Chapter 8: Trừng Phạt và Bảo Hộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đưa đi đợt độc dược dùng trong một tháng, trong lòng bé Harry cũng yên tâm hơn không ít, nếu không phải sau khi tới trường học em luôn quấn lấy Tom, chắc chắn Tom sẽ quên luôn việc phải làm mẻ độc dược mới cho chú, ngẫm lại đúng là có chút áy náy.

Giáo sư Snape tốt bụng còn đồng ý cho hai em mượn phòng làm việc của thầy, bằng không hai đứa nhất định sẽ gặp phải phiền toái lớn.

Không thể không nói ấn tượng đầu tiên thật sự rất quan trọng, năm ấy có người bị Snape đối xử lạnh nhạt, tất cả mọi việc đều thích tìm đến hắn để gây phiền toái cho nên hắn đac ghi hận Snape rất nhiều năm, sau khi tin tức bọn họ yêu nhau liền có thể cùng tin tức Voldemort trở về giống nhau đều mang tính oanh động Thế giới Pháp thuật, hơn nữa lại còn có thể hù chết người không cần tốn tiền.

Mà trái với việc hành động với HARRY trước kia, Snape chỉ đơn giản là nguyện ý cho em mượn phòng làm việc cho nên em liền cho rằng y chỉ là một vị giáo sư có chút lạnh nhạt mà thôi, em còn một mực khuyên bảo Ron không cần phải thành kiến với con người của y.

Ron đối với tất cả những lời khuyên bảo của em tỏ vẻ thực không thể tin tưởng nỗi.

Mà lúc này, họ còn không được tính là sinh tử chi giao, bọn họ chỉ mới là những đứa trẻ mười một tuổi, chỉ là cảm thấy đối phương là một đứa trẻ tốt.

Tom ngồi ở vị trí thủ tịch phía trước, ánh mắt lượn một vòng trên dãy bàn dài Gryffindor bên kia sau đó lập tức thu trở về.

Phần lớn tính tình của những người được phân vào Gryffindor đều chính trực, lỗ mãng, Harry ngây ngốc tại nơi đó cũng tốt hơn là ngây người tại nơi tràn ngập âm mưu tính kế ở Slytherin, cho dù có danh hào Chúa cứu thế, ở bên Gryffindor cũng sẽ không có người nào khi dễ em đi, ngược lại là Slytherin bên này thì.....

"Hừ, cùng một nhà Weasley đùa giỡn, tiền đồ sau này của Chúa cứu thế thật làm cho người ta lo lắng." Đây là lời khinh thường đến từ Draco.

Tom nhớ rõ cậu chàng, đới với anh ấn tượng về cậu chàng tương đối sâu, không phải do trước cuộc chiến tranh đoạt vị trí Thủ tịch cậu chàng đã đoạt mất trung tâm tỏa sáng kia của anh, mà là bởi vì do lúc còn đang đứng chờ đợi giáo sư dẫn vào lễ đường, cậu chàng đã tỏ vẻ muốn tiến đến gần Harry ---- đúng vậy không sai, ở trong mắt Tom, hành vi của Draco khi đó chính là đến gần ---- bất quá khi đó Harry đang nói chuyện đến quên trời đất cùng với anh, đối với hành động đến gần của đối phương không cũng để tâm đến, sau đó Tom chú ý thấy ánh mắt của đối phương nhìn anh và Harry trở thành hung tợn.

Chung quy vẫn là một đứa con nít.

Tom nở nụ cười châm chọc trong lòng.

Cho dù có là người thừa kế nhà Malfoy, thì ở cái tuổi này, cũng không thể giấu hết tất cả những tâm tư của bản thân vào sau chiếc mặt nạ.

Một nhà Malfoy từ trước đến nay đều yêu thương gia đình, đặc biệt cực kỳ sủng nịch đối với con cháu trong nhà, ngày đó sỡ dĩ Draco Malfoy tức giận bất bình như thế, hẳn là do cậu chàng không thể gặp được người mà bản thân đã nghe đến tên rất lâu trước kia, đã biết đến gia tộc của cậu chàng mà sau đó còn làm lơ cậu chàng đi.

Tom âm thầm cười nhạo một tiếng ở trong lòng.

Bây giờ là thời điểm cú mèo chen chúc mang theo thư tín bay tới, Tom tinh mắt nhìn thấy con cú mèo lông trắng như tuyết hướng về phía anh mà bay đến, ở trước mặt anh thả xuống một phong thư, sau đóblaij mang theo một túi kẹo thật lớn bay về phía dãy bàn của Gryffindor bên kia.

Cha chắc hẳn biết tỏng anh cho dù có nhận được đồ ăn vặt cũng sẽ ném hết toàn bộ cho Harry, cho nên mới trực tiếp ra lệnh cho Hedwig đem hết sang cho Harry.

Mở phong thư ra, rút ra bức thư, đối với tin nhắn được viết bên trên nhẹ nhàng mà mỉm cười.

Ngay cả bản thân Tom cũng không rõ, rõ ràng đôi mắt của cha không tiện, nhưng vì cái gì cha vẫn có thể như cũ viết thư hồi âm cho bọn họ ---- tuy rằng thư mà bọn họ gửi đi đều phải viết bằng chữ nổi, nhưng mà thư hồi âm lại không phải như thế, anh đã từng tưởng rằng cha chắc hẳn là dùng bút lông chim tự động, nhưng sau đó anh mới phát hiện thật ra cha anh hoàn toàn tự thân viết ra, tuy rằng nó thật ra không đạt tiêu chuẩn thẩm mỹ chữ viết của nhà Slytherin.

Tin tức trên mặt thư lải nhải dài dòng rất nhiều sự tình, bất đồng với nghệ thuật ngôn ngữ hoa lệ của Slytherin, thư hồi âm của cha  thật sự là kể liên miên những chuyện nhỏ nhặt, từ thức ăn hàng ngày của anh cho đến chuyện học tập.

Mặc dù biết lai lịch rõ ràng của anh nhưng vẫn xem anh như đứa trẻ mà đối xử.

Người kia chính là có năng lực như vậy, làm cho anh cảm nhận được ấm áp mà trước kia chưa từng nhận qua, bất quá cũng chính bởi vì như vậy, anh mới cam nguyện từ bên trong vương miện Ravenclaw đi ra, thoát ly hoàn toàn khỏi Voldemort, bắt đầu lại một lần nữa.

Sau bữa ăn sáng là tới hai tiết Biến hình học, sau đó chính là lớp Bay học cùng với Gryffindor.

Đây là lớp Bay đầu tiên từ khi khải giảng tới giờ, xa xa anh có thể nhìn thấy Harry đứng lẫn trong đám đông, đang nói chuyện gì đó với Weasley tóc đỏ, biểu tình cực kỳ hưng phấn.

Tom cảm thấy có chút bất đắc dĩ, thoạt nhìn  có thể thấy rõ ràng Harry cực kỳ thích bay, nghe nói mỗi thành viên trong Gia tộc Potter đều cực kỳ am hiểu bay lượn, sức mạnh này có vẻ như là được khắc từ trong xương cốt, sau đó duy truyền vào máu cho tất cả những đời sau.

Không cần bất luận một kẻ nào dạy dỗ, bọn họ có thể tự bản thân nhanh chóng nắm giữ được tất cả những kỹ xảo về bay lượn.

Nhưng mà Tom lại không làm được.

Từ nhiều năm trước kia, khi anh vẫn còn là học sinh mười một tuổi, cái gì cũng đều không hiểu, lại cái gì cũng đều không thể nắm bắt thật tốt cho nên khi đó, anh bắt đầu đối với việc bay không có ấn tượng tốt, sau khi tốt nghiệp, anh chỉ sử dụng độn thổ để di chuyển.

Sau đó, anh bị phân liệt ra trở thành hồn khí bị hắn vứt bỏ, thẳng cho đến khi được cha phát hiện ra, anh có được cơ thể mới, có được cơ hội bắt đầu lại một lần nữa, hiện giờ ma lực của anh một lần lại một lần được đổi mới gột rửa, anh biết, những năm gần đây trong cơ thể anh tuần hoàn ma lực mới đang ở trạng thái hình thành, mà hiện tại, nếu nói anh còn có cái gì liên quan đến Voldemort, đại khái chính là không có hảo cảm với việc bay lượn.

Nhưng mà cho dù không có mấy hứng thú đối với việc bay lượn, anh vẫn không có khả năng để cho cây chổi bay của bản thân lăn lộn dưới đất một cách mất hình tượng như vậy một chút nào, cây chổi nhanh chóng biết điều mà nhay vào tay anh, anh nhận thấy một tia nóng lòng muốn thử trong mắt Harry.

Nhưng mà bọn họ còn phải chờ tới lúc giáo sư thổi còi ra hiệu, thời điểm giáo sư chưa kịp thổi còi, có một tên Gryffindor ngu ngốc mất khống chế bay lên khỏi mặt đất, còn ở trên trời hét to trong mấy giây sau đó trực tiếp rớt xuống đất.

THẬT LÀ NGU NGỐC.

Tom kết luận trong lòng.

Cho dù anh không am hiểu dùng chổi để bay, nhưng mà tốt xấu gì anh không có muốn rớt xuống từ trên chổi làm cho bản thân bị thương.

Tom khịt mũi xem thường đối với sự an ủi của giáo sư với thằng nhóc ngu xuẩn kia.

May mắn là hành động lỗ mãng của tên nhóc ngu ngốc này, tiết học bay phải lùi lại một lúc, nếu như thương thế của tên nhóc đó thật sự nghiêm trọng mà nói, có lẽ khóa học bay này nhất định sẽ bị ngưng ngay lập tức.

Nhưng mà thật là đáng tiếc, Tom cảm thấy như Trái đất đang ngừng quay, nhưng mà có người lại không muốn ngừng nghỉ.

"Xem này, đây là cái gì?" Draco tinh mắt, nhanh tay nhặt lên món đồ nằm lăn lóc trên mặt đất, "Quả cầu ký ức? Sáng nay, tên ngu ngốc kia vừa mới khoe khoan quả cầu ký ức?" Lúc này người thừa kế Malfoy, mởi chỉ là một tên nhóc con.

Tom cuối đầu rũ mi mắt xuống.

"Các ngươi cảm thấy như thế nào, nếu ta đem nó quẳng lên cao trên kia, xem bộ dạng ngu xuẩn của tên ngốc kia lát nữa có dám cưỡi chổi lấy nó xuống hay không?" Cậu chàng nói rồi ngồi lên cây chổi chậm rãi bay lên không.

Đám nhỏ Slytherin vỗ tay cho cậu chàng, rốt cuộc thì người thừa kế của Malfoy vẫn là kẻ dẫn đầu quan trọng của đám quý tộc con, cho dù cậu chàng có bắt được vị trí thủ tịch này hay không, nhưng mà cũng chỉ là năm nhất mà thôi, cũng không có ai dám nói gì đến trên đầu của anh.

"Buông quả cầu ký ức của Neville ra." Ngay thời điểm Malfoy càng bay càng cao, bên phía Gryffindor bỗng nhiên vang lên một tiếng mắng giận dữ, Tom còn chưa kịp ngẩng đầu, Harry đã cưỡi cây chổi nát của trường bay lên, xông thẳng tới phía của Malfoy.

Đứa nhóc.... NGU NGỐC này.

"Ngươi....." Sau khi bị ai đó bỏ lơ từ hôm khai giảng thẳng đến hôm nay lại bị ai kia vả thẳng vào mặt như thế này, Draco thật sự thẹn quá thành giận, mang theo quả cầu ký ức càng bay càng cao, " Có bản lĩnh thì ngươi tới bắt ta đi." Cậu chàng càng bay càng cao, sau đó hung hăng ném quả cầu ký ức về phía trước.

Quả cầu ký ức trong không trung tạo thành một đường cong đẹp mắt, sau đó nhanh chóng rơi xuống.

Nguyên bản, Harry đang hướng về phía Draco bay tới, nhưng lại thấy hành động của cậu chàng ngay lập tức thay đổi phương hướng của cây chổi, nhắm theo hướng Draco ném quả cầu thủy tinh mà bay đi.

Tom kinh hồn táng đám đứng bên dưới xem.

Giờ phút này tiếng hò hét bên người, tiếng gầm rú của giáo sư đều trở nên thật mờ nhạt, tầm mắt của anh gắt gao đuổi theo tên nhóc quỷ rắc rối đang linh hoạt bay vút qua trên không trung, đũa phép đã không tiếng động mà nằm im trong tay, lòng sợ hãi Harry bị cây chổi vứt rơi xuống đất.

Bất quá tiểu quỷ này từ trước đến nay luôn luôn là con cưng của Merlin, em thoạt nhìn đã trong nháy mắt nắm bắt được tất cả những tinh túy khống chế cây chổi của Gia tộc Potter, Tom đã nhìn ra được, em đã có thể nhuần nhuyễn khống chế được cây chổi cũ tới nỗi mơ hồ tùy thời đều có thể rã ra từng mảnh.

Giống như một điệu khiêu vũ cùng với mây và gió giữa không trung, linh hoạt đến nỗi khiến không một ai có thể rời mắt.

Harry cuối cùng cũng bắt được quả cầu ký ức vào tay, thuận lợi đáp xuống đất.

"Giáo sư bảo chúng ta phải ở yên tại chỗ, ngươi sao có thể....." Một nữ sinh bên phía Gryffindor hoảng sợ lớn tiếng nói, không chỉ là đối với hành động không nghe lời của giáo sư mà còn khủng hoảng với hành vi điên cuồng vừa rồi của em làm cho cô nàng kinh hách.

"Mười lần hành vi thủ tục Slytherin, buổi sáng ngày mai trước khi vào học giao cho ta." Chờ tới khi Draco đáp xuống, còn chưa kịp để cậu chàng khoe ra hành vi của mình, Tom lạnh lùng thả ra một câu làm cho tươi cười trên mặt cậu chàng đông cứng lại.

"Ngươi....." Đối với hình phạt y chang của cha và cha đỡ đầu, Draco tỏ vẻ thật sự phẫn nộ.

Chưa từng có một kẻ nào có mắt dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với cậu chàng. Trừ bỏ những tên mắt mù Gryffindor không biết Gia tộc Malfoy tôn quý như thế nào.

"Ta tưởng, tuy rằng ta không phải Thủ tịch nhà, nhưng mà ta tốt xấu gì vẫn là thủ tịch năm nhất nhỉ." Tom quay đầu nhìn cậu chàng, cặp mắt đen tuyền đến mức có thể không hề phản chiếu ảnh ngược của bất kỳ thứ gì, con ngươi lại tràn ngập hơi thở lạnh băng, chính là nhiều năm trước tới nay vẫn luôn bị cha đỡ đầu nhà mình phun khí lạnh Draco cũng phải kinh sợ, khiếp đảm mà lùi về sau một bước, "Ta tưởng ta còn có quyền lợi trừng phạt ngươi."

Một tên Phù thủy đến từ Giới Muggle, chẳng qua chỉ may mắn chiếm được vị trí thủ tịch liền tưởng có thể ở trước mặt mình khoa tay múa chân?

Draco cảm thấy bản thân còn không giơ lên đũa phép trong tay đều thật phải xin lỗi chính mình.

"Ngươi tưởng có thể đi tìm lão viện trưởng cáo trạng, hoặc tìm thủ tịch học viện chống lưng," Khóe môi Tom gợi lên một mạt trào phúng nhàn nhạt, "Nhưng mà ta nghĩ, nếu bàn về hành vi đúng sai của ngươi, ngày hôm nay ngươi thế nhưng lại có thể ném hết tất cả phong phạm Slytherin đi, đó mới là một cái sai, hoặc là nói, ngươi cảm thấy hành vi mới vừa nãy của mình, thực sự phù hợp với hành vi tác phong của một Slytherin chân chính?"

Draco á khẩu không thể trả lời được.

Tom lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người đi tới bên cạnh Harry, đem tất cả mấy câu thần chú ít ỏi mà anh biết để kiểm tra tình trạng của một người mà ném hết lên người Harry.

"Cũng không có nghĩ xem đây là lớp Bay đầu tiên của ngươi, nếu như trong quá trình cây chổi xảy ra vấn đề, vứt ngươi rớt xuống thì làm sao bây giờ?" Nhìn bộ dáng tươi cười hớn hở của Harry, Tom không thể không khỏi lắc đầu mắng.

"Không phải còn có anh ở đây hay sao, Tom?" Nhưng mà thật ra đối phương còn rất tốt, vui tươi hớn hở trả lại anh một câu như vậy, làm cho anh cái gì trách cứ cũng không thể nói nên lời.

"Ngu ngốc." Thật lâu sau, anh chỉ có thể cuối đầu nghẹn ra một lời như vậy.

--------------------
Tác giả: Mọi người tết nguyên tiêu cùng với lễ tình nhân thật vui vẻ.

Editor: Mọi người tết nguyên tiêu thật vui vẻ. Mặc dù tui trễ 2 ngày, hi hi.
À sau khi edit chap này tui mới biết thì ra bạn Tom nhỏ là mảnh hồn trong vương miện ah, làm cứ tưởng là HARRY lớn quay về quá khứ bắt cóc ẻm ko đóa.
Còn nữa bắt đầu từ chap này, khi nào tui ghi HARRY tức là nhắc tới Har lớn cặp Snarry nha còn Harry tức Har nhỏ cặp TomHar nhá. Và cách xưng hô cũng vẫn phân biệt như cũ tức Har lớn là cậu, nhỏ là em, Vol là hắn và Tom là anh.

CHÚC MỌI NGƯỜI MỘT NGÀY VUI VẺ.
NHỚ VOTE CHO TUI NHA 😘❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net