Chapter 4: Cuộc chiến tranh đoạt ghế thủ tịch năm nhất (Bắt trùng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại khái là nhiều năm từ sau khi Voldemort biến mất, nhóm giáo sư của Hogwarts chưa từng trải qua yến hội nào gian nan như đêm nay.

Chờ đến sau khi yến hội kết thúc, Dumbledore gọi Severus ở lại một lúc.

Severú vẫn ngồi nguyên ở vị trí của y ở trên bàn dài, trên bàn trước mặt vốn dĩ phải phong phú thức ăn đã bị các gia tinh thu đi sau khi yến tiệc kết thúc, lúc này trước mặt y là một mặt bàn sạch sẽ, giống y như vừa mới mua một cái bàn mới.

Albus không nói lời nào, Snape liền ngồi yên cùng ông lão, y luôn luôn không phải là một người nhiều lời, nếu có thể, y vẫn giữ nguyên tư thế như thế này, ngồi chờ tới hừng đông mà không hé răng nửa lời.

Albus hiểu rõ tính cách của y, cũng không trầm mặc bao lâu, nhẹ giọng thở dài: "Severus, coi chừng cậu bé."

"Ngươi cảm thấy ta sẽ để cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội thương tổn nó hay sao?" Snape câu môi hỏi lại.

Albus lại lần nữa rơi vào trầm mặc, lão là người duy nhất biết được con người thật sự của Snape, những thứ đó không biết phải biểu đạt bằng lời như thế nào mà có thể nói rõ về sự việc và người nọ, thời điểm mất đi mới biết bản thân mình đã từng sở hữu một vật vô cùng quý báu như vậy, nổi đau khắc cốt ghi tâm, những chuyện cũ phủ đầy bụi trong ký ức của Snape, duy nhất chỉ có Albus có thể may mắn được biết.

Lão còn nhớ rõ như in một ngày nọ, Severus mang theo một lọ chứa đầy ký ức đến cho lão, khi lão bước ra từ trong Bồn tưởng ký, còn chưa kịp mở miệng, đối phương đã chặn họng lão: "Albus, ngươi già rồi." Đối phương lạnh nhạt nhìn lão, "Ngươi nếu như muốn cho ta thấy lời xin lỗi thật lòng, phương pháp tốt nhất là quản cho tốt bản thân ngươi là được."

Nghĩ đến đây, Albus giật giật môi: "Thằng bé......."

"Không phải là người mà ta muốn tìm." Snape thật dứt khoác nói, "Bất quá, lời mà ta đã hứa vẫn sẽ có hiệu lực như cũ."

Cho dù không phải là người mà y muốn tìm, nhưng mà đối với y, lời hứa bảo về đứa nhỏ kia vẫn có hiệu lực như cũ, y hy vọng bé Harry có thể trải qua một đời tốt một chút, ít nhất không phải giống như người mà y tâm tâm niệm niệm kia, luôn phải chịu những thương tổn không đáng có.

"Đến nỗi Tom....." Khẩu khí than thở của Albus thật nhẹ nhàng, "Hắn hiện tại lại ở Slytherin, cậu xem nên giải quyết như thế nào thì tốt."

Chịu sự uỷ quyền của Albus, sự tình này là một điều kiện rất khó, đặc biệt là dưới tình huống đối phương có khả năng rất lớn chính là Voldemort, nhưng mà lúc này lão vậy mà lựa chọn buông tay, mặc một mình Snape tới quản.

Lão thiệt tình hy vọng, Hội Phượng Hoàng đã giải tán kia, sẽ không có một ngày, lần nữa lại thành lập.

Thời điểm Snape trở lại phòng sinh hoạt chung Slytherin, học sinh các năm của nhà đã tập trung đầy đủ ở đây chờ y.

Sau khi Thủ tịch học viện hoàn thành phần giới thiệu và nội quy của học viện, chính là lúc Viện trưởng phát biểu, khi không có mặt y ở đây, cuộc chiến tranh đoạt ghế thủ tịch sẽ không thể bắt đầu, thời điểm Snape xuất hiện, tất cả học sinh đều đang quy củ ngồi xung quanh phòng --- Đương nhiên, mấy cái bàn ở phòng sinh hoạt chung không có nhiều tới như vậy, có không ít học sinh bắt buộc phải đứng chờ, người có thể ngồi thì không phải là thủ tịch đương nhiệm, cũng là những vị có gia tộc sau lưng có thể thoải mái chèn ép người.

Buổi tối hôm nay, cảm xúc của Snape không thể nào được gọi là tốt, Harry không hề xuất hiện ở Hogwart, làm cho tâm tình của y không thể nào có thể yên ổn được, trạng thái cảm xúc của y có thể nói là đang ở mức thấp nhất cho tới giờ.

Nhưng mà, Snape cho dù có thất thần như thế nào, lực uy hiếp của y với các rắn con vẫn có thể nói là như cũ, hoặc còn kinh khủng hơn cũng không chừng.

"Vô luận các ngươi đối mặt với hoàn cảnh của mình có bao nhiêu bất mãn, có bao nhiêu oán giận, khi các ngươi muốn cùng lũ cự quái con khác muốn so tài, móc nối quan hệ, thỉnh trước hết, các ngươi phải nhớ một điều, các ngươi là người nhà Slytherin không phải là Gryffindor," Y lướt mắt khắp phòng, vô luận là tân sinh hay là những học sinh lão làng, y vẫn cảnh cáo giống như nhau, giống y như bài phát biểu không bao giờ thay đổi của vị hiệu trưởng già mấy năm nay, nghìn bài như một, nhưng giọng điệu hoan nghênh tân sinh lại bất đồng rõ rệt, y mỗi năm đều có thể điều chỉnh ngữ điệu uy hiếp học sinh nhà mình có thể nói không năm nào giống năm nào, "Cho nên, đừng để cho ta biết các ngươi bị người khác nắm thóp, bắt được nhược điểm, bằng không ta có quyền có thể hoài nghi nón phân loại có vấn đề nên phân sai viện cho các ngươi."

Đối mặt với một Slytherin mà nói rằng hắn bị phân sai học viện rồi chính là một sự sỉ nhục vô cùng to lớn, Slytherin, một từ này đối với tất cả học sinh ở viện này mà nói đó không phải là một cái tên học viện đơn giản như vậy.

Đó dường như đã trở thành một loại tín ngưỡng, là một vinh quang cực kỳ to lớn.

Chẳng sợ, phần vinh quang này lại bởi vì một kẻ điên, mà đã bị bụi bậm che phủ đi mất, nhưng đối với mỗi học sinh được phân tới đây vẫn như cũ, vẫn một lòng xem nó như là một vinh dự to lớn.

Bằng không, bọn họ dù biết rõ tình cảnh của học viện Slytherin này như đi trên phiến băng mỏng, dưới tình huống không lựa chọn chọn theo học tại một trường pháp thuật tại quốc gia khác, luôn hiểu rõ bởi vì huyết thống đang chảy trong mạch máu của bản thân nhất định sẽ bị phân tới học viện này nhưng vẫn như cũ, tự tin tiến vào cửa lớn của Hogwarts.

Giống như là một loại huyết mạch được truyền thừa, cơ hồ là những đứa trẻ sở hữu huyết thống thuần huyết, đều lấy việc được phân vào học viện này làm kiêu ngạo của bản thân.

"Cõ lẽ ở nhà, các ngươi là ông trời con bị cha mẹ sủng tới vô pháp vô thiên," Snape liếc nhìn khắp lượt đám tân sinh, tạm dừng trên mặt của Draco vài giây, làm Draco nhỏ tuổi không thể khống chế được mà run rẩy một chút, "Nhưng mà ta yêu cầu các ngươi thời thời khắc khắc nhớ kỹ, nơi này sẽ không có người nào yêu thương, nâng niu, giữ gìn các ngươi, các ngươi chỉ có thể tự bảo vệ chính mình."

Snape không phải là một người thích nói nhiều, từ nhỏ đến lớn gặp phải rất nhiều tình huống đã hình thành và củng cố tính cách trầm mặc, nội liễm cho y. Cho dù trải qua đoạn thời chung đụng cùng Harry, y cũng đối xử với Harry đang nôn nóng bất an vì phải đối mặt với chiến tranh, cũng là trầm mặc.

Chỉ có ở buổi tối đón tân sinh mỗi năm, y mơi có thể nói một lúc nhiều lời như vậy.

"Ta hy vọng khắc ghi vào não của các ngươi cho thật kỹ, không được làm bất cứ chuyện gì ngu xuẩn." Cuối cùng, y dùng lời nói và khuôn mặt sắc bén nhất của bản thân mà thốt nên lời này, cũng lần cuối nhìn lần lượt tùng gương mặt non nớt.

Chờ tới khi Snape kết thúc phần phát biểu của mình, chính là lúc bắt đầu cuộc chiến tranh đoạt vị trí thủ tịch.

Cuộc tranh đoạt vị trí Thủ tịch học viện là gây cấn, kịch liệt nhất, học sinh từ năm năm tới năm bảy cơ hồ đều đi lên tranh đoạt qua một lần, nhưng mà kinh ngạc nhất chính là vị trí Thủ tịch học viện cuối cùng lại không rơi vào tay học sinh năm bảy hay là năm sáu, mà người đoạt được lại mới chỉ là học sinh năm năm.

Snape ngồi im trong một góc, cho dù không thể tiến lên can thiệp trận chiến của đám học sinh, nhưng mà sự tồn tại mãnh liệt của y lại không thể nào khiến cho tất cả học sinh trong phòng có thể bỏ qua được.

Năm trước, y không có ở lại sau khi chấm dứt bài diễn thuyết 'ma quỷ' của mình, năm nay thái độ lại khác thường.

Đại khái chắc là bởi vì có sự tham dự của con trai y?

Một ít người lẳng lặng ngồi lẩn trong đám tân sinh -- bởi vì là con trai ruột của viện trưởng, với tầng thân phận này khiến cho Edward mặc dù không có bối cảnh gia tộc ở sau lưng vẫn có thể đạt được một chỗ ngồi – Edward, âm thầm suy đoán ở trong lòng.

Người biết Snape và Draco có chút quan hệ còn đang đoán già đoán non trong lòng, không biết giữa con đỡ đầu và con trai ruột, đến cùng viện trưởng sẽ quyết đoán thiên vị bên nào.

Nhưng mà lại không một ai có thể biết, thật ra y đến đây là để giám sát tên tiểu quỷ Riddle.

Cuộc chiến tranh giành vị trí Thủ tịch chính là một nước đi cực kỳ quan trọng trong cả quá trình xây dựng quyền lực của Riddle.

Nếu nói hắn không cạnh tranh, y có thể suy đoán hắn đang giấu dốt chứ không phải là hắn không có thực lực, không đủ dũng khí đi lên cạnh tranh, nhưng mà nếu hắn đi lên cạnh tranh, như vậy y có thể quan sát cả quá trình thi đấu của Riddle, mà suy đoán ra trình độ cùng với phong cách làm việc của hắn.

Cuộc chiến tranh đấu vị trí Thủ tịch của Slytherin sẽ liên tục diễn ra tới tận khuya, bởi vì tất cả học sinh ở đây đem vị trí này trở thành quyền lợi tượng trưng, đó là vị trí chứng minh cho thực lực của bản thân.

Đồng hồ chỉ hơn mười một giờ, mới đến phiên năm nhất bắt đầu cuộc chiến.

Tất cả mọi người lúc này đều có chung một cảm giác, chỉ cần chờ thêm vài phút nữa thôi là có thể đi ngủ rồi, tân sinh năm nhất thì có thể sử dụng được bao nhiêu câu thần chú cơ chứ? Có thể nắm sử dụng thuần thục sử dụng được bao câu thần chú cơ chứ?

Chính là cố tình, năm sinh năm nay lại không hề đơn giản, có thể nói là ngoạ hổ tàng long.

Lấy Pansy Parkinson làm ví dụ, cô nàng là đại biểu cho nữ sinh, ba người nữ sinh có thể không ngừng lặp đi lặp lại hai câu chú ngữ mà tiến hành một hồi thi đấu gay gắt, đối với cuộc chiến Thủ tịch năm nhất mà nói, cuộc tranh đoạt không đơn giản chỉ là khảo nghiệm kỹ năng thi triển và độ nắm giữ thuần thục đối với thần chú, mà còn khảo nghiệm sự nhanh nhẹn của cơ thể phù thuỷ nhỏ.

Ở phần lớn chú ngữ sơ cấp đều có tình huống cơ sở nhất định, đại khái so sánh chính là ngươi có thể né tránh được nhiều hay ít chú ngữ mà thôi.

Sau năm phút đồng hồ, Pansy đã đánh bại được hai nàng kia, đứng vững vàng ở trung gian hai sàn đấu.

Nam sinh bên này, lấy Draco Malfoy, Blaise Zabini và Edward Snape làm đại biểu, sau khi lần lượt đánh bại hết tất cả học sinh nam năm nhất đang ở trung tâm sàn đấu hỗn chiến nảy lửa.

Sau đó, Edward chỉ tốn tám phần lực xuất kích đã đánh gục Blaise và Draco, cuối cùng nhẹ nhàng cho Pansy rơi đài.

Ngay lúc sắp tuyên bố người thắng cuộc cuối cùng trở thành Thủ tịch năm nhất là Edward, Tom Riddle mới ưu nhã khoan thai mà bước lên sàn đấu, đũa phép trong tay nhắm thẳng vào Edward.

Đó chính là phương thức mời đối phương chiến đấu.

Ngay cả Draco cũng phải nhíu lại cặp mày nhỏ, Tom Riddle vậy mà chờ tới khi mọi người kết thúc hỗn chiến mới lên sân, đây không phải chính là chiếm tiện nghi của Edward hay sao?

Chỉ biết rõ tình huống của con trai cưng nhà Snape, minh bạch rõ ràng tình huống thể lực của chính mình và đối phương, Edward đã hiểu ra sự khiêu khích trong mắt của Riddle: Có dám xuất toàn lực nghiêm túc đối chiến hay không?

Con ngươi màu đen trong mắt của Edward tối sầm lại, tay cầm đũa phép nghiêm túc trả lại đối thủ một cái lễ.

"Nếu như con đi cạnh tranh chức Thủ tịch học viện, người có đồng ý hay không?" Tom vẫn còn nhớ rõ trước khi tới trường học, anh đã từng nghiêm túc hỏi cha nuôi của anh như vậy.

Động tác của đối phương có chút thong thả, đem tách trà đặt lên mặt bàn, vươn tay ra với Tom.

Tuy rằng cha nuôi của anh không thể nhìn thấy gì, nhưng mà vẫn có thể chính xác bắt được tay của Tom.

"Người sẽ hãi bởi vì con chấp nhất với quyền lực sao?" Tom lại tiếp tục hỏi.

"Nếu con từ bỏ chấp nhất, con sẽ không còn là chính con." Đối phương chỉ khẽ mỉm cười, tay lần mò theo tay hắn sờ đến đầu, trên tay của cha nuôi có rất nhiều vết chai, ngay cả Tom cũng khó mà có thể tưởng tượng ra, một người chưa hề vượt quá ba mươi tuổi, vì sao bàn tay lại có quá nhiều vết chai dày đến như thế. Cho nên khi cái tay của người nọ vuốt ve trên đỉnh đầu, anh thậm chí còn có điểm mơ hồ cảm nhận được da đầu mình được sự ấm áp của bàn tay đó mang lại kèm theo một chút cứng rắn.

"Như vậy là người sẽ đồng ý sao?" Anh bình tĩnh, nhỏ nhẹ hỏi lại người nọ.

Đối phương dừng tay lại một chút, sau đó lên tiếng: "Ta không đồng ý."

Trong lúc nhất thời, cả người anh run rẩy nhè nhẹ, lại không biết phải nói cái gì cho đúng.

"Thủ tịch học viện, có rất nhiều sự tình cần con phải chú ý đến," Đối phương ôn nhu nói với anh, "Đạt được vị trí kia, đồng thời có nghĩa con cũng cần yêu cầu phải trả giá đại giới tương đương, không phải sao?"

Tom gật gật đầu.

Anh đã biết rõ ràng cấp bậc bên trong Slytherin sẽ có bao nhiêu quyền lợi, mà Thủ tịch học viện, nói cách khác cũng có nghĩa tương đương với một Viện trưởng thứ hai.

"Mà bây giờ con chỉ là một đứa nhỏ không hề có thân thế bối cảnh, thậm chí bọn họ còn không hề thích một phù thuỷ mang trong mình huyết mạch hỗn huyết, con muốn mọi người phục con, nhất định phải trải qua một thời gian dài tương đương," Tựa như nghĩ tới chuyện gì đó, người nọ nhẹ nhàng nở nhụ cười, "Có phải con đã xem nhẹ tiểu Harry rồi đúng không. Đến một lúc nào đó nếu như con cùng thằng bé cãi nhau, thằng bé biệt nữu giận hờn, ta ở xa như vậy, cũng không thể kịp thời xen vào hỗ trợ hai đứa được đâu."

Vì thế, Tom liền nhớ tới tình huống và số lần không nhiều lắm mà anh cùng với gia hoả nào đó giận dỗi, không thể không tán thành lời nói của cha nuôi.

Cho nên Tom chỉ có thể bất đắc dĩ mà đỡ trán thở dài.

"Nhưng mà," Đối phương tựa hồ như cảm nhận được sự uể oải của anh, tâm tình sung sướng nở nụ cười nói, "Có lẽ con có thể đi tranh giành chức Thủ tịch niên cấp đó, ta nhớ rất rõ Thủ tịch mỗi niên cấp có thể có một phòng ngủ riêng của mình."

"Phòng ngủ riêng?"

Tại sao lại vì lý do này mà anh lại phải đi tranh đoạt vị trí Thủ tịch niên cấp? Tom có chút khó hiểu nghiêng đầu nhìn vị cha nuôi đại nhân nhà anh.

Tuy rằng anh không thích người khác đến quấy rầy sinh hoạt riêng của mình, nhưng mà còn không có tới mức không thể chấp nhận được cùng bạn chung phòng chia sẻ không gian sinh hoạt, hơn nữa mà nói, nếu như năm nay tân sinh nhà Slytherin còn thiếu vắng nhiều như vậy, nói một người một phòng cũng không hề kỳ quái nha.

Nhưng mà đối phương chỉ bí mật cười cười với anh: "Chờ tới khi khai giảng con sẽ biết ngay thôi."

Anh không biết trong hồ lô của cha nuôi đang bán cái gì, nhưng mà lại nói tiếp, nếu như có thể quan minh chính đại chiếm được một phòng ngủ riêng thì có gì mà không tốt chứ?

Mười lăm phút sau, Thủ tịch học viện chính thức tuyên bố Thủ tịch năm nhất chính là: Tom Riddle.

Một giờ sau, Tom nhìn chằm chằm cánh cửa phòng ngủ của mình tự động mở ra, sau đó một cái đầu tóc đen lộn xộn thò vào, đôi mắt của vị gia hoả nào đó nửa híp nửa mở mông lung xuất hiện trong tầm mắt của anh: "Tom, em không ngủ được..."

Tom xoay người bí mật che dấu khoé miệng đang run rẩy của mình.

Cho nên mới nói.... Cha nuôi của anh muốn anh làm tốt việc tranh đoạt vị trí Thủ tịch năm nhất, chính là trải sẵn thảm cho cái người nào đó ỷ vào việc mình có thể nói được Xà ngữ mà ngang ngược mở rộng cửa hầm nhà người khác đi lại?

------------------

Tác giả có lời muốn nói:Đại Har thành thục ổn trọng, tiểu Har ngốc manh đáng yêu, các người có dám nóivới ta các ngươi không thích một lớn một nhỏ như thế này đi ≧✯◡✯≦✌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net