Chương 42: Lụy (đã fix)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Tris

Đêm giao thừa trong nhà họ rất náo nhiệt, lúc đầu bố Tống làm vằn thắn mãi không được, sau vài lần được lão mẹ dạy cuối cùng cũng có thể tự làm nhưng bố Khang thì vẫn không, Trình An dạy ông rất nhiều lần vẫn không thành công, cuối cùng đành bất đắc dĩ để ông cán vỏ sủi cảo, nhìn những nhân vật đã từng quát tháo, làm mưa làm gió trên thương trường đang cẩn thận làm vằn thản, trong lòng Trình An thật không nói nên lời a.

Làm vằn thắn chỉ cần 4 người là đủ nên Trình An với Khang Tây Triết đi chuẩn bị bữa tối. Hai người bọn họ cũng xem như có tay nghề nấu nướng, hai người tận tâm tận lực phối hợp cũng làm được một bữa thịnh soạn.

Khang Trạm chưa từng thấy hai người họ xuống bếp, ông vốn cho rằng hai đứa chỉ làm vui vui, bây giờ có mấy người trẻ nguyện ý xuống bếp đâu mà, chỉ là sau khi nhìn từng đĩa thức ăn ngon mắt bày ra bàn, ông có chút không thể tin được nhìn 2 bóng dáng đang bận rộn. Thấy ba người còn lại đều là bộ dáng bình tĩnh không có gì bất ngờ, chắc chẳn đã sớm thưởng thức qua, ông vẫn nên yên lặng cán vỏ sủi cảo thôi.

Người một nhà ăn uống linh đình, tuy đã chuẩn bị tinh thần trước những món ăn xuất sắc này nhưng khi chân chính nếm thử vẫn rất kinh ngạc.

"Cái này không tồi, vừa ăn liền biết là An An làm!" Quan Tuyết ăn một ngụm canh cải thảo, cảm thán; con của bà thiên về món mặn, có thể đem thức ăn chay làm thành như vậy khẳng định là con dâu rồi.

Dương Huệ vừa ăn một miếng thịt kho tàu, cũng khen không dứt miệng: "Ai, nếu không phải bác sĩ luôn dặn dò mãi việc mẹ không được ăn nhiều đồ mỡ, mẹ có thể ăn hết cả đĩa này. A Triết, tay nghề đúng là không chê vào đâu được!"

"Hai vị ma ma, không cần khen qua khen lại như vậy. Chỗ này món ăn mặn đều là con làm, thức ăn chay đều là anh ấy làm." Trình An rất là bất đắc dĩ giải thích, tại sao lại như vậy ư, còn không phải vì Khang Tây Triết biết cô thích ăn rau dưa, cô biết Khang Tây Triết thích ăn thịt cho nên bọn họ theo bản năng vì đối phương mà suy nghĩ sao.

"Ui, show ân ái a, lão ba thật nhìn không nổi." Tống Quảng đã sớm nhìn ra, hai vị này chính là cố tình nói như vậy thế nhưng nha đầu này vẫn bị lừa.

Trình An biết, cô nói ra là để các vị trưởng bối yên tâm nhưng cũng có một phần là show ân ái a.

Bởi vì sáng sớm hôm sau bố Tống muốn đưa mẹ ra nước ngoài đoàn tụ với gia đình nên dùng cơm xong họ liền trở về nghỉ ngơi luôn; tài xế Quan gia cũng đã sớm chờ bên dưới, mẹ Quan sẽ trở lại Quan gia, tài xế của Khang Trạm cũng tới rồi. Sau khi tiễn mọi người về xong, Trình An mới hỏi ra nghi hoặc: "Bố —— Khang là vì mẹ sao?"

Khang Tây Triết gật đầu nhưng mà bọn họ sẽ không hợp lại. Mẹ đã dọn sẵn con đường sau này, trên con đường đó không có ông ấy, không có bà có thể sống tốt hơn.

Trình An cũng nhìn ra bà không có ý định hợp lại, hai người có thể cùng nhau ngồi ăn cơm bình thường như vậy đã thật không tồi, cô cũng nhìn ra chỉ cần như hôm nay thôi Khang Trạm cũng thực thỏa mãn.

Năm mới ở Hải Thành không được bắn pháo hoa, hai người bọn họ liền nằm trong chăn nói lời ấu yếm.

Khang Tây Triết nói: "Anh cũng không tin nhất kiến chung tình, có thể thấy, đến lần sau gặp lại em, anh mới nhớ mãi không quên."

Trình An nói: "Em vẫn luôn tin tưởng duyên phận, nhưng không nghĩ tới nó sẽ ưu ái mình như vậy, vòng đi vòng lại đầu kia dây tơ hồng vẫn buộc vào anh."

Khang Tây Triết nói: "Lúc anh diễn cái vai chồng trước kia, luôn hy vọng nha đầu ngốc nào đó có thể nhớ tới mình còn một người chồng trước, còn si tình như vậy chờ nàng. Khẳng định là đã trải qua rồi mới có thể diễn nhập tâm như vậy a, nhưng vì sao cô ấy không phát hiện ra chứ?"

Trình An nói: "Thời điểm em viết quyển sách kia vẫn luôn hy vọng chồng cũ có thể bước ra khỏi cuộc hôn nhân đó, đôi khi hôn nhân chỉ là một hồi hiểu lầm, nam nữ chính có thể hạnh phúc, hắn cũng có thể có được, chẳng qua sau này biên kịch sửa lại mà thôi...."

Trình An bỗng nhiên im lặng, cô cảm thấy hình như mình lại nói gì đó không nên nói rồi!

Khang Tây Triết cúi người đè lên, Trình An không kịp giãy giụa đã bị hắn nhiệt tình chặn lại.

***

Mùng một tết, Khang Tây Triết vẫn qua Khang gia làm Khạm Trạm rất là cao hứng, nhân tiện lại quở trách đám con cháu một phen. Bọn họ ở lại không lâu, trong lúc ấy Khang Tây Triết cùng một người khác rời đi đâu đó, Trình An không biết bọn nói chuyện gì, chỉ biết lúc đi ra đợi người trông anh rất vui vẻ.

"Đó là chú ba, ở Khang gia, anh A Triết với em với ông ấy cũng có chút thân quen." Tuy rằng Trình An không nhớ rõ cậu là ai trong Khang gia, nhưng cậu đã qua đây giải thích cô cũng cười lại, cảm ơn.

"Học tỷ thật sự không nhận ra em?"

Trình An nghe vậy lắc lắc đầu, cô thực sự không quen, nhưng đã kêu là học tỷ chắc hẳn là tốt nghiệp cùng trường, Trình An nhìn cậu có chút không thể tin được, người ngày nhìn qua cũng chỉ mới 18, 19 tuổi a.

"Em học hệ máy tính của đại học H, học đệ trực thuộc khóa của chị, hồi học tỷ năm ba, em đã từng tham gia gia lớp học của chị, cũng là chỗ xã đoàn trưởng, chúng ta cùng người hướng dẫn a." Lúc nói, người nọ vẫn chú ý đến biểu tình trên mặt cô, chỉ là đến cuối cùng phải để hắn thất vọng rồi, cô chỉ hơi ngạc nhiên rồi mỉm cười gật đầu, căn bản không hề nghi ngờ tí nào cả.

Trình An là cảm thấy trùng hợp mà thôi, đại học H hệ máy tính mỗi năm đều có 6 ban, hơn 200 người cũng không có gì lạ, hội thảo mỗi năm đều có, các ban cùng nhau hợp tác, kết bạn tới tới lui lui cũng là hết sức bình thường, cô ở xã đoàn lớn nhất trong trường, mỗi năm có ¼ số tân sinh viên vào cũng không hiếm lạ gì, thầy hướng dẫn năm ba của bọn họ năm ấy sinh bệnh nên phải đổi một vị khác, sau này nghe nói ông ấy nghỉ ngơi một năm rồi trở lại liền hướng dẫn thêm cả năm nhất nữa, chuyện này cũng là bình thường

"Học tỷ, nếu em nói, có người vẫn luôn bảo em âm thầm chú ý chị, thường xuyên báo cáo tin tức, chị nói người này có phải..." Cậu chưa kịp nói xong, Trình An quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói tiếp vào lời của cậu: "Khẳng định là hắn lụy chị rồi!"

"A?" Người nọ cười khổ một chút, đem hai chữ "biến thái" nuốt trở vào. Sau khi biết đây là chị dâu hắn, lại thêm hành vi của anh họ nữa làm hắn cảm thấy dục vọng chiếm hữu của người anh cũng quá mạnh a, không sợ đem người ta dọa chạy mất sao.

Sau này thế nhưng anh họ lại chơi kim ốc tàng kiều, chị dâu chính là do ảnh ẩn nhẫn 6 năm mới bắt được tới tay. Hiện tại cậu phát hiện, bọn họ đều ở cùng một mạch não, căn bản không giống người bình thường nha, thật đúng là trời sinh một đôi.

Trên đường trở về Trình An vẫn luôn cười không ngừng, Khang Tây Triết không biết cô đang cười cái gì, anh hỏi vài lần cô cũng không nói. Ngẫm lại những người cô gặp ở Khang gia, anh cũng đoán ra được có lẽ mình đã bị em họ bán đứng. Nhưng mà không sao cả, khi đó anh cũng không có lì lợm la liếm gì a.

_____________

Mùng hai tết, bọn họ đến Quan gia, đây không phải lần đầu Trình An tới đây, nơi này so với Khang gia tương đối náo nhiệt hơn chút; cậu mợ, anh chị họ đều là người dễ ở chung, Trình An theo chân bọn họ cũng trò chuyện được rất nhiều.

Nhà anh họ có một cậu nhóc 6 tuổi, nhũ danh là Tuyển Tuyển, đúng là độ tuổi nghịch ngợm; cậu bé rất thích cô, mỗi lần tới đều lôi kéo cô chơi cùng, đương nhiên lần này cũng không ngoại lệ.

"Dì An, cách vách có một em gái mới đến, con đã nhìn thấy em ấy khóc rất nhiều lần." Thời điểm Trình An bồi Tuyển Tuyển chơi xếp gỗ, cậu nghĩ đến cô bé ở bên cạnh liền nói ra. Bố mẹ không cho cậu nói, em gái cách vách cũng không để ý người lạ.

Trình An nghe vậy dừng một chút, bên này là khu biệt thự, các nhà đều tách ra, hàng xóm Quan gia bên trái là Hứa gia, bên phải là một nhà là người nước ngoài, trẻ con đều ở nước ngoài.

"Em gái kia có phải gọi là Mộng Mộng không?" Trình An nghĩ một chút liền nghĩ tới đứa bé kia nhưng mà không phải bé đã được mẹ mang đi sao, tại sao lại xuất hiện ở Hứa gia?

Tuyển Tuyển không biết em ấy gọi là gì nên lắc đầu nhưng cậu biết bọn họ học cùng nhà trẻ, cậu học lớp lá, cô bé ấy học lớp chồi.

Dùng xong cơm trưa xong, Khang Tây Triết muốn mang cô đi dạo trong tiểu khu một chút, Tuyển Tuyển muốn đi theo bọn họ, Quan Tuyết ngăn cản hai lần cũng không được đàng thôi, thấy vợ chồng son bọn họ cùng nhau nắm tay đứa nhỏ, trong lòng bà rất vui mừng, nếu hai người sinh một đứa con của chính mình thì tốt quá rồi.

Chỉ là con trai nói bọn họ đã bỏ lỡ rất nhiều năm nên muốn trải qua thế giới hai người nhiều hơn, bà cũng tán thành, bọn nó đều còn trẻ, tình nồng ý mật hưởng thụ thế giới hai người cũng là lựa chọn không tồi.

Hai người năm tay đứa nhỏ đi một đoạn, Trình An nhìn bóng ba người in trên mặt đất, khóe miệng nhấc lên, cảm giác này tựa hồ cũng không tệ lắm. Khang Tây Triết lại có ý nghĩ hoàn toàn ngược lại, có thêm một đứa trẻ như vậy thật không tốt. Trong nhà có một Cam Cam mà anh đã thấy "chướng mắt" rồi.

Lại nói đến Cam Cam, sau rất nhiều lần yêu cầu, thậm chí vì nó mà cô không tiếc "cắt đất đền tiền" kí không ít hiệp ước không bình đẳng, mới được Khang Tây Triết mang về nhà, sau khi bị sửa chữa lại lập trình. Các bộ phận bị sửa chữa bao gồm: thời gian tự động đi ngủ buổi tối, khu vực nó có thể hoạt động, khi anh nhắc nhở phải tiến vào trạng thái ngủ đông tạm thời.

Bọn họ "một người ba người" đi một vòng liền nhìn thấy Hứa Thiệu Huy nắm tay một bé gái ra ngoài, đứa bé kia vừa nhìn thấy Trình An liền khóc lóc chạy tới: "Cô ơi, con là Mộng Mộng, cầu xin người giúp con tìm mẹ được không?"

Hứa Thiệu Huy vốn muốn ngăn bé lại nhưng thấy con bé vẫn luôn rầu rĩ không vui, đứa nhỏ này tuy còn nhỏ nhưng cảm xúc đều giữ lại trong lòng chỉ ngẫu nhiên vụng trộm khóc một mình, anh lo lắng cứ như vậy cô bé sẽ tự kỉ mất. Cho nên hôm nay để bé có cơ hội phát tiết cũng tốt.

Mộng Mộng rất là ủy khuất, ghé vào lòng cô khóc một hồi lâu, mới nghẹn ngào mở miệng: "Cô ơi, người giúp con gọi điện thoại cho mẹ được không, nói cho mẹ biết Mộng Mộng rất ngoan, Mộng Mộng muốn mẹ tới đón."

Trình An căn bản là không có số Thẩm Oánh, kể cả có thì cuộc gọi này cũng không nên là cô gọi, chỉ là thấy Mộng Mộng khóc thương tâm như vậy, cô có chút đau lòng.

"Mộng Mộng, điện thoại mẹ con đang sửa, đợi điện thoại mẹ con sửa xong, chú giúp con gọi điện được không?" Hứa Thiệu Huy biết Thẩm Oánh đã cắt đứt liên lạc với bọn họ, cô đem Mộng Mộng để ở cửa Hứa gia, trừ phong thư có vài chữ "con gái để cho anh" ra thì cái gì cũng không lưu lại. Hứa gia vận dụng rất nhiều quan hệ cũng không tìm ra tung tích của cô.

Trình An liền hiểu ý hắn, cũng nói với Mộng Mộng lời tương tự, tiểu nha đầu rất thất vọng lau nước mắt, đứa trẻ 4, 5 tuổi đã có thể hiểu được rất nhiều thứ, cô nhóc yên lặng lui về phía sau, đứng ở bên cạnh Hứa Thiệu Huy trầm mặc không nói.

"Em gái nhỏ, cái ô tô này tặng cho em, cái này là bố đem từ nơi rất ra về cho anh đó." Tuyển Tuyển thấy cô bé khóc đến đỏ mắt, lôi ra chiếc ô tô yêu quý tặng đi.

Mộng Mộng nhìn nhìn Hứa Thiệu Huy lại quay ra nhìn cậu, giơ tay tiếp nhận ô tô, nhỏ giọng nói câu: "Cảm ơn."

"Nếu có thể gặp được, phiền cô nói cho chị ấy, Mộng Mộng rất muốn mẹ." Hứa Thiệu Huy bất đắc dĩ thỉnh cầu, Hứa gia tìm lâu như vậy cũng không thấy, có thể thấy được, cô thực sự thay đổi hình dạng sẽ không bao giờ xuất hiện lại ở chỗ này. Nếu còn có liên lạc lại chắc hẳn sẽ chỉ liên hệ với cô chăng.

Trở lại Quan gia, chị dâu nói đến chuyện này Trình An mới biết được Mộng Mộng là bị mẹ bé bỏ lại, bởi vì có bé nên hôn nhân của bố bé lâm vào cãi vã không ngừng, ông bà bé muốn tiếp nhận cô bé nhưng vẫn cần suy xét lợi ích của hai gia tộc nên chỉ có thể tạm thời để bé ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net