Chapter 7: Phiên Ngoại: Nhật ký trưởng thánh của Edward (1).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhiều người lần đầu tiên làm cha mẹ, phải đối mặt với một tên quỷ con ngày khóc, đêm khóc, giật mình thức giấc cũng khóc, đói bụng cũng khóc, tiểu cũng khóc, cơ hồ bất cứ lúc nào cũng có thể khóc, chắc chắn sẽ chỉ còn một biểu cảm, chính là bản thân cũng khóc không ra nước mắt.

Thật ra thì không có đứa bé nào có khả năng dành toàn bộ thời gian cho việc khóc. Vấn đề ở đây là, Snape là một người ngay tới bản thân mình còn không biết phải chăm sóc như thế nào, thì làm sao có thể chăm sóc tốt cho một đứa trẻ sơ sinh yếu ớt như thế cơ chứ?

Khi Edward vừa mới chào đời, một người cha khác của bé chỉ kịp nhẹ nhàng ôm bé một cái rồi xuôi tay rời khỏi thế gian, khi Snape hay tin liền chạy tới chỉ mới vài phút sau.

Edward vừa chào đời, Snape ngay lập tức liền đón nhận.

Giống y như lời nói năm xưa của Harry, Snape a, chỉ có lúc đối mặt với tiểu thư vạc mới có thể bộc lộ ra mặt dịu dàng, ôn nhu, cẩn thận của bản thân.

Cho nên, đối với đứa nhỏ Edward mà chỉ cần một tay là có thể nhấc bổng, y rất tự nhiên là không thể chiếu cố bé thật tốt.

Chiến tranh kết thúc vào tháng năm, y và Harry chia tay vào tháng bảy, Edward sinh ra vào tháng một năm tiếp theo, ngay vào lúc lạnh nhất của mùa đông.

Đứa bé nhỏ xíu, không thể tự mình sử dụng phép thuật, bởi vì ma lực của bản thân đứa nhỏ chỉ mới vừa xuất hiện, ma lực tuần hoàn còn chưa có hình thành, lại phải chịu sự quấy nhiễu của ma lực không thuộc về bản thân mà của một người cha khác của bé con còn sót lại trong cơ thể, đối với bé không phải lại không phải là một chuyện tốt.

Y chỉ biết đem hết quần áo trong nhà ra quấn lên người bé con kín mít, ếm vài câu thần chú lên căn phòng lạnh lẽo làm cho nó ấm áp lên một chút – Sau khi Harry qua đời, y không cần phải vì Harry mà điều chế độc dược, tự nhiên cũng dọn về  Spinner’s End, trở lại ngôi nhà đã từng cùng Harry mơ ước về tổ ấm - chỉ là y không thể biết trước được lúc nào Edward đói bụng, khi nào thì mệt, mà Edward lại vẫn còn là một đứa nhỏ, đương nhiên chỉ có thể dùng tiếng khóc của bé để hấp dẫn lực chú ý của cha bé.

Hermione đối với sự chăm sóc của Snape với Edward chỉ có thể dùng một câu để nói ‘kinh hồn tang đảm’. Cô nàng từng kiến nghị với y nên mượn một gia tinh vú em từ nhà Malfoy, nhưng mà lại bị Snape cự tuyệt.

Y chỉ tâm sự cùng Hermione một lần duy nhất, mà lần đó cũng không kéo dài đủ lâu, chỉ nhẹ giọng nói cùng Hermione một câu duy nhất: “Thời điểm Harry vừa chào đời, ta nhìn thấy Lily cũng từng bất lực với tiếng khóc của em ấy, bộ dáng này của Edward thật ra cực kỳ giống Harry năm đó.”

[Editor: Giáo sư ngài chắc đây là tâm sự chứ??? ]

Hermione chỉ có thể hít hít cái mũi, cuối cùng cũng từ bỏ khuyên nhủ Snape đi tìm gia tinh vú em cho Edward.

Snape chật vật vượt qua một năm dài trong tiếng khóc của Edward, người ngoài nhìn vào chỉ thấy dường như y lại trở thành lão dơi già đầu đầy dầu âm trầm, độc miệng, khắc nghiệt ở trong hầm trước kia.

Phảng  phất thống khổ khi mất đi Harry, theo tiếng khóc của Edward mà phát tiết ra ngoài, cho tới cuối cùng, Edward không còn ngày ngày khóc thút thít, y cũng không còn ngày ngày đắm chìm trong hồi ức.

 Từng trải qua bóng tối trong quá khứ, đối với sinh tử, bọn họ còn nhìn không thấu hay sao?

Giống như năm ấy, y từng nhất thời hứng thú hỏi Harry rằng nếu như bản thân y chết đi, Harry sẽ như thế nào?

Harry cơ hồ không cần suy nghĩ, tự nhiên mà nói: “Còn có thể như thế nào, cần phải sống tiếp thôi.”

ĐÚNG VẬY, SỐNG TIẾP.

Đối với bọn họ mà nói: “SỐNG TIẾP” từ này tốt đẹp biết bao nhiêu, trải qua bóng tối, sẽ lại càng trân trọng ánh sáng biết bao nhiêu, ai cũng không thể khinh rẻ quyền lợi của sinh mệnh, cho dù là bản thân bọn họ.

Nếu Snape mất đi trong chiến tranh, vậy Harry sẽ tiếp tục sống, người chết đi sẽ không thể nhìn thấy Thế Giới xung quanh thay đổi tốt đẹp biết bao nhiêu, người còn sống sẽ cảm nhận được sự thay đổi của Thế Giới rốt cuộc như là như thế nào.

Mà khi Harry chết đi, Snape tự nhiên cũng sẽ…. tiếp tục sống.

Snape nhìn Edward lăn lộn bên cạnh, dung tay đè lại khoé miệng, y gần đây không thể ức chế được chỉ có thể ho khan, có khi còn khụ tới lợi hại, ngay cả Edward vô tri bên cạnh cũng từ bỏ học cách tự xoay người, mở to mắt nhìn chằm chằm y.

Edward có vẻ mệt rồi, bé vừa mới học được cách xoay người không lâu trước đó, đứa nhỏ bé xíu như thế có bao nhiêu sức lực cơ chứ, nằm bên cạnh Snape ngọ nguậy một hồi rồi nằm im.

Snape vươn bàn tay đang rảnh ra trêu đùa với đứa nhỏ đáng yêu, Edward bắt lấy tay y đưa vào trong miệng dùng sức gặm, nhưng Snape nhanh chóng thu tay lại.

Edward không còn đủ sưc để lật người lại, hai bàn tay bé xíu quơ quào trong không khí biểu đạt bất mãn của bé, khoé miệng Snape khẽ nhếch lên, gần giống như y đang nở nụ cười, nhưng cuối cùng nó vẫn không thể trở thành một nự cười.

Một người không thể chăm sóc cho bản thân, nhưng lại có thể nuôi nấng thật tốt một đứa trẻ bình an vượt qua một tuổi, thật sự làm người ta ngạc nhiên.

Sinh nhật Edward tròn một tuổi, Spinner’s End thật náo nhiệt.

Tuy rằng cái nhà đơn sơ như vậy không thể chứa nổi thật nhiều người, nhưng mà mọi người trong lòng tự hiểu rõ, không thể trước mặt gia chủ mà nói rõ ràng rằng tới đây ăn sinh nhật Edward đồng thời cũng ăn giỗ đầu của Harry.

Tới sớm nhất chính là một nhà Malfoy, bởi vì sinh nhật của Edward, cả nhà Malfoy từ trên xuống dưới cả nhà Malfoy, đúng 11 giờ 30 phút là có mặt tại tư gia ở Spinner’s End.

Hermione bận rộn bên trong phòng bếp, tuy rằng những việc này đều do gia tinh nuôi trong nhà phụ trách thích hợp nhất, nhưng mà toàn gia Malfoy đều biết Hermione ghét nhất chính đàn áp, bóc lột sức lao động của gia tinh, cho nên bọn họ không có mang theo gia tinh riêng tới.

May mắn là không lâu sau, cả nhà Weasley cũng có mặt, có Molly hỗ trợ, Hermione cũng nhẹ nhàng không ít.

Tới dự tiệc phần lớn là bạn bè của Harry, Snape không thể tưởng tượng được có một ngày y lại có thể giao thiệp với nhiều Gryffindor đến như vậy, y lẳng lặng nhìn mọi người trong phòng bận bận rộn rộn, bất chợt như quay lại thời kỳ chiến tranh nọ. Khi đó, mọi người cũng bận rộn như thế này, đêm Giáng Sinh mọi người đang trong trận tuyến cũng bớt chút thời gian tề tụ quay quần với nhau, chỉ cần một bàn ăn tối đơn giản ấm cúng, cho dù ngay một khắc sau phải cầm lên đũa phép tham chiến cũng không thể tước đi nụ cười trên môi của bọn họ.

Thời điểm cuộc sống sinh hoạt quá mức u ám, bọn họ càng không ngừng cố gắng hỗ trợ lẫn nhau.

Chỉ là ngay lúc này, trong đám người bận rộn nơi đó thiếu mất cậu thiếu niên luôn ôn hoà mang theo tươi cười.

Lúc này Edward đã học xong cách tự mình bước đi, mặc dù là mùa đông phải ăn mặc kín mít làm cho bé bị vây trong tầng tầng lớp lớp quần áo, khiến cho bé mỗi khi bước đi phải lảo đảo tuỳ lúc có thể té ngã lăn quay.

“Edward thoạt nhìn…… càng giống cậu hơn một chút.” Lucius ngồi bên cạnh Snape, nhìn mấy người lớn vây quanh người đứa nhỏ đang tự bước đi, bé sẽ không nói chuyện, ngẫu nhiên chỉ phát ra mấy tiếng “papa”, âm thanh cũng không phải rất rõ ràng, nhưng mà tiếng cười của bé thật thanh thuý, nhưng mà gắn lên khuôn mặt gần giống như đúc của Snape, thì thật là…. Nhưng mà mọi người càng không thể nào quên được một vị cha khác của bé, với nụ cười sang sảng, vui vẻ.

“Ta biết…..” Snape tay nắm chặt chén trà nóng, trên mặt của y ngày càng lạnh lùng, nhiệt độ ngày càng hạ xuống, lạnh đến mức chưa từng có từ trước tới giờ, nhưng mà năm nay y không thể nào không hạ lên bản thân mấy cái chú giữ ấm, chẳng sợ kể cả cái lò sưởi bên cạnh cũng không thể sưởi ấm được cả gian phòng lạnh lẽo này, nhưng mà lại không thể ức chế được cái lạnh từ trong xương cốt của y phát ra ngoài, “Edward càng lớn lên, những đặc điểm tượng tự trên người của nó….. sẽ ngày càng ít đi.”

Y đã phát hiện chuyện này từ sớm, lúc Edward còn nhỏ lại thừa hưởng được hình dáng của Harry, nhưng mà bây giờ gần được một tuổi, trừ bỏ tính cách rộng rãi một chút được thừa hưởng của Harry, tất cả hình dáng thuộc về Harry của bé từ từ, từ từ biến mất - bị dấu vào trong.

“Chúa Cứu Thế đã làm được….. thật là tuyệt tình.” Lucius nhẹ nhàng cảm thán.

“Em ấy có thể tuyệt tinh đối với kẻ địch, đương nhiên cũng càng có thể đối với bản thân càng tuyệt tình hơn, nhưng lại thật sự ôn hoà đối với tất cả những người bên cạnh.”

“Như vậy xem ra, cậu ta ôn hoà, nhưng mà không có bao gồm cả cậu.” Lucius nhìn nhìn Snape, “Là một người sắp chết lại níu kéo sự sống, thật là làm khó cho người khác.”

“Ta chưa bao giờ thật sự kề cận bên cạnh em ấy.” Snape một hơi uống hết một tách trà, lúc này, Edward lung lây nhào vào người y, “Ta cùng với em ấy, là một thể.” Y tiện tay nhấc bổng Edward lên, lúc nãy đứa nhỏ được Luna đút cho một ít sữa bò, bây giờ khoé miệng còn chưa được lau khô, bé bị y bế lên sau đó, níu lấy áo của Snape bỏ vào miệng mà nghiến giữa hai hàng lợi – bé đang trong thời gian ngứa nướu để mọc răng – cũng thuận tiện đem sữa bò quanh môi lau hết vào áo chùng của Snape.

Tất cả mọi người nhìn hai cha con họ hỗ động, có người khe khẽ thở dài, có người thì phải hít sâu thật nhiều lần, có người phải quay mặt đi để che giấu sự yếu ớt của bản thân, nhưng mà không hề có một người nào đi quấy rầy bọn họ.

8 giờ tối, trước đó một giờ bữa tối đã hoàn tất, nhưng mà không có ai sốt ruột đi giục bọn họ, tất cả mọi người đang đợi, chờ cha đỡ đầu của Edward.

8 giờ 15 phút, cửa lớn Spinner’s End bị thô lỗ gõ vang, sau đó, cửa bị đẩy ra, Ron mang theo một thân tuyết trắng xuất hiện.

“Ron, cậu đến muộn.” Hermione nhìn người nọ nói, “Sinh nhật của Edward mà ngươi lại đến muộn, tớ xem cậu là đang thiếu đánh đúng không.”

“Xin lỗi, xin lỗi,” Ron sờ sờ đầu mình, cười vô cùng thành khẩn, “Tớ dù sao cũng phải vì Edward mà đi tìm một món quà phù hợp không phải hay sao?”

“Đến trễ chính là đến trễ, cũng không thể bởi vì cậu là cha đỡ đầu của Edward liền buông tha cho cậu.”

“Nhưng mà, nhưng mà, lại đây, lại đây, tiếp thu trừng phạt của cậu.”

Nhóm Gryffindor già đầu rồi nhưng vẫn kêu gào muốn trừng phạt kẻ đến trễ, mà từ trước tới nay kẻ luôn thích náo nhiệt Ron cũng nhanh chóng hết mình cùng cả đám lăn lộn thành một đoàn.

Snape ôm Edward ngồi trên bàn ăn, bây giờ Edward đã có thể ăn một ít thức ăn lỏng, sữa không còn là món chính của bé.

Nhưng mà cậu bé trước nay chưa từng nhìn thấy một bàn đầy ắp thức ăn, mà còn phong phú như vậy, có đầy đủ cả hương lẫn vị, bé ngoan ngoãn ngồi trong lòng ngực của Snape hết nhìn trái lại nhìn phải, ngẫu nhiên sẽ duỗi bàn tay nhỏ nhắn của bé ra một chút như muốn kéo hết cả bàn đồ ăn lại chỗ bé. Snape không hề tham dự vào cuộc vui của đám Gryffindor, nhưng mà cảm xúc điên cuồng của bọn họ lại lây nhiễm sang Edward, bé cũng không cảm nhận được nguy hiểm, liền giương tay tới phía cha đỡ đầu của bé.

Sau cái chết của Harry, Ron theo đội Quidditch rời khỏi Anh Quốc đi khắp nơi, chỉ có lúc hôn lễ của Hermione và Draco diễn ra mới trở về một lần, nhưng mà ngày đó, Snape không bế theo Edward mà y lại mang theo tấm ảnh chụp của Harry, y tin tưởng, hôn lễ của Hermione, Harry tuyệt đối sẽ không nguyện ý bỏ qua.

 Thậm chí một năm sau khi chiến tranh kết thúc Ron cũng không hề trở về, nhưng mà Edward lại vô cùng có ý nghĩa của đặc biệt đối với cậu chàng, Ron chính là cha đỡ đầu của Edward, việc bản thân không muốn trở thành cha đỡ đầu của con trai Snape, nhưng mà Edward lại là con trai duy nhất của bạn tốt nhất của Ron, bạn tốt ngay trước khi mất lại có giao phó, Ron không có khả năng không thể đáp ứng.

Ron đối với đứa bé này vô cùng yêu thích nhưng mà lại vô tận hận Snape.

Cho nên cuối cùng Ron vẫn phải gấp gáp trở về.

Đối với Edward không sợ hiểm nguy, Ron tất nhiên là vui mừng không tả nổi, cậu chàng bế Edward từ trên tay của Snape.

Edward ở trong ngực Ron vui vẻ quơ tay múa chân.

“Đây nhất định là một Gryffindor hoàn mỹ nhất.” Ron sung sướng hét to.

Snape ở một bên im lặng không nói gì, lời nói vô tâm của Ron làm cho quyết tâm trong lòng y càng chắc chắn hơn.

NẾU NHƯ EDWARD LÀ MỘT GRYFFINDOR, CŨNG KHÔNG PHẢI LÀ MỘT CHUYỆN XẤU, KHÔNG PHẢI SAO?

11 giờ khuya, tất cả Gryffindor ồn ào cả đêm cũng rời đi, mà Lucius và Narcissa không quen với phương thức ở chung ồn ào của nhóm Gryffindor, đã sớm rời đi trước. Trong phòng, trừ bỏ gia chủ chỉ còn hai người trong tam giác vàng năm đó cùng với Draco.

Bọn họ cùng nhau độn thổ đến Hogwarts.

Harry được an táng ngay bên cạnh Dumbledore, cũng giống như được mai táng ở bên cạnh cha mẹ của cậu, Harry lại càng nguyện ý được nằm lại ở ngôi nhà thứ nhất của bản thân hơn, được an nghỉ và hoà mình vào vòng bảo hộ của Hogwarts.

“Harry, bọn mình tới thăm cậu.” Ron tuỳ tiện ngồi trước bia mộ, giống như năm đó hai người ngồi dựa vào nhau nói chuyện phiếm dưới bầu trời đầy sao của Hogwarts, “Tớ nói với cậu này, trong năm nay tớ đi tới rất nhiều nơi, năm đó không phải hai đứa mình từng thương lượng sẽ làm một chuyến du hành vòng quanh thế giới hay sao, một năm nay tớ đi qua rất nhiều quốc gia nha, hâm mộ tớ đi? Hắc hắc, tớ có rất nhiều ảnh chụp, cậu có muốn xem hay không?”

Ron vẫn luôn dựa vào bia mộ, lải nhải nói đủ thứ trên trời dưới đất, cuối cùng cũng không có ai hiểu rốt cuộc anh chàng đang nói đến cái gì, Hermione dùng sức chớp chớp mắt, cuối cùng vẫn là Draco không đành lòng ôm nàng vào trong lòng.

“Đúng rồi, bọn mình còn mang theo Edward đến này, cậu không biết đâu, giáo sư Snape không có ảnh hưởng tới Edward làm cho thằng bé âm trầm giống y, mà cũng không thể nói, người an hem, di truyền của cậu thật là vĩ đại quá đi.” Anh chàng nói, vươn tay hướng về phía Edward, Snape trầm mặc đem Edward chuyển qua tay Ron.

“Edward, nhanh nào, gọi baba.” Ron nhẹ giọng nói với Edward.

Edward tròn mắt nhìn nhìn tấm bia đá lạnh lẽo trước mặt, quay đầu lại nhìn Snape, sau đó quay đầu tròn mắt nhìn Ron, lúc này bé còn không rõ, tại sao lại phải gọi một tảng đá bự là baba, baba của bé rõ ràng đang đứng ở sau lưng nha.

“Gọi baba, Edward.” Snape ngồi xổm xuống bên cạnh, nói với Edward.

Edward chớp chớp mắt, đối mặt với tấm bia đá, mơ hồ phát ra mấy cái âm điệu không được rõ rang, lúc này bé vẫn chưa phát âm được chính xác, từ đơn cũng gây khó khăn cho bé, nhưng mà tốt xấu gì thì cũng có thể phát ra được âm thanh có thể làm cho người nghe có thể phân biệt được.

“Nên trở về rồi,” Hermione xoa xoa nước mắt trên khoé mắt, “Edward còn quá nhỏ, không được ngồi lâu dưới gió lạnh.”

Snape bế Edward lên, gật đầu với ba người còn lại, đang muốn dẫn đầu rời đi, nhưng lại bị Ron gọi lại.

“Quà sinh nhật của Edward.” Ron quay đầu đi lấy một cái hộp được gói cẩn thận, “Ngươi tốt nhất nên nhân lúc còn sơm mà dung nó.”

Snape đón lấy cái hộp, mặc dù trong lòng vạn lần khó hiểu, nhưng mà cuối cùng cái gì y cũng không hề hỏi ra miệng, xét đến việc Edward còn quá nhỏ để ai đó có thể nói xa nói gần, y chỉ đơn giản là ôm Edward rời đi.

“Chẳng lẽ……” Hermione có chút kinh ngạc nhìn Ron, “Cậu thật sự tìm thấy rồi?”

“Bằng không cậu cho rằng vì sao tớ lại đến trễ như vậy.” Ron bĩu môi, “Nếu như Harry đã từng nhắc qua, tớ muốn sự trừng phạt này nên được tiếp tục nâng cấp lên mới đúng.”

Hermione hít sâu một hơi, bước đến trước bia mộ ngồi xổm xuống, nàng nhẹ nhàng vỗ về mộ bia, người thanh niên trong ảnh bên trên bia mộ tươi cười sáng lạn. Harry không hề lưu lại một bức ảnh động nào, cậu là bởi vì linh hồn bị thương tổn mà chết, Snape luôn biết một linh hồn dung cảm như cậu, đương nhiên sẽ không bao giờ trở thành hồn ma mà trở về, cậu dũng cảm như vậy cơ mà, linh hồn cậu chỉ là bước tiếp trên con đường kéo dài dưới hoàng tuyền mà thôi.

Linh hồn Harry bị tổn thương nặng như vậy, y làm sao có thể nhẫn tâm mà rút đi ký ức và một phần linh hồn của cậu ra làm ảnh chụp bây giờ?

Nháy mắt ngay thời khắc Harry ra đi, tất cả mọi ảnh chụp phép thuật còn lưu lại của cậu đều ở trạng thái yên lặng, cho dù là ảnh chụp trước đó cũng như vậy.

“Giáo sư Snape có bọn mình trông chừng rồi, cậu không cần phải lo lắng đâu, Harry.” Hermione ôn hoà nói chuyện với thanh niên trong ảnh, “Edward cũng sẽ không xảy ra việc gì, giáo sư Snape cũng sẽ không có việc gì, Harry….”

Spinner’s End, Snape mở ‘Gói quà’ của Ron ra, sau đó, ngây ngốc nhìn chằm chằm dược liệu bên trong.

Weasley sẽ không thể không biết cái độc dược mà cậu chàng yêu cầu chính là độc dược cứu lại cơ thể đang bị ăn mòn của y, biết được y đang thiếu nguyên liệu hi hữu chỉ có thể mơ mà không thể gặp này chứ, ngoại trừ Lucius, cũng chỉ có bản thân y ngày ngày quan sát cơ thể Harry biết mà thôi.

Y như thế nào lại có thể cho rằng Harry luôn luôn bận bịu lo việc trùng tu mọi thứ sau hậu chiến có thể cái gì cũng không biết cơ chứ?

Thật ra, Harry biết, Harry vẫn luôn luôn biết….

Ngoài căn phòng gió lạnh rét gào, không một ai biết trong căn phòng lạnh lẽo có một người đàn ông mệt mỏi dựa vào sô pha chìm đắm trong từng chi tiết bên trong ký ức của mình, ngẫm nghĩ, sau đó cảm thấy ngay cả hô hấp cũng thật là khó khăn.

Toàn bộ Thế giới Pháp thuật mỉm cười chờ đón ngày mới, chẳng màng một năm trước đây thôi bọn họ còn đang đau long vì sự ra đi của Chúa Cứu Thế, nhưng đó cũng không thể ngăn cản bọn họ nghênh đón một ngày mới sau một năm.

ĐÃ TỪNG TRẢI QUA BÓNG TỐI, ÁNH SÁNG CÓ VẺ NHƯ THẬT SỰ LÀ CỰC KỲ QUÝ GIÁ…..

________________

Tác giả nói: Không biết tại sao nhưng mà bỗng dưng muốn viết một cái phiên ngoại, Edward thời một tuổi hai cha con họ vẫn ở thế giới nguyên bản, sau đó khi Edward hiểu chuyện, Snape mới tìm được cơ hội mang theo thằng bé rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net