Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ngón trỏ, vừa đủ xa để Damen phải quỳ xuống nếu muốn ăn. Damen quay đầu ra chỗ khác.

"Đúng là cứng đầu." Laurent nhận xét với giọng thân thiện.

Y đưa viên kẹo lên miệng và ăn nó.

Dọc theo đấu trường có nhiều dụng cụ được bày ra: những cây gậy lớn mạ vàng, những loại còng khác nhau, những quả bóng màu vàng giống đồ chơi trẻ em, một đống chuông bạc nhỏ, những roi dài có cán trang trí bằng ruy băng và tua rua. Rõ ràng, những màn trình diễn trong đấu trường này rất đa dạng và sáng tạo.

Nhưng điều đang diễn ra trước mắt anh vào lúc này đây hóa ra lại rất đơn giản: đây là cưỡng bức.

Hai tên nô lệ quỳ xuống và nắm lấy vai nhau. Một người hầu vẫy một chiếc khăn quàng đỏ sau đó thả xuống. Chiếc khăn bay lượn xuống đất.

Cảnh tượng đẹp đẽ do hai người đàn ông tạo nên bỗng chốc biến thành một cuộc hỗn chiến dữ dội dưới tiếng la hét của đám đông. Cả hai đều đẹp trai và có chút cơ bắp; dù không có dáng vẻ như các đô vật, họ vẫn trông mạnh mẽ hơn những người đẹp mảnh khảnh đang nép mình vào chủ nhân của họ trên khán đài. Người tóc đen, khỏe khoắn hơn người tóc vàng, đã chiếm được ưu thế.

Damen hiểu những gì anh đang thấy. Tất cả những lời xì xào mà anh đã nghe ở Akielos, về sự đồi bại của triều đình Vere, đột nhiên trở nên sống động trước mắt.

Người đàn ông tóc đen nằm trên người đàn ông tóc vàng, dùng đầu gối ép anh ta mở rộng đùi. Chàng trai tóc vàng đang tuyệt vọng cố gắng giải thoát bản thân nhưng vô ích. Người đàn ông tóc đen, giữ hai cánh tay của người kia ra sau lưng, mò mẫm một lúc, thúc hông một cách ngẫu nhiên. Ngay sau đó hắn ta đã đi vào, với động tác uyển chuyển như thể đang giao cấu với một người phụ nữ, bất chấp sự kháng cự của người tóc vàng. Người này đã được...

... trù tính từ trước...

Chàng trai tóc vàng hét lên và cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi kẻ tấn công mình, nhưng chỉ khiến anh ta bị thúc sâu hơn.

Damen đột ngột nhìn đi chỗ khác, nhưng nhìn đám đông gần như còn tồi tệ hơn. Nữ sủng của phu nhân Vannes đỏ mặt dưới sự vuốt ve khéo léo của chủ nhân. Bên trái Damen, chàng trai trẻ tóc đỏ cởi dây quần áo của chủ nhân và xoa bóp những gì anh ta sờ thấy. Ở Akielos, những nô lệ rất kín đáo và các buổi biểu diễn mang tính khêu gợi. Sự quyến rũ của một nô lệ phải được thưởng thức một cách riêng tư. Triều đình không tụ tập để xem họ giao cấu. Ở nơi này, bầu không khí gần như rất sôi động. Và không thể không chú ý đến những âm thanh vang lên trong phòng.

Chỉ có Laurent tỏ ra thờ ơ. Có lẽ y đã quá chán nản để bị lay động bởi một cảnh tượng như vậy. Y duyên dáng gục xuống ghế, cổ tay đặt cân bằng trên tay vịn. Có thể thấy y chuẩn bị kiểm tra móng tay của mình.

Trên đấu trường, màn trình diễn đang tiến đến cao trào. Bởi vì, từ giờ trở đi, nó thực sự là một màn trình diễn. Hai nô lệ khéo léo, biết cách quyến rũ khán giả của mình. Những âm thanh phát ra từ chàng trai tóc vàng đã thay đổi âm sắc, và đã ổn định theo nhịp điệu của những cú thúc từ người kia. Người đàn ông tóc đen sắp đưa anh ta đến cực khoái. Người tóc vàng chống cự, cố chấp cắn môi kiềm chế bản thân. Nhưng với mỗi cú thúc, anh ta càng chịu thua thêm một chút, cho đến khi bắn ra trong sự rùng mình.

Người đàn ông tóc đen rút ra và xuất tinh lên trên lưng đối tác của mình.

Damen biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Chàng trai tóc vàng mở mắt ra một lần nữa và được dẫn ra khỏi đấu trường bởi người hầu của chủ nhân. Người này ngay lập tức bao quanh anh ta với tất cả sự quan tâm, và tặng anh ta một chiếc bông tai kim cương dài.

Laurent giơ những ngón tay thon dài của mình ra hiệu đồng ý với người lính gác. Bàn tay đặt trên vai Damen. Dây xích của anh được tháo khỏi còng cổ, và vì anh ta không ngay lập tức lao vào đấu trường như một con chó thả rông, anh bị dẫn đi dưới uy hiếp của một thanh kiếm.

"Các người không ngừng nài nỉ ta đưa một tên sủng nô vào đấu trường," Laurent nói với Vannes và các cận thần khác gần đó. "Ta nghĩ giờ là lúc cho các người mãn nguyện."

Nơi này không hề giống với đấu trường ở Akielos, nơi cuộc chiến là minh chứng cho sự xuất sắc và danh dự là giải thưởng độc nhất. Người hầu tháo bỏ những ràng buộc cuối cùng trên người Damen cũng như quần áo của anh, dù chẳng nhiều lắm. Tất cả điều này không thể là sự thực, thật không thể tin được. Damen lại cảm thấy buồn nôn và chóng mặt... Anh lắc nhẹ đầu để tỉnh táo lại và ngước mắt lên.

Và phát hiện ra đối thủ của mình.

Laurent đã đe dọa sẽ làm cho anh bị cưỡng hiếp. Và trước mặt anh là người đàn ông sẽ thực hiện mối đe dọa này.

Một kẻ thô lỗ như vậy chắc chắn không phải là một người hầu. Hắn ta nặng hơn Damen. Thân hình hắn rất ấn tượng và cơ bắp mạnh mẽ của hắn được bao phủ bởi lớp thịt dày. Hắn được chọn vì kích thước của mình, chứ không phải vì ngoại hình. Đầu hắn ta được bao phủ của mái tóc đen dày. Bộ lông rậm rạp trên ngực trải dài xuống đến hạ thân trần truồng. Mũi hắn dẹt và gãy: rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên hắn ta đánh nhau. Thật khó để tưởng tượng tên nào lại chán sống muốn đấm vào mặt hắn. Có lẽ hắn ta đã bị lôi ra khỏi trại lính đánh thuê nào đó với lời hứa: chiến đấu với tên Akielos này, làm nhục hắn, và ngươi sẽ được thưởng hậu hĩnh. Người đàn ông lạnh lùng nhìn Damen từ trên xuống dưới.

Ừ thì, xét về sức mạnh, anh đang gặp bất lợi. Trong những trường hợp bình thường, điều này sẽ không gây ra cho anh một mối bận tâm nhỏ nhất. Đấu vật, một môn học quan trọng ở Akielos, là một môn nghệ thuật được Damen đánh giá cao và xuất sắc. Nhưng anh đã bị cầm tù nhiều ngày trong điều kiện bất lợi, và ngày hôm trước, anh vừa bị đánh đập. Cơ thể vẫn còn đau ở nhiều chỗ, và làn da màu ô liu của anh không thể che giấu tất cả các vết bầm tím: ở đây và ở kia, những vết bầm sẽ cho đối thủ của anh biết nơi để hạ xuống các cú đánh.

Anh đã nghĩ về tất cả chuyện này. Nhiều tuần đã trôi qua kể từ khi anh bị bắt ở Akielos. Về việc bị đánh đập. Về những xiềng xích. Niềm kiêu hãnh của anh trỗi dậy. Anh sẽ không cho phép mình bị hãm hiếp trước một đám đông các quý tộc. Họ muốn thấy một kẻ man rợ trên đấu trường? Vậy thì, phải là một kẻ man rợ biết chiến đấu.

Họ phải quỳ xuống và ôm nhau như hai sủng nô kia đã làm, sự tương đồng khiến Damen ghê tởm. Sự xuất hiện của hai người đàn ông trưởng thành và mạnh mẽ trong đấu trường khơi dậy trong đám đông điều gì đó mà hai người kia đã không thể. Những câu chuyện cười, cá cược và những lời bình luận khó nghe vang vọng khắp căn phòng. Đến gần, Damen có thể ngửi thấy mùi hương của tên lính đánh thuê, hôi hám và nam tính, bên trên mùi hương hoa trên da của chính mình. Chiếc khăn đỏ rơi xuống.

Cú đẩy đầu tiên suýt làm gãy tay Damen. Hắn ta là một ngọn núi thực sự, và khi Damen dùng sức mạnh của mình chống lại hắn ta, anh lo lắng rằng sự chóng mặt đã không hoàn toàn biến mất. Chân tay anh có vẻ... cứng đơ một cách lạ kỳ.

Anh không có thời gian suy nghĩ. Những ngón tay cái xuất hiện ngay trước mắt. Anh tránh né chúng. Anh phải bảo vệ những chỗ mềm yếu và dễ bị tổn thương trên cơ thể, mà nếu theo quy tắc thông thường của môn thể thao này sẽ tránh được một tai nạn: đối thủ của anh sẵn sàng cấu xé mọi thứ có thể. Cơ thể của Damen, thường chắc chắn và dẻo dai, giờ đây lại nhạy cảm ở những chỗ có vết thương. Người đàn ông kia biết điều ấy, và tấn công vào những yếu điểm này. Đối thủ của anh tàn nhẫn và mạnh mẽ, và dường như hắn ta được lệnh để gây sát thương.

Bất chấp tất cả, Damen là người đầu tiên chiếm ưu thế. Sự khác biệt về cân nặng và chứng chóng mặt bí ẩn này không đủ để bóp nghẹt hoàn toàn khả năng của anh ta. Anh cố gắng giữ chặt đối thủ của mình, nhưng ngay khi anh ta cố gắng sử dụng sức mạnh của mình để kết thúc cuộc chiến, anh đột nhiên lại cảm thấy yếu ớt và không ổn định. Không khí đột nhiên rời khỏi phổi khi anh nhận được một cú đánh dữ dội vào cơ hoành. Người đàn ông đã phá được thế tấn công.

Damen tìm một góc tấn công mới. Anh dồn toàn bộ trọng lượng lên cơ thể người đàn ông và cảm thấy hắn ta run rẩy. Điều này đòi hỏi anh phải nỗ lực hơn bình thường. Đối thủ của anh gồng cơ bắp, và lần này, khi sự khống chế của bản thân bị phá vỡ, Damen cảm nhận một cơn đau nhói ở vai. Anh thấy hô hấp của mình dần trở nên gấp gáp.

Có gì đó không ổn. Sự bất lợi này không phải ngẫu nhiên. Khi một cơn chóng mặt mới ập đến, anh đột nhiên nhớ đến mùi ghê tởm của bồn tắm, mùi hương trong lò than... Một loại thuốc, anh hiểu ra trong sự khinh bỉ. Anh đã hít phải một loại thuốc... Không chỉ vậy, anh còn ngâm mình trong đó một thời gian dài. Không còn bất kỳ cơ hội nào nữa. Laurent đã sắp xếp để đảm bảo kết quả cho trận đấu.

Anh nhận một đợt tấn công khác và lảo đảo. Phải mất quá nhiều thời gian để anh lấy lại thăng bằng. Anh cố bắt lấy người đàn ông kia nhưng vô ích; Trong một vài khoảnh khắc, không ai trong số họ có thể giữ thế đứng của mình. Tên khổng lồ kia mồ hôi bóng nhẫy, khiến mọi tiếp xúc trở nên trơn trượt. Trong khi đó, cơ thể của Damen đã được bôi một lớp dầu; loại thuốc mỡ thơm tho dành cho nô lệ này mang lại một lợi thế bất ngờ và trớ trêu, tạm thời bảo vệ đức hạnh của anh ta. Nhưng giờ không phải là lúc để cười trong lo lắng, anh ngay lập tức cảm nhận được một hơi thở ấm áp trên cổ.

Một giây sau, anh bị lật ngửa, bất động và bóng tối đe dọa xâm chiếm tầm nhìn. Người đàn ông gây áp lực lên khí quản, phía trên cái vòng cổ vàng. Anh cảm nhận đối phương đang ép chặt mình. Tiếng huyên náo của đám đông càng lúc càng lớn. Người đàn ông đang cố gắng đè lên anh ta.

Hắn ta đẩy đẩy vài lần vào Damen, hơi thở bị xen lấp bởi những tiếng gầm gừ nhỏ. Damen vật lộn, không thành công, thiếu sức mạnh để phá vỡ sự kìm kẹp của hắn. Anh cảm thấy đùi mở rộng trái với ý muốn. Không! Anh tuyệt vọng tìm kiếm bất kỳ điểm yếu nào để phản kháng, và không tìm thấy gì cả.

Gần đạt được mục tiêu, gã khổng lồ phải phân chia sự chú ý của mình giữa việc duy trì sự kìm kẹp và nỗ lực xâm nhập.

Damen tập trung sức lực cuối cùng của mình cố gắng nới lỏng sự khống chế của đối phương, và cảm nhận hắn ta đang run rẩy... đủ để điều chỉnh lại vị trí của họ, anh tìm góc tấn công... và giải phóng một cánh tay của mình...

Anh tung nắm đấm từ bên hông và đập chiếc vòng tay vàng nặng nề của mình vào thái dương người đàn ông, với âm thanh ghê rợn của thanh sắt đập vào xương thịt. Một lúc sau, Damen lặp lại cú đánh - có lẽ không cần thiết lắm - bằng tay phải của mình, khiến đối thủ choáng váng và lảo đảo ngã xuống đất.

Hắn ta đổ gục, cơ thể nặng nề đè lên một phần cơ thể của Damen.

Damen tìm cách thoát ra, theo bản năng cố gắng tạo khoảng cách giữa mình và người đàn ông đang nằm. Anh ho, cổ họng bầm tím. Khi hô hấp trở lại bình thường, anh cố gắng quỳ gối, sau đó từ từ đứng dậy. Không có vụ cưỡng bức nào xảy ra. Màn trình diễn nhỏ với người tóc vàng ban nãy chỉ là màn hài kịch. Những tên quý tộc vừa mới vỡ mộng giờ đây cũng chẳng mong anh ta sẽ quan hệ với một người đàn ông bất tỉnh.

Ngoại trừ việc hiện tại anh đang cảm nhận được sự bất mãn của đám đông. Không ai muốn thấy một người Akielos chiến thắng một người Vere. Laurent lại càng không. Những lời của cố vấn kì lạ thay quay trở lại ám ảnh anh. "Thật là vô vị."

Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Chiến đấu dưới ảnh hưởng của thuốc và dành chiến thắng, là chưa đủ. Hoàn toàn chiến thắng là điều không thể. Rõ ràng là cái yêu cầu của nhiếp chính vương không còn giá trị nào trên đấu trường. Bất cứ điều gì Damen phải chịu đựng tiếp sau đây, sẽ diễn ra dưới sự tán thành của công chúng.

Anh biết mình phải làm gì. Chiến đấu chống lại những thôi thúc nổi loạn của mình, anh buộc mình phải tiến về phía trước và phủ phục trước Laurent. "Tôi đã chiến đấu nhân danh ngài, thưa Điện hạ," (Anh cố nhớ lại những lời Radel) "tôi tồn tại để làm hài lòng hoàng tử. Xin cho chiến thắng của tôi tôn vinh vinh quang của ngài".

Anh biết mình không cần ngẩng đầu lên, và tuyên bố quá rõ ràng, hướng mắt về phía đám đông cũng như Laurent. Anh cố tỏ ra khiêm tốn nhất có thể. Kiệt sức và quỳ xuống, anh tự nhủ không đến cần đến mức mệt mỏi như vậy. Nếu bây giờ bị ai đó tác động chắc chắn anh sẽ gục xuống ngay lập tức.

Laurent khẽ duỗi một chân đẹp đến hoàn hảo của mình ra, hướng mũi giày về phía Damen.

"Hôn nó," Laurent ra lệnh.

Toàn thân Damen phản đối ý tưởng này. Dạ dày anh quay cuồng và tim đập thình thịch trong lồng ngực. Một sự sỉ nhục công khai thay thế cho một sự sỉ nhục khác. Nhưng hôn chân dễ hơn bị cưỡng hiếp trước đám đông khán giả... đúng chứ? Damen nghiêng đầu và đặt môi lên lớp da trơn láng. Anh buộc mình dành thời gian, tôn trọng, giống như một chư hầu hôn chiếc nhẫn của một vị bá chủ. Anh chỉ chạm vào đường cong ở đầu mũi giày. Ở Akielos, một nô lệ nhiệt tình có thể hơn cao hơn, đến mắt cá chân của Laurent... Và thậm chí, táo bạo hơn, đến bắp chân săn chắc ấy.

Anh nghe thấy cố vấn Guion thán phục:

"Ngài đã làm điều đáng kinh ngạc. Tên nô lệ này rất khó để kiểm soát lúc trên tàu. "

"Không có con chó nào mà không thể dạy dỗ," Laurent trả lời.

"Đúng là tuyệt vời!" thêm một giọng nói nhẹ nhàng và tinh tế mà Damen không biết.

"Cố vấn Audin," Laurent nói.

Damen nhận ra người đàn ông lớn tuổi mà anh nhìn thấy ban nãy trong đám đông, ngồi cạnh con trai hoặc cháu trai của mình. Quần áo của hắn, mặc dù tối màu như của Laurent, nhưng rất lộng lẫy. Tất nhiên không xa hoa như của hoàng tử, nhưng cũng gần như là vậy.

"Quả là một thắng lợi! Nô lệ của ngài xứng đáng nhận được phần thưởng. Hãy để tôi được tặng cậu ấy một món quà."

"Một phần thưởng à," Laurent lặp lại với giọng lạnh lùng.

"Một trận đấu như thế này... tuyệt vời, tuyệt vời! Nếu không có màn tán dương... Vậy thì cho phép tôi tặng cậu ta một sủng nô, thay cho cái gã cậu ta không thể thưởng thức."

"Tôi nghĩ rằng," Audin nói thêm, "tất cả chúng ta đều háo hức muốn xem cậu ta làm việc đó."

Ánh mắt của Damen chuyển sang tên sủng nô trong sự ngờ vực.

Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. "Lại nữa ư", anh nghĩ thật nực cười.

Cậu bé kia không phải là con trai của lão. Nó là một tiểu nam sủng chưa thành niên, yếu đuối và còn lâu mới đến giai đoạn dậy thì. Hiển nhiên, nó rất sợ Damen. Thân hình nhỏ bé của nó nhấp nhổm theo nhịp thở gấp. Nó nhiều nhất là mười bốn tuổi, nhưng nhìn như mới chỉ vừa đủ mười hai.

Damen nhận thấy cơ hội trở lại Akielos của mình lung lay và dần lụi tắt như lửa trên ngọn nến, và cánh cửa tự do đóng sầm lại. Phải tuân theo. Chơi theo luật của họ. Hôn giày của hoàng tử. Đóng vai một chú chó cưng. Anh đã tin rằng mình có khả năng làm được điều đó.

Anh tập trung sức lực cuối cùng của mình và nói:

"Hãy làm gì những gì ngài muốn với tôi. Nhưng tôi từ chối cưỡng hiếp một đứa trẻ."

Một cái gì đó thoáng lướt qua khuôn mặt Laurent.

Một câu trả lời bất ngờ thốt lên: "Tôi không phải là một đứa trẻ."

Cậu bé kia nói với giọng điệu hờn dỗi, nhưng khi Damen quay sang nhìn cậu trong sự hoài nghi, cậu trở nên tái nhợt và trông có vẻ sợ hãi.

Ánh mắt của Laurent chuyển từ đứa trẻ sang Damen. Y nhăn mày, như thể không hiểu, hoặc đang không hài lòng với việc này.

"Tại sao không?" y đột ngột hỏi.

"Tại sao không?" Damen vặn lại. "Tôi không giống như anh, có thói quen hèn nhát tấn công những người không thể tự vệ, và tôi không thích làm tổn thương những người yếu hơn tôi."

Bị đẩy đến giới hạn, anh đã lên tiếng bằng ngôn ngữ của mình.

Laurent, hiểu câu nói vừa rồi, nhìn chằm chằm vào anh. Damen thu lại ánh mắt và không hối hận về lời nói của mình. Anh không cảm thấy gì ngoài sự thù hận đối với người đàn ông này.

"Điện hạ?" Audin bối rối nói.

Laurent cuối cùng cũng quay sang nhìn lão.

"Hắn nói nếu ông muốn thấy tên sủng nô này trong trạng thái bất tỉnh, bị cắt làm đôi, hoặc bị dọa chết, thì hãy đi tìm kẻ khác mà làm điều ấy. Hắn từ chối dịch vụ này."

Laurent rời khỏi ghế và gần như đẩy ngã Damen khi y bỏ đi mà không liếc nhìn nô lệ của mình. Damen nghe thấy y nói với một người hầu:

"Đưa ngựa của ta vào sân sau. Ta sẽ ra ngoài đi dạo."

Và mọi chuyện đã kết thúc... Cuối cùng, không báo trước, sự tra tấn này đã chấm dứt. Audin cau mày và rời đi. Tiểu nam sủng của lão chạy theo sau, không quên cho Damen một cái nhìn không thể giải mã.

Về phần Damen, anh không có một ý niệm nào về việc vừa xảy ra. Trong trường hợp không có mệnh lệnh ngược lại, người hộ tống đã mặc quần áo và chuẩn bị đưa anh trở lại hậu cung. Nhìn xung quanh, anh phát hiện ra rằng đấu trường đã vãn người, mặc dù anh không rõ liệu tên lính đánh thuê kia đã bị kéo đi hay tự đứng dậy. Phía bên kia của khán đài, một người hầu đang quỳ gối đang lau chùi một vệt máu mỏng. Damen được dẫn qua một đám đông với những khuôn mặt lẫn lộn trước mắt. Một trong số họ có phu nhân Vannes, người đáng ngạc nhiên thay, đã ra bắt chuyện với anh ta.

"Cậu có vẻ ngạc nhiên... Rốt cuộc là do thất vọng vì không thể thưởng thức chàng trai kia ư? Tốt hơn hết cậu nên quen với điều ấy. Hoàng tử có tiếng là không bao giờ thỏa mãn được các sủng nô của mình."

Tiếng cười của bà ta, dài và trầm thấp, hòa lẫn với tiếng cười của các quý tộc đang trở lại với những trò tiêu khiển buổi chiều, một guồng quay không hồi kết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net