Chapter 3: Thiện và Ác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dòng họ Riddle này có ý nghĩa gì?

Đối với Slytherin, có lẽ đây chỉ là một cái họ chưa từng xuất hiện qua trong vòng tròn những Gia tộc thuần huyết, trong khoảnh khắc bọn họ không chú ý, đối với ba cái học viện khác mà nói, cái dòng họ này có lẽ chỉ có ý nghĩa tương đương với việc tên của người bạn nhỏ này sẽ xuất hiện trong danh sách tân sinh năm nhất mà thôi.

Một dòng họ đơn giản thực bình thường mà thôi.

Nhưng chính nó lại nhấc lên một trận sống to gió lớn trong lòng tất cả những giáo sư xuất hiện trong buổi lễ chào mừng tân sinh.

Hoặc có thể nói, chỉ cần là nhóm giáo sư của thế hệ trước đều có thể rõ rõ ràng ràng ý nghĩa chính xác của cái dòng họ này là cái gì, cái tên này lần nữa xuất hiện tại lâu đài Hogwarts, có lẽ nếu đem đi so sánh với "Người Thần bí" thì chỉ càng làm người ta lo lắng thêm mà thôi.

Người Thần bí sẽ không nhắm mắt đem quân đánh thẳng vào Hogwarts ----- ít nhất khi hắn đang trong thời kỳ hung thịnh đã không làm như vậy ----- nhưng mà khi Tom Riddle cũng đã từng làm một học sinh bình thường cũng nhập học tại Hogwarts như vậy.

Chỉ là ai có thể đến nói cho bọn họ biết một chút tình hình hiện nay hay không, chính xác mà nói, nguyên bản người mang theo cái tên này đáng lẽ đã tốt nghiệp với thân phận học sinh ưu tú và rời khỏi trường ở vài thập niên trước kia rồi, vì cái nguyên nhân gì lại có thể xuất hiện ở Hogwarts như này?

Một vài vị giáo sư già đã từng dạy dỗ qua Tom Riddle, mà vị học sinh đã từng được mọi người ủng hộ, mệnh danh Chủ tịch Hội học sinh, người học trò ưu tú ấy lại trở thành hồi ức như một cơn ác mộng dai dẳng trong lòng các giáo sư, không có bất kỳ một giáo sư nào dám mở miệng tuyên bố rằng bản thân mình từng dạy qua Tom Riddle, ngoại trừ Dumbledore.

Bọn họ làm như thế nào cũng không thể nghĩ tới, thân ảnh anh tuấn đẹp trai lạnh lùng trước kia sẽ một lần nữa có một ngày lần thứ hai lại xuất hiện trước mặt bọn họ, lại càng tuyệt đối bất ngờ hơn chính là lần nữa trở thành học trò của bọn họ.

Thời điểm giáo sư McGongall còn đi học, Riddle cũng đang theo học tại trường, bà từng gặp qua bộ mặt ôn hoà, biết đối nhân xử thế của hắn, thế cho nên sau này khi hắn trở thành Voldemort, đối diện với thủ đoạn tàn nhẫn của hắn, sâu trong đáy lòng giáo sư McGonagall cảm thấy rất sợ hãi khi đối mặt với hắn, bà dĩ vãng đã sớm quên đi một thân phận khác của Người Thần bí từ lâu rồi.

Chỉ là, bà cũng không nghĩ tới, nhiều năm sau này, một lần nữa lại có thể xuất hiện thêm một "Tom Riddle" khác.

Trong khi nhóm giáo sư căng chặt dây thần kinh lo âu, đề phòng khoá chặt người nọ trong tầm mắt, một đứa nhỏ ưu nhã hướng phía giáo sư McGonagall mà đi, dừng lại trước mặt giáo sư McGonagall, im lặng đứng.

Hành động này của hắn khiến cho tất cả học sinh của nhà Slytherin đồng loạt chú ý.

Nguyên bản hẳn là hắn không hề có bất kỳ liên quan nào tới học sinh nhà Slytherin, nhưng mà mọi cử động của hắn đều toát lên vẻ ưu nhã, thoạt nhìn như một vị quý tộc cao quý trời sinh, mỗi động tác giơ tay nhấc chân, ẩn ẩn lộ ra hơi thở của một vị vương giả tôn quý.

Có lẽ, đây lại là một vị học sinh mang thân phận quý tộc đang chảy dòng máu thuần huyết tiến vào học viện Slytherin?

Tất cả học sinh thuộc viện Slytherin không khỏi đều cao hứng nghểnh cổ mong đợi.

Snape đang an vị trên ghế dành cho giáo sư, thần sắc ngưng trọng mà nhìn chằm chằm Tom.

Mũ Phân Loại vừa mới chạm vào tóc của hắn liền kiên quyết rống to Slytherin, thậm chí thời gian Tom đặt mông ngồi vững trên ghế còn chưa quá 20 giây.

Hắn ưu nhã, thong dong đi đến nơi tập trung của tân sinh năm nhất ngồi xuống, nhìn thoáng qua vị trí đại biểu dành cho thủ tịch năm nhất mà vị quý tộc bạch kim nhỏ Draco đang ngồi, nhàn nhạt mà cười cười, chen xuống vị trí cuối cùng trong đám tân sinh ngồi xuống.

Sau đó hắn ngẩng đầu, hướng về ánh nhìn tuyệt vọng của Harry từ bên phía Gryffindor tươi cười an ủi, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Harry liền toét miệng cười.

Snape nhăn mi lại.

Hắn vùa mới xem nhẹ một việc, thời điểm trước khi phân viện, người vẫn luôn cùng Harry nói chuyện chính là hắn.

Bởi vì kiếp trước, khi Harry nhập học, thời điểm cậu nhận thức Ron Weasley là ở trên xe lửa, hơn nữa cũng trở nên thân thiết với nhau cũng ở trên xe lửa, cho nên y vẫn luôn cho rằng người vừa mới vui vẻ nói chuyện với Harry chính là Ron Weasley.

Nhưng mà động tác vừa rồi của Riddle lại khiến cho y phải suy nghĩ lại, Harry bé bị người khác mang đi kia, không phải là người yêu cầu giáo sư đi dẫn đường, một khi cú mèo đi truyền thư cũng không hề bị bất kì ngoại lực nào ngăn cản, cho nên hẳn là thời gian nhận được thư thông tri của Harry bé chắc chắn sẽ sớm hơn so với Harry năm đó, cho nên Harry bé đã biết rất nhiều sự tình từ người dẫn đường của bé.

Hơn nữa thời điểm Harry được phân tới Gryffindor, Ron Weasley cũng giống như những học sinh khác chỉ nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng Harry bé đã đến, lại không giống như năm đó Harry được phân đến giống nhau.

Nói cách khác, chắc là Harry bé với Riddle cùng nhau đến trường học. hẳn là trước đó hai người đã biết qua nhau, bằng không, tại sao Riddle lại cho Harry bé ngồi tít ở Gryffindor một cái ánh mắt "Yên tâm"?

Bỗng nhiên, Snape liên tưởng đến bức thư hồi âm có liên quan tới Harry mà cú mèo mang về khi đó.

Tin tức từ lá thư mà y nhận được khiến y cảm thấy giống như mình đang nhận được lời hồi âm của người khác sau khi gửi đi một lời mời yến hội.

Câu chữ dài dòng, lời lẽ áp súc, hoa lệ, một câu: Thực cảm ơn lời đề nghị của trường học, nhưng mà ta đã có một người dẫn đường khác, không cần phải làm phiền tới giáo sư.

Bây giờ nhìn xem, ngồi trên ghế dài nhà Gryffindor, đứa nhỏ miệng cười đến thấy răng không thấy mắt, cười đến thuần khiết, Snape có thể khẳng định trăm phần trăm, phong thư hồi âm kia là do Riddle viết.

Nói cách khác, trước khi Harry nhập học, em chính là sống chung với Riddle?

"Harry, Harry, cậu thật sự là Harry Potter hả?" Ron bởi vì Harry ngồi bên cạnh mình, cảm thấy có thể cùng người thật bước ra từ những trang sách mà cậu từng đọc được kia mà cảm thấy thập phần vui vẻ, đối với một đứa trẻ mà nói, những nhân vật được miêu tả trên trang sách đều là những mục tiêu rực rỡ mà nó muốn trở thành, đặc biệt hơn hết chính là người đã được mọi người trong giới Pháp thuật lưu truyền thành vị Thần sống có thể cứu vớt cả thế giới bất cứ lúc nào.

"Nếu như cậu muốn nói tới cái người được miêu tả trên cuốn sách kia thì, ta nghĩ chắc là ta rồi." Harry hơi nghiêng nghiêng đầu sang bên cạnh mỉm cười, khẽ nói, những thứ mà bé đã từng trải qua trong thời thơ ấu kia đã trở thành bóng ma không thể xoá mờ trong lòng em, giờ phút này nụ cười đơn thuần thơ ngây như vậy chưa từng xuất hiện trên môi một Harry mười một tuổi khác.

Có thể nhìn ra được, người đã mang em đi kia đã đối xử với bé thực tốt, bằng không sự tình mấy năm trước sao có thể không lưu lại tí ti bóng ma nào trong lòng của em?

"Cái kia...." Ron không có giống như những người khác luôn vội vàng yêu cầu muốn coi vết sẹo trên trán của Harry đầu tiên, cậu chàng phải do dự trong chốc lát, mới ngại ngủng mở miệng hỏi ra lời tâm tư nhỏ của bản thân: "Tớ nghe mọi người nói, cậu bị người khác mang đi, cậu có sống tốt không?"

Harry có chút sững sờ. Em nhìn chằm chằm Ron, nhớ tới lời dặn dò của chú trước khi em lên tàu đi tới trường: "Harry, con chắc đã hiểu rõ ràng thân phận của bản thân, có đúng không?"

Em ngoan ngoãn gật gật đầu, mấy năm nay chú hay mang rất nhiều cuốn sách và báo chí từ bên ngoài trở về, trước đó, Tom hay thường đọc giúp em, khi đó, em có rất nhiều từ đơn chưa đọc được, thời gian gần đây, em mới có thể tự mình xem hiểu.

Nhưng phần lớn nội dung trên đó, đều không ngoài ý muốn tuyên truyền cho mọi người em thật sự 'Vĩ đại' như thế nào.

Chính bản thân em cũng không hề biết, tại sao em lại có thể nổi tiếng được như vậy.

Đứa trẻ đại nạn không chết.

Lần đầu tiên, em được sự vĩ đại của bản thân là từ câu nói tràn đầy sự giễu cợt của Tom khi hắn vui vẻ lăn lộn trên giường.

Đứa trẻ đại nạn không chết lại suýt nữa thì chết trong tay của Muggle do bị tra tấn, thật là châm chọc làm sao ---- khi đó, tuy rằng em đã sống tại đây, nhưng mà bản thân vẫn không tránh khỏi sinh ra sợ hãi từ sâu trong nội tâm với những Muggle, thẳng đến sau này, tâm lý em không ngừng được chú khai thông, em mới có thể dần dần thả lỏng.

"Như vậy, con biết, sau khi con đi đến trường học, con sẽ gặp được những gì sao?" Chú lại hỏi.

"Con biết, tất cả bọn họ sẽ nôn nóng muốn được tận mắt nhìn thấy Đứa trẻ đại nạn không chết trong truyền thuyết có cái gì đặc biệt hơn người." Harry học bộ dáng nói chuyện thường ngày của Tom mà trả lời.

"Harry." Chú sờ sờ cái đầu nho nhỏ của em, ôn nhu mỉm cười, "Con là một Gryffindor nhiệt tình, sau khi đến trường học, con sẽ gặp phải đủ loại người, bọn họ sẽ tranh giành để trở thành bạn hữu của con, nhưng mà, con có thể nhận biết dạng người nào thích hợp để trở thành bạn thân sao?"

Harry ngẩn người, lắc lắc đầu: "Con không biết ạ."

Cho dù thời điểm khi còn nhỏ suýt nữa thì mất mạng trên tay người thân, nhưng mà Harry trước sau vẫn không hề đánh mất bản tính thiện lương của mình, em trước sau vẫn luôn cho rằng thế giới không hề có nhiều người xấu đến như vậy, điểm này lại khiến cho Tom - người vẫn luôn bảo vệ em - rất là bất đắc dĩ.

"Hogwarts là một nơi cực kỳ tráng lệ, nó cũng giống như một cái thế giới thu nhỏ, học sinh của bốn học viện với những tính cách bất đồng, tương đương với việc sau khi con tốt nghiệp bước ra khỏi trường học sau này cũng sẽ tiếp xúc với những người khác nhau như vậy." Chú ôn hoà cười với em, nói: "Harry, có lẽ có rất nhiều người trước tiên sẽ nhìn vào thân phận Chúa cứu thế của con sau đó mới thật sự nhìn tới con, nhưng mà con đừng thương tâm vội." Chú nhẹ nhàng hôn lên cái trán trắng noãn, trơn bóng của em, "Nhớ kỹ Harry, sau khi con tiến vào học viện, gặp được một người mà đầu tiên chỉ quan tâm đến tình trạng sinh hoạt của con mấy năm nay mà không phải vội vàng muốn được chiêm ngưỡng vết sẹo huyền thoại của con, đó chính là người mà con có thể an tâm kết thành bạn hữu."

"Harry, Harry?" Ron nhìn thấy Harry tự mình phát ngốc, có chút khó hiểu mà tay quơ loạn trước mặt em, "Cậu ổn chứ."

"Tớ không có việc gì." Harry phục hồi lại tinh thần, nhìn Ron ở trước mắt, cuòi cười, "Tớ mấy năm này sống rất tốt, chú cùng với Tom đối xử với tớ giống như người nhà."

"Nga..... cái kia, không có gì thì tốt." Ron gãi gãi đầu, "Cậu không biết đâu, thời điểm báo chí năm đó in ra, ba mẹ tớ đều sốt ruột vị cậu, hai người họ còn sợ cậu bị người xấu bắt mất rồi nữa á."

"Chú là người tốt, tuy là mắt chú không nhìn thấy gì, nhưng mà chú luôn có thể kịp thời phát hiện ra lúc tớ không thích hợp." Harry nhớ tới bản thân em lúc mới được đón đến nhà của chú, khi ấy em lại hết sức tạo ra rất nhiều phiền phức cho chú, mặt nhỏ liền lập tức đỏ lên.

"Ai? Chú của cậu không thể nhìn thấy?"

"Ân, Tom nói chú lúc trẻ đôi mắt tự dưng liền không thể nhìn được nữa, ngay cả chú cũng không biết nguyên nhân vì sao lại như vậy, nhưng mà ma lực của chú lại rất mạnh, tuy là không thể nhìn thấy gì nhưng mà ma pháp dung cho sinh hoạt lại nắm giữ rất thuần thục, rất rất tốt." Cho nên lúc chưa nhận nuôi em mới không có khiến cho Tom không biết nấu cơm bị đói chết.

"Như vậy a....."

Trên bàn dành riêng cho giáo sư, Snape nhìn chăm chú Ron đã bắt đầu thân thiện nói chuyện phiếm với Harry, dùng mũi thở hắt ra một cái.

Cho dù không có cuộc gặp ngẫu nhiên trên xe lửa, nhưng mà Tam Giác Vàng dù sao cũng là Tam Giác Vàng, mối liên hệ này làm như thế nào cũng không thể phá huỷ được.

Y nhớ tới năm đó, sau khi hoả táng Harry, Ron Weasley liền cho y một đấm vào mặt ngay tại trận ---- xong việc Ron run rẩy nói rằng đây là thời khắc dung cảm duy nhất suốt cả cuộc đời của cậu chàng ---- vì năm đó y trốn tránh, vì hết thảy khổ sở mà Harry phải nhận lấy.

"Ngươi tốt nhất nên sống cho tốt, hưởng thụ sự trừng phạt mà ngươi đáng phải nhận lấy." Weasley khi đó đã nói với y như vậy.

Y tưởng, đại khái bởi vì do Weasley hận y thấu xương, bởi vì y mà bạn tốt nhất của cậu chàng mới đi đến cái chết, nhưng mà cậu chàng không hề gào vô mặt y rằng y nên chết đi để tạ tội.

Đơn giản bởi vì trước khi chết Harry đã nói ra câu kia: "Tớ muốn hắn sống thật tốt, hưởng thụ sự trừng phạt của tớ."

Hừ, khó trách hậu chiến, tất cả mọi người đều nói Weasley là kỵ sĩ của Harry và Granger.

Bất quá.....

Snape nhìn nhìn gương mặt nhỏ nhắn khả ái vui vẻ của Harry và Ron, nhẹ nhàng mà thở ra một hơi.

Có người tự nguyện bảo vệ em, thực sự rất tốt không phải sao?

"Harry, đôi mắt của chú cậu không tiện như vậy còn phải đi qua nhiều nơi như vậy hả? Thật là dũng cảm."

"Kỳ thật, chú cũng thực mơ hồ, khi chế tác độc dược có thể làm cả phòng thí nghiệm nổ tanh bành, sau đó Tom bất đắc dĩ đành phải tự mình phụ trách chiếm luôn vị trí chế tác độc dược của chú, nói cách khác, phòng ở của chúng tớ tùng bị huỷ hoại không biết bao nhiêu lần."

"Lại nói, chú của cậu làm sao lại biết cậu ở trong cái nơi gì ấy nhỉ.... bệnh viện kia?"

"Tớ cũng không biết, chú không có nói gì với tớ về việc này."

"Cậu vừa mới nói, Tom Riddle kêu chú của cậu là baba? Nhưng mà cậu ấy không phải là họ hàng thân thích của cậu hay sao? Tại sao lại mang họ Riddle?"

"Họ của chú không phải là Riddle, Tom là con nuôi của chú, chú không muốn Tom phải từ bỏ dòng họ của bản thân, cho nên Tom vẫn giữ nguyên dòng họ, nghe nói chú là thân thích bên mẹ của tớ, chú cùng tên với tớ, gọi là Harry Evans."

Tác giả nói tào lao không dịch...

Lời của editor:Tớ vừa mới ngộ ra một điều, Tom bé và V đại trong fic này là hai người hoàn toàn khác nhau, cho nên tớ quyết định danh xưng của Tom bé là anh.  Lúc này tớ sẽ để lẫn lộn xưng hô không phải là lời nói của nhân vật với Tom là Hắn và lúc Tom và gia đình cậu thì (tức Harry cả lớn và nhỏ) là anh nha, vì lúc này ngoài chính Tom và gia đình cậu thì không ai có thể khẳng định được Tom và Voldemort là 2 người hoàn toàn khác nhau.... Còn vì sao Harry bé gọi Harry lớn là chú thì không phải liên quan tới quan hệ gia đình gì cả, chỉ là tớ thích gọi là chú nên mới để thế thôi, các bạn không cần quan tâm nha, làm ơn nha....~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net