Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"TỐI HÔM QUA NHIẾP CHÍNH VƯƠNG ĐÃ ĐẾN ĐÂY?"

Người đàn ông đeo chiếc nhẫn không bận tâm đến đầu đuôi câu chuyện. Khi Damen gật đầu, hắn ta chợt cau mày, hai nếp nhăn lộ ra giữa trán.

"Tâm trạng hoàng tử thế nào?"

"Rất tốt" Damen trả lời.

Người đàn ông nhìn chằm chằm anh ta bằng ánh mắt nghiêm khắc, sau đó quay lại ra lệnh ngắn gọn cho người hầu đang dọn dẹp bữa ăn cho Damen. Hắn ta lại nói.

"Tôi là Radel, giám sát trưởng. Tôi chỉ có một điều để giải thích cho cậu. Họ nói cậu đã tấn công lính canh của mình ở Akielos. Nếu cậu làm vậy một lần nữa ở đây, cậu sẽ bị đánh thuốc mê như trên tàu, và bị tước đi một số đặc quyền. Rõ chứ?"

"Vâng." Radel nhìn kỹ anh ta, như thể câu trả lời của anh không mấy đáng tin.

"Cậu rất vinh dự đấy khi được thân cận với gia đình hoàng tử. Nhiều người ước còn chẳng được. Dù cậu đã trải qua bất kỳ điều gì ở đất nước của mình, thì nó cũng đã mang tới cho cậu một vị trí đáng ghen tị như ở đây. Cậu nên cúi đầu biết ơn hoàng tử vì sự hào phóng của ngài. Tốt nhất cậu nên gạt bỏ niềm kiêu hãnh sang một bên và cả những mối lo tầm thường trong cuộc sống cũ đã sớm đã bị lãng quên. Cậu tồn tại chỉ để làm hài lòng hoàng tử, nhân danh người cai trị đất nước chúng ta, Đức vua tương lai."

"Vâng," Damen nói, bằng cái giọng hy vọng là đủ biết điều và ngoan ngoãn.

Khi tỉnh dậy, anh không còn tự hỏi mình đang ở đâu như ngày hôm trước nữa. Ký ức của anh khá rõ ràng. Cơ thể anh không ngừng nhắc nhở về sự ngược đãi của Laurent. Tuy nhiên, sau khi phân tích ngắn gọn, Damen kết luận rằng bản thân bị thương nặng hơn trong khi được "huấn luyện" và mất dần hứng thú với chủ đề này.

Khi Radel nói chuyện, từ xa bỗng vang lên âm thanh của dây đàn, đang chơi giai điệu của xứ Vere. Âm thanh dễ dàng vọng qua cánh cửa và khe cửa sổ.

Điều trớ trêu là Radel, khi gọi Damen là một "đặc ân", không hoàn toàn sai. Môi trường hiện tại của anh không giống như phòng giam hôi thối ở Akielos, cũng không phải trải qua những ngày mê man trên tàu. Căn phòng của anh không phải ngục tối: nó là một phòng dành cho những sủng nô của hoàng thất. Bữa tối của anh được phục vụ trên một chiếc khay vàng khắc hoạ tiết cây cỏ, cửa sổ mở toang đón gió thoảng trong buổi hoàng hôn, mang hương thơm dịu của hoa nhài và hoa sứ.

Tuy nhiên, nơi này thực chất vẫn là một nhà tù. Damen bị buộc dây xích và đơn độc, bị bao quanh bởi kẻ thù, xa nhà đến hàng dặm.

Cái gọi là "đặc ân", là anh được đưa đến với đôi mắt bịt kín và được hộ tống chu đáo, được tắm rửa và chải chuốt. Anh biết cái thủ tục này, anh từng thấy người ta thực hiện nó ở Akielos. Những nơi khác trong cung điện, được giấu ngoài lớp bịt mắt, vẫn còn là một bí ẩn đối với anh. Tiếng đàn mỗi lúc một lớn, trước khi thành âm thanh tan ra. Anh nghe thấy một, hai giọng nói, trầm thấp và du dương. Một tiếng cười, ngọt ngào và quyến rũ.

Khi họ đi qua căn phòng của các sủng nô, Damen nhớ ra anh không phải là người Akielos duy nhất được tặng như một món quà đến Vere, anh cảm thấy lo lắng cho những người khác. Những nô lệ hoàng gia Akielos ấy, chưa từng học qua cách tự vệ, chắc chắn đang cảm thấy bối rối và yếu đuối. Liệu họ có thể giao tiếp với chủ nhân của họ? Họ được dạy một số ngôn ngữ, nhưng trong số đó khả năng cao là ít ngôn ngữ Vere. Họ rất hiếm khi trao đổi với người Vere, chỉ đến khi có chuyến thăm của cố vấn Guion, cuộc trao đổi này còn khá thù địch. Damen thông thạo ngôn ngữ này vì cha anh nói rằng đối với một hoàng tử, hiểu ngôn ngữ của kẻ thù cũng quan trọng như hiểu ngôn ngữ của bằng hữu.

Bịt mắt của anh được tháo ra.

Anh sẽ không bao giờ quen với cái lối trang trí như thế này. Từ trần nhà hình vòm cung đến cái trũng nước của bồn tắm, căn phòng được bao phủ bởi những viên gạch sơn nhỏ, đủ gam màu tươi sáng của xanh lam, xanh lục và vàng. Những âm thanh đã kia biến thành tiếng vọng nhẹ trong hơi nước dày đặc. Các bức tường được xây với các hốc tròn dành riêng cho những cuộc gặp gỡ lãng mạn - nhưng bây giờ khá vắng vẻ - với những lò than hình dáng kỳ quái. Những cánh cửa điêu khắc nổi được làm bằng kim loại, không phải gỗ. Trở ngại duy nhất chính là cột gông, mạnh mẽ và vững chãi. Nó hoàn toàn không ăn nhập với khung cảnh, Damen cố thuyết phục rằng đó không phải thiết kế dành riêng cho mình. Anh rời tầm mắt khỏi đó và nhìn những hoa văn phức tạp được khắc trên cánh cửa kim loại. Trên đó toàn bộ là những hình dạng nam giới rối rắm. Tư thế của họ rất lộ liễu. Anh chuyển ánh mắt trở lại phòng tắm.

"Đó là nước suối," Radel giải thích như thể đang nói chuyện với con nít. "Chúng tôi lấy nó từ một con suối nước nóng ngầm lớn."

"Một con suối nước nóng ngầm lớn"... Damen trả lời:

"Ở Akielos, hệ thống dẫn nước của chúng tôi cũng tạo ra kết quả tương tự."

Radel cau mày:

"Đừng tưởng mình thông minh lắm."

Hắn vẫy tay gọi một trong những người hầu đến, vẻ mặt không chút biểu tình.

Họ cởi quần áo và tắm rửa nhưng không trói anh ta, và Damen cố ngoan ngoãn hợp tác trong sự quyết tâm muốn chứng minh rằng bản thân đủ an toàn để đổi lấy chút tự do. Có lẽ việc này có tác dụng, hoặc có lẽ Radel đã quen với mấy tên nô lệ dễ dãi – hắn ta là giám thị, không phải cai ngục - vì hắn đã ra lệnh:

"Trong bồn tắm. Năm phút."

Trên những bậc thang cong dẫn xuống hồ nước. Người hầu rút khỏi phòng, họ tháo sợi xích trên vòng cổ của anh ta.

Damen chìm xuống nước, tận hưởng khoảnh khắc tự do ngắn ngủi và bất ngờ này. Nhiệt độ bồn tắm nằm ở ngưỡng có thể chịu được, nhưng vẫn khá dễ chịu. Hơi nóng thấm vào da, làm chân tay bị bầm tím trở nên dễ chịu và giúp cơ bắp căng cứng được thả lỏng.

Radel đã ném một loại hương liệu vào lò sưởi trước khi ra ngoài, chúng bị đốt sau đó bốc khói. Ngay tức khắc, căn phòng bị xâm chiếm bởi một mùi hương ngọt ngào hòa quyện cùng hơi nước. Các giác quan của anh giãn ra, Damen càng thả lỏng hơn.

Tâm trí bỗng trôi dạt đến Laurent.

"Ngươi có một vết sẹo." Damen trượt ngón tay qua bộ ngực trần của mình, sượt qua xương đòn trước khi lần theo đường nét mờ nhạt của vết sẹo. Cảm giác bất an ngày hôm qua xâm chiếm anh một lần nữa.

Vết sẹo này đã được gây ra bởi người anh trai của Laurent, sáu năm trước trong trận chiến ở Marlas. Auguste, người thừa kế đáng kính của Vere. Damen nhớ đến mái tóc vàng và chiếc huy hiệu hình ngôi sao tô điểm cho tấm khiên nhuốm bùn và máu của hắn, bị móp méo và gần như không thể nhận ra, cũng như bộ giáp được trang trí công phu tuyệt đẹp của hắn. Anh nhớ lại cảm giác tuyệt vọng của chính mình vào lúc đó, tiếng va chạm của kim loại với kim loại, nhịp thở như hấp hối có thể đã là của anh, và một tinh thần chiến đấu hơn bao giờ hết, với tất cả sức mạnh của mình, để tự bảo vệ mạng sống.

Anh gạt bỏ ký ức này sang một bên, nhưng một ký ức khác ngay lập tức thế chỗ. Tăm tối và cũ hơn cái trước. Đâu đó trong sâu thẳm trong tâm trí, cuộc chiến này dẫn tới cuộc chiến khác. Damen nhúng tay xuống nước. Vết sẹo còn lại của anh ở phía dưới. Nó không phải do Augustus gây ra. Cũng không phải trên chiến trường.

Kastor đã đâm anh bằng kiếm vào sinh nhật thứ mười ba ngay trong lúc anh đang huấn luyện.

Anh nhớ rất rõ ngày hôm đó. Anh vừa đánh bại Kastor lần đầu tiên. Khi Damen cởi mũ, vui sướng trong chiến thắng của mình, Kastor mỉm cười và đề nghị họ đổi thanh kiếm gỗ bằng thanh kiếm thực sự.

Damen dâng lên niềm tự hào. Anh tự nhủ: "Ta đã mười ba tuổi, ta là một người đàn ông, và Kastor sẽ chiến đấu với ta như cách anh ấy chiến đấu với một người đàn ông thực sự". Kastor đã không hề nương tay và Damen cảm thấy vô cùng đắc ý, ngay cả khi máu đang chảy ra qua ngón tay. Giờ đây khi nhìn lại ánh mắt đen láy của Kastor, anh nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm.

"Hết giờ," Radel nói.

Damen gật đầu. Anh đặt tay lên thành bể. Chiếc vòng cổ và còng tay bằng vàng lố bịch kia vẫn sáng bóng trên cổ và tay anh.

Lò sưởi được đóng lại, nhưng mùi hương vẫn dai dẳng khiến anh hơi chóng mặt. Damen khịt mũi để thoát khỏi sự yếu đuối nhất thời và kéo mình ra khỏi bồn tắm nước nóng, nước nhỏ xuống từ cơ thể. Radel nhìn anh, mắt mở to. Damen luồn một bàn tay qua mái tóc và vặn nó để vắt sạch nước. Đôi mắt kia càng mở lớn hơn. Khi Damen tiến lên một bước, Radel bất giác lùi lại.

"Trói hắn ta lại," anh ra lệnh bằng một giọng hơi khàn.

"Không phải," Damen nói.

Cây cột gông gỗ giữ chặt cổ tay anh. Nó nặng nề và cứng rắn, bất động như một tảng đá hay một thân cây lớn. Damen tựa trán lên tấm ván, những lọn tóc ướt sũng chạm vào làm sẫm màu gỗ.

"Tôi không có ý định chống cự," Damen nói.

"Tôi rất vui khi nghe cậu nói vậy," Radel đáp.

Anh được lau khô người và được phủ dầu thơm, phần dầu thừa được lau sạch bằng vải. Việc này không dễ chịu hơn so với những gì anh đã phải chịu đựng ở Akielos. Những người hầu hành động rất nhanh chóng và thờ ơ, ngay cả khi họ chăm sóc các vùng nhạy cảm của anh. Sự quan tâm của họ hoàn toàn không hề dịu dàng, khác hẳn dịch vụ nhà tắm được cung cấp bởi những nô lệ tóc vàng ở Akielos. Damen chợt thấy một thứ tồi tệ hơn.

Một người hầu bước ra sau lưng anh và bắt đầu chuẩn bị cho sự xâm nhập từ đằng sau.

Damen vật lộn với lực mạnh đến nỗi khiến cột gỗ kêu cót két. Anh nghe thấy tiếng chai dầu vỡ trên sàn gạch từ phía sau, một trong những người hầu sợ hãi hét lên.

"Giữ chặt hắn ta lại," Radel nghiêm khắc ra lệnh.

Họ thả anh ra khi công việc kết thúc, và lần này sự ngoan ngoãn của anh được trộn lẫn với một loại mơ hồ. Trong một vài khoảnh khắc, anh không nhận thức được những gì đang xảy ra xung quanh mình. Anh cảm nhận sự thay đổi bởi những gì anh vừa trải qua. Không, không phải bản thân anh đã thay đổi, mà là tình cảnh của anh. Anh ý thức được khía cạnh khác của sự giam cầm này, mối nguy hiểm này, dường như anh vẫn không tin là nó là sự thật cho tới lúc này, bất chấp những lời đe dọa của Laurent trước đó.

"Không cần trang điểm," Radel nói với một người hầu. "Hoàng tử không thích điều đó. Không, không cần đeo trang sức. Vàng là đủ. Phải, những bộ quần áo này. Không, không phải đồ thêu."

Bịt mắt của anh ta bị siết chặt. Một lát sau, Damen cảm thấy những ngón tay đeo nhẫn nâng cằm mình lên, như thể Radel chỉ đơn giản muốn chiêm ngưỡng tác phẩm mà hắn vừa tạo ra, bịt mắt, hai tay bị trói sau lưng.

Radel nói:

"Được lắm, tôi nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thỏa."

Lần này, khi lấy lại tầm nhìn, anh thấy mình phải đối mặt với hai cánh cửa lớn được mạ vàng, đang được mở ra.

Trong căn phòng, nơi có rất nhiều quý tộc, đang chuẩn bị tổ chức một buổi biểu diễn. Trên khán đài lót đệm bao quanh bốn bức tường, tạo thành một khán đường phủ lụa, trong bầu không khí ngột ngạt. Sự phấn khích chung lan tỏa khắp nơi. Những quý bà quý ông cúi xuống thì thầm trò truyện vào tai nhau hoặc sau cánh tay. Người hầu đi từ người này sang người khác, dâng rượu và nước, mang theo những khay chứa đầy kẹo và trái cây ngào đường. Trung tâm căn phòng, mặt đất được xây một hốc tròn ở chính giữa cùng những chiếc còng tay đừợc gắn xuống mặt sàn. Damen thấy dạ dày của mình thắt lại. Anh lại chuyển sự chú ý về phía các khán đài.

Những chỗ ngồi đó không chỉ dành cho các quý tộc. Còn có những kẻ kỳ lạ mặc những tấm vải voan màu sắc rực rỡ để lộ thân thể, ngồi giữa các lãnh chúa và phu nhân mặc đồ kín đáo hơn. Khuôn mặt xinh đẹp của họ được trang điểm. Damen nhìn thấy một phụ nữ trẻ đeo nhiều vàng như chính mình, và hai chiếc vòng tay dài hình con rắn siết chặt cánh tay của nàng. Ở một nơi khác, anh phát hiện ra một người đàn ông trẻ tuổi với mái tóc đỏ rực rỡ, đội vương miện ngọc lục bảo, eo thắt một sợi dây chuyền bạc mỏng khảm đá peridot. Có vẻ như họ muốn thể hiện sự giàu có của thông qua tình nhân của họ, họ phủ đầy trang sức cho các sủng nô của họ .

Damen nhìn thấy một người đàn ông lớn tuổi ngồi cạnh một cậu bé, ôm đứa trẻ một cách chiếm hữu: có lẽ là người cha đến xem một buổi biểu diễn môn thể thao yêu thích cùng con trai. Anh hít mùi nước hoa ngọt ngào trong lúc tắm rửa, và thấy một quý bà hít khói từ một cái ống dài, mỏng và cong ở đầu. Mí mắt khép hờ, bà ta để nam sủng của mình dùng những cử chỉ vuốt ve thân mật. Ở khắp mọi nơi trên khán đài, những bàn tay âu yếm cơ thể, thực hiện một loạt các hành vi phóng đãng.

Dù sao thì đây cũng là Vere. Vùng đất của khoái lạc và suy đồi, ngọt ngào nhưng độc hại. Damen nhớ lại đêm cuối cùng ở Marlas, ngay trước bình minh. Những chiếc lều Veretian ở phía bên kia sông, những tấm lụa xa hoa của tung bay trong đêm, âm thanh của tiếng cười ngạo nghễ, và vị sứ giả vừa nhổ nước bọt vào chân cha mình.

Damen nhận ra bản thân đang dừng lại ngay trước ngưỡng cửa trong khi dây xích bị kéo về phía trước. Anh bước một bước, rồi lại một bước khác. Anh thích đi bộ hơn là để mình bị kéo.

Anh không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay phiền phức khi họ không đưa thẳng đến trung tâm đấu trường, mà là đến một chiếc ghế phủ lụa xanh với ngôi sao vàng quen thuộc, dấu ấn của hoàng tử. Dây xích của anh được buộc chặt vào một chiếc vòng đặt trên mặt đất. Nhìn ngước lên, anh thấy mình đang đối mặt với đôi chân đi giày tao nhã.

Nếu Laurent uống quá chén vào đêm hôm trước, vẻ mặt của y sẽ thể hiện điều gì đó. Với khuôn mặt tươi tắn và khí chất thờ ơ này, y trông thật đẹp, mái tóc vàng rực rỡ trên bộ trang phục màu xanh đậm gần như đen. Đôi mắt xanh của y có sự ngây thơ của bầu trời; phải quan sát kĩ mới phát hiện một chút cảm xúc thật. Chẳng hạn như, ác cảm. Damen đoán đây có thể là một dấu hiệu của sự phẫn nộ, mong muốn anh trả giá cho sự hiện diện của mình trong cuộc trò chuyện của Laurent với chú của y. Nhưng thực tế thì, hoàng tử đã nhìn anh theo cách này ngay lần đầu tiên nhìn thấy anh ta.

"Ngươi có một vết cắt trên môi. Có ai đã đánh ... À, phải rồi, ta nhớ! Ngươi đã không làm gì để ngăn cản nó. Còn đau không?"

Lúc tỉnh táo, y còn tệ hơn. Damen buộc mình phải nới lỏng nắm đấm, vốn đã siết chặt sau lưng.

"Chúng ta cần phải nói chuyện. Nhìn xem, ta đã xong việc chào hỏi, và bây giờ ta đang nhớ lại những kỷ niệm của chúng ta. Đêm qua để lại cho ta ấn tượng mạnh. Ngươi có nghĩ về ta sáng nay không?"

Không có câu trả lời đúng cho câu hỏi này. Tâm trí Damen miễn cưỡng chuyển sang thời gian ở trong bồn tắm: hơi ấm của nước, mùi hương ngọt ngào, những luồng hơi nước. "Ngươi có một vết sẹo."

"Chú của ta đã ngắt lời ngay khi mọi chuyện trở nên thú vị. Ta vẫn còn tò mò."

Laurent tỏ ra hoàn toàn vô lại, nhưng thực chất là đang cố tình khiêu khích để tìm ra sơ hở dù là nhỏ nhất.

"Ngươi phải làm gì khiến Kastor ghét ngươi đến vậy. Tại sao?

"Vì hắn hận tôi?" Damen trả lời, nhìn lên. Anh nghe thấy sự dao động trong giọng nói của mình, dù đã quyết tâm không để bị kích động. Những lời này đã chạm đến anh.

"Ngươi nghĩ hắn tặng ngươi cho ta là vì tình yêu à?" Laurent chế giễu. "Ngươi đã làm gì hắn ta? Đánh bại hắn trong một giải đấu? Hay là ngủ với người tình của hắn...Ả tên là gì nhỉ... Jokaste? Hay là... (Laurent hơi mở to mắt) Có lẽ ngươi đã phản bội hắn sau khi các người đã ngủ với nhau..."

Damen cảm thấy ghê tởm đến nỗi anh cảm giác mật dâng lên cổ họng, ý nghĩ đó hoàn toàn khiến anh bất ngờ.

"Câm miệng!"

Đôi mắt xanh của Laurent lấp lánh.

"Ra là vậy. Kastor cưỡi lính của mình như những con ngựa trong chuồng. Ngươi có cam chịu vì hắn là vua của ngươi, hay bản thân ngươi thích điều đó? Ngươi thực sự không biết," Laurent nói thêm, "suy nghĩ này làm ta thích thú đến mức nào. Thật hoàn hảo: một người đàn ông đè ngươi xuống đất trong và đụ , với cái đó dài bằng một cái bình amphora, và một bộ râu giống hệt chú của ta."

Damen nhận ra bản thân đã lùi lại theo đúng nghĩa đen: dây xích bị kéo căng như sắp đứt. Nghe một người đàn ông có gương mặt như vậy nói những lời này bằng cái giọng thản nhiên quả thật ghê tởm.

Sự kinh hoàng chấm dứt khi một vài tên cận thần đến gần, đám người khiến Laurent trưng ra bộ mặt ngây thơ. Damen cứng đờ người khi nhận ra cố vấn Guion, mặc quần áo dày tối màu, với huy chương của cố vấn quanh cổ. Từ cuộc chào hỏi của Laurent, Damen suy luận rằng người phụ nữ với vẻ ngoài độc đoán tên Vannes, và người đàn ông có chiếc mũi nhọn là Estienne.

"Rất hiếm khi thấy ngài tham gia vào những sự kiện như thế này, thưa Điện hạ", Vannes nhận xét.

"Ta đang có hứng giải trí một chút". Laurent trả lời.

"Nhân tình mới của ngài quả nhiên gây ấn tượng," Vannes nói, quay sang Damen. "Cậu ta không giống như những nô lệ mà Kastor đã tặng cho chú của ngài. Không biết Điện hạ đã có cơ hội nhìn thấy bọn họ chưa? Họ trông còn..."

"Ừm, ta đã gặp chúng."

"Ngài dường như không thích điều đó lắm."

"Kastor gửi cho chúng ta hai chục nô lệ lẻn vào giường của những nhân vật quan trọng nhất vương quốc. Ta đương nhiên là vui mừng."

"Tôi không thể tưởng tượng ra một cách nào thú vị hơn để bị theo dõi," Vannes nói sau khi ngồi xuống thoải mái. "Nhưng có vẻ như nhiếp chính vương giám sát chúng rất chặt chẽ, không cho phép ai mượn. Dù bằng cách nào, tôi rất nghi ngờ rằng chúng ta sẽ thấy chúng trên đấu trường. Chúng cũng không có...cái sức mạnh cần thiết đấy."

Estienne hít một hơi và ôm lấy chặt tình nhân của mình, một sinh vật mỏng manh như một bông hoa, chỉ cần chạm nhẹ là hỏng.

"Không phải ai cũng có sở thích cho tình nhân tham gia chiến đấu trên đấu trường như bà, Vannes à. Riêng tôi, tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng không phải tất cả nô lệ của Akielos đều giống hắn ta. Phải chứ?" Ông ta lo lắng bổ sung.

"Đúng vậy," Cố vấn Guion nói, với giọng điệu miễn cưỡng. "Không ai trong số chúng giống như hắn ta. Trong giới quý tộc Akielos, tính cách muốn thống trị là một biểu hiện của địa vị cao. Các nô lệ đều phục tùng. Tôi nghĩ họ muốn khen ngài, thưa Điện hạ, bằng cách ngụ ý rằng ngài có khả năng thuần hóa một nô lệ mạnh mẽ như vậy..."

Không. Không phải như vậy. Kastor muốn tiêu khiển bằng cái giá của các bên khác. Để làm cho Damen sống trong địa ngục, và sỉ nhục Vere trong khi giả vờ giữ thiện ý.

"... Về nguồn gốc của hắn ta, vì họ thường xuyên tổ chức các buổi biểu diễn đấu trường - kiếm, đinh ba, dao găm - tôi đoán hắn ta là một chiến binh biểu diễn. Trò chơi của họ thực sự man rợ. Chúng hầu như không mặc gì trong các trận đấu kiếm, và chiến đấu trong khi hoàn toàn khỏa thân."

"Giống với mấy tên sủng nô." một tên quý tộc cười lớn.

Cuộc trò chuyện chuyển sang tin đồn mới nhất. Damen không nghe thấy bất cứ điều gì hữu ích, nhưng đúng là rất khó để anh tập trung. Đấu trường, với những lời hứa hẹn về sự sỉ nhục và bạo lực, độc chiếm suy nghĩ của anh. Nhiếp chính vương theo dõi các nô lệ của mình rất chặt, anh nghĩ. "Ít nhất mình đã biết chút tin tức."

"Việc liên minh mới này với Akielos chắc hẳn sẽ làm ngài khó chịu, thưa Điện hạ," Estienne nhận xét. "Tất cả chúng ta đều biết ngài đánh giá đất nước đó ra sao. Những truyền thống man rợ... Và tất nhiên, cả những gì đã xảy ra ở Marlas..."

Một sự im lặng nặng nề bao trùm.

"Chú của ta mới là nhiếp chính," Laurent trả lời.

"Nhưng ngài sẽ tròn hai mươi mốt tuổi vào mùa xuân."

"Vậy thì, có vẻ như ông nên thận trọng trước sự hiện diện của ta cũng như với sự hiện diện của chú ta thì hơn."

"Vâng, thưa Điện hạ" Estienne đồng ý.

Hắn ta cúi đầu xuống và bước sang một bên, nhận ra rằng mình đã bị ghẻ lạnh.

Đấu trường đang trở nên sống động.

Hai sủng nô vừa bước vào, giữ khoảng cách với nhau như hai kẻ thù. Một người có mái tóc đen, đôi mắt hạnh nhân dưới hàng mi dài. Người kia, người mà Damen tự nhiên chú ý, có mái tóc vàng. Nhưng tóc của anh ta không phải màu vàng bơ như Laurent, mà đậm hơn, màu cát và mắt không phải xanh lục mà là nâu.

Damen cảm nhận sự căng thẳng đã âm ỉ cư ngụ trong anh từ lúc ở trong phòng tắm tăng lên ... từ khi anh tỉnh dậy ở nơi này, trên những chiếc gối lụa.

Trong đấu trường, hai người đàn ông đã cởi quần áo.

"Ăn kẹo không?" Laurent hỏi.

Y cầm viên kẹo một cách tinh tế, giữa ngón cái và

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net