Chương 43: Tuyết rơi (đã fix)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Tris

Lúc về Trình An gặp lại cô bé, đứa nhỏ lẻ loi đứng trong sân Hứa gia, Trình An đẩy cửa xe bước xuống, vẫy vẫy tay bảo cô bé lại gần. Mộng Mộng nhìn thấy Trình An vội vàng chạy tới, Trình An đưa một hộp socola qua khe cổng tặng cho bé: "Mộng Mộng, con phải dũng cảm, phải kiên cường lớn lên có biết không?"

Lần này Mộng Mộng không có khóc, ôm socola gật đầu, giương đôi mắt ngây ngơ lên nhìn cô, Trình An sờ sờ đầu cô bé, nhỏ giọng nói: "Nơi này có ông, có bà còn có chú của con nữa, họ đều là những người mẹ con phái tới để chăm sóc Mộng Mộng, Mộng Mộng ở chung với họ thật tốt, có cái gì muốn nói thì con có thể nói với bà, hoặc nói với chú của con. Còn có anh trai nhỏ ở cách vách, chính là người đưa cho con chiếc ô tô nhỏ đó; cậu bé với con học cùng nhà trẻ, con có thể đi tìm anh trai chơi ha."

Trình An nhìn thấy Hứa Thiệu Huy đi ra, vẫy vẫy tay tạm biệt cô bé, Hứa Thiệu Huy nhìn ra được cảm xúc của Mộng Mộng đã tốt hơn, gật đầu hướng cô cảm ơn.

Trên đường về Trình An có chút không vui, sau khi về tới nhà, cô đột nhiên ôm lấy Cam Cam đang ra cửa đón, yên lặng nói một câu: "Cam Cam yên tâm, mẹ nhất định sẽ không vất bỏ con."

Khang Tây Triết bị động tác này của cô dọa nhảy dựng, tới bây giờ anh chưa từng nghĩ tới việc vất bỏ Cam Cam.

Buổi tối, Trình An gọi điện thoại cho mẹ, hai người hàn huyên một hồi rồi chuyển sang video call gần một tiếng đồng hồ. Khó có lúc Trình An dính người như vậy, Dương Huệ nhận thấy được có gì đó không đúng, nhưng mà bà không tiện hỏi rõ, ngầm ra hiệu cho Tống Quảng gọi điện hỏi Khang Tây Triết.

Nhìn thấy ba Tống nói nhỏ bên tai mẹ cái gì đó, Trình An liền khẳng định Khang Tây Triết đã truyền tin qua đó. Sự việc ngày hôm nay đúng là có ảnh hưởng tới cảm xúc của cô cho nên cô mới quấy rầy bà lâu như này. Chờ bên kia nói xong, Trình An lập tức tiếp một câu: "Mẹ, cảm ơn mẹ vẫn luôn yêu con, không rời không bỏ con, con rất yêu người nha. Người là người mẹ tốt nhất trên đời."

Dương Huệ nghe vậy cười, bà cười đến mức hai mắt đều đỏ. Thật ra không phải là ai cứu ai cả, lúc ấy bà nhất thời mềm lòng nhận nuôi đứa nhỏ này, ngày từ đầu chỉ vì tưởng miệng đứa nhỏ mình không thể giữ được, hơn nữa lúc đó bà quá cô đơn; sau khi trở lại Hải Thành bà vẫn muốn níu kéo người kia, thậm chí không tiếc cho hắn một bên thận, chỉ là sau này bà dần mất hết hi vọng, bà muốn trả thù, làm cho hắn mất đi tất cả nhưng cuối cùng lại từ bỏ; mặc kệ đã chịu bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu hận, khi về đến nhà nhìn thấy đứa con gái ngoan ngoãn của mình, mọi vết thương đều có thể phục hồi.

"Mẹ cũng yêu con, An An của chúng ta là đứa con gái tốt nhất trên đời." Dương Huệ nói ra những lời này mắt cũng đã rưng rưng, Tống Quảng thấy mẹ con hai người ở chỗ này thổ lộ, sợ hai người cách xa vạn dặm lại cùng rơi nước mắt vội tiến lên bỏ thêm một câu: "Vẫn là bố hạnh phúc nhất, cưới được người vợ tốt nhất còn có đứa con gái tốt nhất trên đời."

Khang Tây Triết nghe vậy cũng đem Trình An ôm vào trong ngực lại tiếp một câu: "Còn có con rể tốt nhất trên đời này!" Người một nhà cứ như vậy cười phá lên.

Khang Tây Triết rất ít khi hỏi cô về chuyện khi còn bé, đối với lời đồn đại "con gái riêng" của Trình gia, anh cũng biết một ít nhưng nhìn thấy đến tận ngày cô mới bỏ xuống được vết thương này, anh rất là đau lòng, lẽ ra anh nên hỏi sớm hơn, có người để chia sẻ, có lẽ cô có thể thoát khỏi nỗi đau đó sớm hơn một chút.

"An An, anh muốn biết chyện khi còn bé của em, em có thể nói sao?" Nhân cơ hội này, Khang Tây Triết cuối cùng cũng hỏi ra được. Bọn họ là vợ chồng, những kí ức không quá vui vẻ không thể vẫn luôn đi theo bọn họ được. Nếu cô có ký ức không thoải mái, những phần không thoải mái ấy anh cũng muốn chia sẻ cùng cô.

Trình An nhìn được đau lòng trong mắt anh, gật gật đầu, cũng không có gì không thể nói, những điều vẫn luôn nghẹn trong lòng đôi khi cô cũng sẽ cảm thấy khổ sở cho nên mới nói thật cảm ơn ông trời đã để cho cô gặp được những người đáng giá như này.

Hải Thành về đêm, khó có được một mùa tuyết lớn như vậy, tuyết lành báo hiệu một năm bội thu. Hai người họ pha trà cùng nhau nhâm nhi, Khang Tây Triết vẫn ôm cô ở trong ngực như cũ, họ vừa ngồi thưởng thức cảnh đẹp ngoài cửa sổ vừa hồi tưởng lại quá khứ đã qua.

Trình An nói chuyện thanh âm rất thấp, nhưng trong giọng cô không phải bi thương mà càng nhiều cảm kích hơn .

Lúc còn rất rất nhỏ thì cô không không còn nhiều ký ức nhưng mà những kí ức sau khi đến cô nhi viện thì vẫn còn; đừng nhìn khi đó cô mới hai, ba tuổi, bị vất bỏ sẽ không đau; mặc kệ là bao nhiêu tuổi, đứa trẻ nào cũng đều sẽ để lại vết thương trong lòng. Cô mơ hồ nhớ được lúc đó bị người đặt ở trước cửa cô nhi viện ngày đó trời cũng có tuyết rơi, người nọ hình như còn nói: "Cháu à, chúng ta già rồi, thực sự không nuôi nổi con."

Lúc đó người bỏ lại cô khóc rất nhiều, cô cũng khóc, cô còn mơ hồ nhớ được hình ảnh của bố mẹ mình, thật ra cô biết cô đã không còn bố mẹ, người đưa cô đi chính là ông bà; cô không hận bọn họ bởi vì lúc đó họ già rồi, sức khỏe bà lại không tốt căn bản là vô lực chăm sóc cô.

Sau khi bọn họ rời đi, cô vẫn khóc, khóc đến tê tâm liệt phế; sau khi vào cô nhi liền bắt đầu phát sốt. Sau này cũng có không ít người tới cô nhi việc nhưng bởi vì cô bệnh, khi đó còn vừa gầy vừa nhỏ nên người ta chỉ liếc mắt nhìn cô một cái rồi rời đi. Hiện tại cô còn nhớ rõ cảm giác chờ mong sẽ có người nào đó đón mình; cuối cùng chỉ cảm nhận được cảm giác khi những những đứa trẻ khác được chọn còn mình ở lại mà thôi.

Sau này mẹ tới, vừa nhìn thấy cô lần đầu tiên liền quyết định muốn nhận nuôi cô, nhưng bởi vì cô không đủ nhận nuôi nên lần đầu tiên cô vẫn không được rời đi, khi đó cô lôi kéo tay mẹ mà khóc; đó là lần thứ hai cô khóc khi vào cô nhi viện. Lần đầu tiên là bởi vì có một đứa trẻ lớn hơn nói: bọn hò đều là những đứa trẻ bố mẹ không cần nữa; cô khóc lóc nói cô không phải.

Nhưng lúc ấy hai chữ "vứt bỏ" đã gắt gao ghi tạc trong lòng cho nên sau khi theo mẹ về, cô nỗ lực khiến mình trở nên ngoan ngoãn, cô không khóc không nháo, an tĩnh giống như búp bê Tây Dương vậy, cũng may mẹ thật sự rất thương xót cô; hơn nữa bà còn nói với cô, cô không phải bị vất bỏ mà chỉ là lạc đường, bà chính là mẹ của cô hiện tại bà đã tìm được cô; cứ như tẩy não vậy, dần dần cô quên mất hồi ức ở cô nhi việc. Hai mẹ con ở vùng quê bốn năm là khoảng thời gian cô vui sướng nhất.

Năm cô bảy tuổi, mẹ mang cô về Hải Thành, cô không biết lý do tại sao họ lại tới đây, mẹ nói với cô rằng muốn đi tìm bố cho cô. Gia đình đơn thân, đối với bố, đứa trẻ nào cũng luôn có một phần chấp niệm cho nên khi mới tới Trình gia, tuy rằng không nhìn thấy người gọi là bố, nhưng cô vẫn rất vui vẻ như cũ.

Bảy tuổi có thể nhìn ra thiện ác, trong nhà anh trai em gái đều không thích cô, em gái còn bắt nạn cô nữa nhưng cô đều nhịn trong lòng bởi vì mẹ nói nơi này chính là nhà cô, bọn họ đều là người thân của cô. Sau khi Trình Tấn xuất viện về nhà, mẹ cũng đã trở lại, cô cũng không hề cáo trạng với bà, tất cả sự việc khi ấy đều một mình yên lặng chấp nhập. Sau này mẹ càng ngày càng bận, cô ở nhà cũng toàn ở một mình.

Trình Tấn không thích cô, trực tiếp ảnh hưởng tới Trình Na; khi đó Trình Trạch đã 10 tuổi rồi nên không có bắt nạn cô, chỉ là không để ý đến cô mà thôi, Trình Na chưa từng coi cô là chị, nếu mẹ không ở đấy hoặc không trở lại đấy thì cô chính là người trong suốt trong nhà; bọn họ thậm chí còn không ăn cơm với cô.

Cô đã không còn nhớ rõ ba năm kia mình đã trải qua như nào; sau đó Trình Na mắng cô là đứa trẻ không ai cần rồi đuổi cô đi, Trình Tấn chẳng những không giúp đỡ còn bắt cô nhận sai với Trình Na; lúc đó vừa vặn mẹ đi công tác trở về phát hiện ra; bà tức giận đi hỏi chuyện người hầu, thậm chí bức Trình Na, Trình Tấn nói thật mọi chuyện. Đó là lần đầu tiên cô thấy mẹ tức giận, trong ngày hôm đó mẹ con cô thu dọn suốt một đêm để rời khỏi Trình gia.

Sau khi rời khỏi Trình gia, hai mẹ con có nhà của mình, mẹ biết cô đã chịu nhiều ủy khuất, một lòng muốn bồi thường nên những thứ cho cô đều là tốt nhất. Trong một năm đó, mặc dù trên thực tế cô mới có 10 tuổi nhưng tâm lý cứ như đã 30 tuổi rồi vậy; cô trở nên mẫn cảm, lo được lo mất, sợ mẹ lo lắng nên không dám biểu hiện ra ngoài; chỉ là ai hiểu được con gái bằng mẹ chứ, cô thay đổi làm sao mẹ cô lại không biết được.

Mấy năm đó mẹ luôn cẩn thận che chở cô; cô cũng phát hiện ra thân thể mẹ không tốt như vậy, tuy rằng không biết bà dùng thuốc gì nhưng cơ hồ mỗi ngày cô đều nhìn thấy bà uống thuốc. Lúc ấy tư tưởng của cô liền thay đổi, cô không thể trở thành trói buộc của mẹ được, cô sợ mẹ sẽ rời đi.

Có mẹ quan tâm, cô rất nhanh liền hồi phục. Bởi vì cô nên mẹ cũng không bước vào Trình gia nữa; thật ra thời gian đó cô cũng biết tình cảm của mẹ với Trình Tấn xảy ra vấn đề; cô cũng đã không còn mong chờ có một người bố nữa rồi, ít nhất một người bố giống như Trình Tấn, cô một chút cũng không cần.

Cô rất độc lập, cũng rất tự lập; cô biết sự nghiệp của mẹ rất quan trọng. Sau khi lên sơ nhị (*) cô bắt đầu ở trọ ở trường, lên cao trung (*) cũng trực tiếp lựa chọn trường có ký túc xá; ở trong trường cô quen không ít bạn tốt, thật sự rất cảm ơn những người đã ở bên cô những năm đó, bởi vì họ đều đối xử tử tế với cô. Đương nhiên trong khoảng thời gian này mẹ phải trả giá những gì mãi đến sau này cô mới biết được.

(*) Sơ nhị: lớp 7

Cao trung: THPT ở VN

Cô không phải đứa trẻ đặc biệt thông minh, thành tích học tập cũng không đặc biệt xuất sắc, cuối cùng cũng thi được vào một trường đại học ở địa phương; bốn năm đại học cùng bạn cùng phòng ở chung cũng rất tốt. Cô cũng cảm thấy rất tự tại, rất vui vẻ.

"Kế tiếp chính là chuyện lần đầu tiên chúng ta kết hôn, anh còn muốn nghe sao?" Trình An thấy anh càng ôm cô chặt hơn thì cảm thấy buồn cười, kỳ thật khi nói những chuyện này cô không còn cảm thấy gì nữa rồi, thậm chí cô kể còn không mang theo cảm xúc, tựa như nói đến chuyện xưa của ai khác chứ không phải của mình.

Khang Tây Triết gật đầu: "Đương nhiên, anh rất muốn biết tại sao em chưa từng gặp qua anh lại nguyện ý gả?"

Nói đến cái này, Trình An thanh thanh giọng lại. Nguyện ý gả? Sao có thể. Lúc trước khi nghe mẹ nói đến chuyện này, ý nghĩ đầu tiên trong đầu cô chính là —— không được!

Mẹ để cô suy xét một chút, bà nói người kết hôn là bà chọn. Cô biết ý của mẹ, về vấn đề của cô bà luôn suy nghĩ cho cô trước tiên, cho nên khi bà nói để cô suy xét thêm cô thực sự nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.

Chỉ là sau đó cô lại vô ý phát hiện thỏa thuận hiến thận trong thư phòng bà, cùng có chứng nhận nhận nuôi, cùng với ảnh chụp của cô ở trong cô nhi viện. Cô biết Trình Tấn phải đổi thận nhưng lại không nghĩ đến một bên thận đó là từ trên người mẹ mình.

Vấn đề tình cảm của mẹ, bà chưa bao giờ đề cập với cô; đại bộ phận những lục đục trong đó đều là cô dựa vào lời của mẹ mà suy đoán; tình cảm của trưởng bối cô không có quyền can thiệp. Có một khoảng thời gian thân thể của mẹ thực sự không tốt, cô biết mẹ muốn tìm một cái đường lui, cũng biết Trình Tấn hoàn toàn làm mẹ thất vọng cùng buồn lòng.

"Có lẽ lúc ấy mẹ muốn gả em ra ngoài, sau đó đoạt lấy Trình thị, cướp được tới tay rồi sẽ —— phá hủy!" Trình An nói xong, nghiêm túc gật gật đầu, khi đó cô cho rằng mẹ vì muốn phát triển tập đoàn Trình thị lớn mạnh, vì để có nhiều cổ phần hơn nên mới để cô đi liên hôn; hiện tại xem ra có lẽ không phải.

Khang Tây Triết nghe xong xoa bóp tay nhỏ của cô, gần đây vợ chồng bọn họ ăn không tồi, hai người đều ăn nhiều thịt hơn, tay nhỏ của vợ cũng có chút thịt mềm mềm, nhéo lên mười phần thoải mái.

Đúng vậy, Dương Huệ có năng lực hủy diệt tập đoàn Trình thị, theo anh biết, nhưng năm đó bà ở Trình thị nâng được giá thị trường lên, bên trong các thành viên chủ chốt đều là một tay bà hướng dẫn.

"Sau đó liền đến ngày chúng ta kết hôn, ngày đó khi em một mình ở trong phòng hóa trang mẹ từng hỏi em có phải bà làm sai rồi hay không; không nên lấy hôn nhân của em ra đặt cược? Khi đó em liền biết bà hối hận nhưng mà em vẫn kiên trì đồng ý."

"Sau đó chúng ta liền thuận lợi kết hôn, lúc ấy em thật không nghĩ tới anh lớn lên đẹp như vậy đâu! Anh có biết không ngày đó trong mắt anh không hề có ảnh sáng, thẳng đến khi em mở miệng chào hỏi, anh ngẩng đầu lên nhìn em, khi đó em nhìn đến ảnh ngược của mình trong mắt anh, còn duỗi tay nắm lại tay em, em mới biết anh vẫn mình thấy mình."

"Còn có, anh không biết, ngày đó người chủ sự đều sợ đến ngây người, lúc làm lễ cưới lắp ba lắp bắp mãi cũng không nói lên lời, sau đó chúng ta xoay người rời đi, em nhìn thấy trán hắn đổ đầy mồ hôi."

"Em thật may mắn, ngày đó em trang điểm rất đậm; sau khi hôn lễ kết thúc tẩy trang phần lớn mọi người đều không nhận ra em, hơn nữa em mù mặt khẳng định cũng không nhớ rõ bọn họ. Lúc trở về em còn nói với bạn cùng phòng mình đi làm diễn viên quần chúng đó."

Nhưng điều này Trình An nói thật dễ dàng, nghe ra được tâm tình của cô cũng không tệ lắm, Khang Tây Triết có chút bất đắc dĩ, nha đầu này a! Hiện tại có thể nói ra nhẹ nhàng như vậy nhưng khi đó khẳng định trong lòng không hề dễ chịu.

"Kia... vì sao lúc đấy phải em kiên trì ly hôn?" Cô cố ý xem nhẹ vấn đề này nhưng Khang Tây Triết vẫn nhớ thật rõ ràng, lúc ấy cô nói đi đổi chứng nhận thái độ thật sự rất kiên quyết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net