm kiểm tra toàn diện đi, nếu không con sẽ lo lắng."

Dương Huệ nghe vậy thì gật gật đầu, thân thể bà không có việc gì, chỉ là gần đây bà thật sự rất bận, bác sĩ cũng bảo là do mệt nhọc quá độ mà thôi, uống thuốc vài ngày liền đỡ rồi. Con gái bảo bối của bà đã trở lại, bà không thể làm cô lo lắng được.

Hai người yên lặng một lúc, cuối cùng Trình An vẫn hỏi thẳng bà: "Mẹ, con muốn biết rốt cuộc mẹ đang bận việc gì?" Trước giờ đối với chuyện liên quan đến Trình thị cô đều không nghe, không hỏi; bởi vì cô biết bất kể Trình thị có như thế nào cũng không liên quan đến cô, chỉ là bây giờ mẹ đã mệt đến mức ngất xỉu rồi, cô không thể trốn tránh thêm nữa.

"An An, mẹ quyết định rời khỏi Trình thị, đơn từ chức mẹ cũng nộp rồi, gần đây đều là vì việc này nên mới bận rộn. Cho tới hôm nay đa số bộ phận mẹ đều chuyển giao công việc xong xuôi rồi, phần còn lại Ôn Húc sẽ xử lý nốt." Hôm nay chính là ngày cuối bà đi làm, là vì có chút chuyện xảy ra nên mới té xỉu.

Trình An không cần suy nghĩ cũng biết việc mẹ ngất xỉu không đơn giản chỉ vì mệt mỏi: "Bọn họ làm khó mẹ sao?"

Dương Huệ lắc đầu, làm gì có ai dám làm khó bà, chẳng qua là vài người nói chuyện có chút khó nghe mà thôi, bà nhẫn nãi nhiều năm như vậy, một chút lời nói hôm nay cũng chẳng đáng gì, chỉ là không ngờ tới hắn lại muốn kiểm tra sổ sách của bà, vì quá tức giận nên bà mới ngất xỉu. Kiểm toán (*) bà không sợ, người khác có nói bà cũng không quan tâm, chỉ không nghĩ tới cuối cùng người nói lại là hắn.

(*) Kiểm toán: kiểm tra, xác minh tính trung thực của những báo cáo tài chính

Xem ra mẹ không muốn nói, cô cũng không hỏi nữa, cô biết để vào được Trình thị mẹ đã trả giá những gì, bây giờ bà lựa chọn rời đi là thật sự quyết tâm buông xuống mọi thứ. Như vậy cũng tốt, hiện tại cô có đủ năng lực, dù mẹ cô không đi làm cũng có thể sinh hoạt bình thường: "Mẹ, về sau con gái nuôi ngài!"

Dương Huệ nghe vậy liền cười, bà biết quyết định này, con gái sẽ duy trì không điều kiện.

Sáng sớm hôm sau, Trình An mang mẹ cô đi làm kiểm tra toàn diện, còn chưa đến 10 giờ đã kiểm tra xong toàn bộ rồi, tốc độ cũng quá nhanh đi, Trình An nhịn không được cảm thán: "Mẹ, hiệu suất làm việc của bệnh viện này thật sự quá tốt."

Dương Huệ cười cười không nói gì. Kết quả còn phải chờ mới có, cô đỡ mẹ về phòng bệnh nghỉ ngơi, một lúc sau của phòng bị đẩy ra, nhìn đến hai người dẫn đầu, Trình An nhàn nhạt chào hỏi, cô ngồi bên cạnh giường bệnh giúp mẹ gọt táo.

Những người đến thăm phần lớn đều là cán bộ cấp cao của Trình thị, còn có một số người dưới trướng Dương Huệ, Trình An chỉ biết mỗi Ôn Húc, ở trên thương trường mẹ cô có tiếng là 'người đẹp quyền lực', nhìn thấy mấy người đến đều là dáng vẻ cung kính, Trình An cố nén không cười ra tiếng.

Trình Na từ khi bước vào liền gắt gao nhìn chằm chằm Trình An, cô ta thế mà lại trở lại, hừ, bà ta cho rằng dùng việc từ chức uy hiếp, bố cô sẽ thỏa hiệp sao; một đứa con riêng mà thôi, còn ảo tưởng được vào Trình thị, thật là mơ mộng hão huyền.

Dương Huệ ở Trình thị có ảnh hưởng rất lớn, sự quan tâm trong mắt những cán bộ kia đều không phải là giả, thời điểm bọn họ rời đi Trình An lễ phép nói cảm ơn. Những người này hẳn là biết đến sự tồn tại của cô, chỉ là cô không xuất hiện qua ở tập đoàn cho nên họ chỉ cười cười với cô chứ không nói gì.

Trình An tiễn bọn họ ra đến cửa, quay người nhìn lại thấy vẫn còn một người, cô không nói gì, đi một vòng về lại chỗ cũ, tiếp tục công việc gọt táo.

________________

"Thật là đáng tiếc, một đứa bé ngoan ngoãn như vậy lại vẫn luôn bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, Dương tổng vì con gái, cuối cùng phải rời khỏi công ty." Trên hành lang, giám đốc nọ có chút bất bình, bà cùng Dương tổng có chút giao tình, năm đó ở trong hôn lễ có gặp qua Trình An một lần, không nghĩ đến Trình gia là loại người như vậy, lợi dụng xong liền không nhận người.

"Cái gì, Dương tổng muốn rời đi? Đây là chuyện khi nào? Cô bé kia là 'con gái riêng' của Dương tổng với Trình tổng sao?" Có người chưa từng thấy Trình An, nhỏ giọng hỏi một câu.

"Chuyện nhà ông chủ, đừng có nói linh tinh!" Ôn Húc nghe được phía sau bàn tán liền quay đầu kiển trách một câu, phía trước là cán bộ cấp cao đều sẽ không nói gì, chỉ là mấy người đằng sau còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, nói chuyện cũng không để ý.

Chờ những người đó rời đi, trong phòng chỉ còn lại "người một nhà" bọn họ, Trình An vẫn như cũ không nói gì, Dương Huệ một bên hưởng thụ táo của cô, một bên khen cô hiếu thuận hiểu chuyện.

"Bà có yêu cầu gì thì cứ nói?" Trình Tấn mở miệng trước, ông quá hiểu năng lực của Dương Huệ, bà rời đi với Trình thị mà nói là tổn thất lớn. Chẳng may bà chuyển công tác sang nơi khác, thật là một đòn trí mạng với ông.

"Không có gì cả, mời Trình tổng đi cho!" Dương Huệ nói xong lại chỉ chỉ cửa phòng, hiện tại cái gì bà cũng dứt bỏ, bà hồ đồ 30 năm, giờ mới hiểu được nên quý trọng điều gì nhất.

Trình Tấn lần đầu tiên thấy thái độ này của bà, thở phì phò xoay người, ông chắc chắn bà sẽ trở lại Trình thị, dù sao thì Trình thị đi được đến ngày hôm nay bà cũng dùng hết tâm huyết của mình. Năm đó vì bước vào Trình thị bà dùng chính tính mạng bản thân để cứu ông; vì ông, bà không tiếc đeo trên lưng tiếng xấu, thậm chí vì Trình thị ngay cả chung thân đại sự của con gái đều có thể lợi dụng.

Dương Huệ không quan tâm hắn, mà nhìn về phía Trình An nói xin lỗi, đối với đứa con gái này bà đã thiếu rất nhiều, cảm tạ ông trời đã cho bà nhận ra trước khi quá muộn, bà còn có cơ hội đền bù.

Trình An nắm chặt tay mẹ, từ nay về sau mẹ con các cô sẽ sống dựa vào nhau, những người đáng ghét này nếu không xuất hiện trong sinh hoạt của họ nữa thì thật quá tốt.

Thấy Dương Huệ thật sự không có ý giữ lại, Trình Tấn cưỡng chế tức giận phịch một tiếng đẩy cửa rời đi; Trình Na, Trình Trạch thấy bố như thế đành phải đuổi theo.

"Bố, cái đứa con riêng kia đã trở lại, Dương Huệ khẳng định là muốn tranh giành lợi ích cho cô ta, đây không phải là thủ đoạn quen thuộc của bà ta hay sao?" Trình Na thật bất bình (*). Cô biết Dương Huệ sẽ không can tâm tình nguyện rời đi mà.

(*) bất bình: không bằng lòng với điều trái với lẽ phải mà sinh ra giận dữ

Nói cái gì mà vì Trình thị suy nghĩ, kết quả còn không phải vì lợi ích của bản thân bà ta sao, hiện tại toàn bộ công ty đều coi bà là trụ cột, nói đến tập đoàn Trình thị đều nghĩ tới Dương Huệ, chứ làm gì có ai nhớ đây là giang sơn của Trình gia bọn họ! Dựa vào cái gì, bà ta cũng chỉ là tiểu tam mang theo đứa con riêng mà đi lên, có tư cách gì diễu võ dương oai ở đây?

Trình Trạch nghe vậy nhanh chóng giữ em gái lại: "Tiểu Na, em nói bậy gì đó?" Cô chẳng lẽ không biết bố ghét nhất người khác nói ba chữ "con gái riêng" sao?

Trình Na bị anh trai lôi lôi kéo kéo vậy thì tức giận, Dương Huệ có là cái gì, lại thêm một cái Trình An dựa vào đâu mà bước vào Trình gia bọn họ, cô ta đi cũng đã đi rồi, đi càng xa càng tốt không được sao, vì sao phải trở về? Không có cô ta, Trình gia, Trình thị sẽ vĩnh viễn giữ nguyên yên bình ngoài mặt.

Nhìn đến ánh mắt trách cứ của Trình Trạch, Trình Na rất là tức giận, mở miệng: "Chẳng lẽ em nói sai sao? Trình An không phải con riêng sao? Năm đó nếu không phải Dương Huệ mang cô ta về nuôi, cũng không phải họ mạnh mẽ muốn tiến vào Trình gia, mẹ sẽ không giận dỗi rời đi, bà cũng không phải chết!"

Hứa Thiệu Huy vừa đi tới cầu thang liền nghe được có người nhắc đến "Trình An" nên nghe nhiều thêm hai câu, cái tên này anh đã quá quen thuộc, đây không phải là người anh muốn tìm chứ?

Tiếng Trình Na không nhỏ, hơn nữa cửa phòng bệnh cũng không đóng, trong phòng, từng câu từng chữ Trình An đều nghe thấy rõ ràng, bây giờ cô cũng không muốn nhịn nữa. Cô nhìn về phía mẹ đang nằm trên giường, thấy Dương Huệ gật gật đầu, cô liền đứng dậy đi ra ngoài.

Bọn họ không có đi xa, có lẽ là do Trình Na vô tình mà cũng có thể là cô ta cố tình để cho cô nghe được. Trình An đi giày đế cao bởi vì cô đang tức giận khiến cho bước chân có chút nặng nề, huỳnh huỵch hai tiếng, hấp dẫn ánh mắt bọn họ.

Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Trình Na, khóe miệng nhẹ ngàng nâng lên, chậm rãi mở miệng:

"Trình tiểu thư, cô nghe rõ cho tôi, Trình An tôi trước đây không có một xíu quan hệ gì với Trình gia hết, về sau cùng Trình gia, Trình thị lại càng không có nửa phần liên quan. Trình tổng, Trình đại thiếu gia, các người đều đã nhìn qua báo cáo giám định DNA của tôi với Trình tổng rồi, tôi với các người không có quan hệ huyết thống, ba chữ "con gái riêng" này tôi không hy vọng lại nghe được lần hai.

Trình phu nhân mất là chuyện gì xảy ra, hai vị nói với Trình tiểu thư như nào tôi không quản được, nhưng nếu tôi lại nghe thấy có nửa lời bỉ báng mẹ con tôi, chúng ta liền gặp nhau tại tòa.

Cuối cùng, mẹ tôi vì Trình thị đã dốc hết tâm huyết 20 năm, cái bà nên được phiền Trình tổng hãy chia đủ cho bà, cái không nên lấy một phân một hào chúng tôi cũng không động. Từ nay về sau mẹ con chúng tôi với Trình gia không liên quan, xin các người đừng lại đây dây dưa. Cảm ơn!"

Những lời này là cô nói cho Trình Na nghe, nhưng cuối cùng ánh mắt lại dừng trên người Trình Tấn, từng câu từng chữ trong lòng ông ta đều hiểu rõ, chỉ mong ông ta cũng có thể làm được rõ ràng như lời nói.

Trình An nói xong cười xoay người trở về phòng bệnh, những lời này cô đã nhịn rất nhiều năm, cuối cùng hôm nay cũng được nói ra. Trở lại phòng, Dương Huệ hướng về phía cô giơ ngón cái lên, cô có chút ngượng ngùng nhào vào ngực bà. Quá tốt rồi, sau này cô không phải lo lắng sẽ bị người đời xem thường vì thân thế nữa, cô cũng không phải con riêng, từ lúc bắt đầu đã không phải.

Dương Huệ vỗ nhẹ lưng cô, nói thầm: "An An, thực xin lỗi......"

Trình Na có chút không hiểu, muốn tìm Trình An hỏi cho rõ thì bị Trình Trạch kéo lại.

"Anh, cô ta có ý gì? Cô ta không phải con của bố?" Trình Trạch không mở miệng nhưng từ trong mắt hắn lại thấy được đáp án.

Bố cùng anh trai sớm đã biết cô ta không phải con riêng, vì sao lại lừa gạt cô? Nếu cô ta không phải con bố, thì chính là Dương Huệ đã lừa bọn họ, ngay từ đầu đã lừa bọn họ, bị lừa như vậy vì sao hai người lại không tức giận? Còn có chuyện mẫu thân năm đó, rốt cuộc là như thế nào?

TRUYỆN ĐĂNG TẠI WATTPAD: TRISTEARIN (TRIS2111)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net