Chapter 9: Ánh sáng rạng đông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hành động vừa rồi của Harry mới vừa kinh động tới rất nhiều lần, giáo sư McGonagall cũng là một trong số đó.

Chỉ là chờ cô chạy tới, thở phì phò không biết là đang tức giận hay đang vui mừng, thời điểm mở miệng nói chuyện thì bị Tom cắt ngang.

"Giáo sư," Anh bất động thanh sắc đem Harry kéo ra sau lưng của mình, "Ta cảm thấy, chúng ta hẳn là nên mang Harry đến Bệnh thất để kiểm tra một chút, xét thấy..... đây là lần đầu tiên mà em ấy bay bằng chổi, ta lo lắng em ấy sẽ xảy ra chuyện gì đó không tốt."

Harry đương nhiên sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì, Tom nắm chặt tay Harry, sự tình hiện tại chưa rõ ràng, mà tình trạng cơ thể của Harry lại có thể dễ dàng nhận biết được, Harry lại không phải là cái tên ngu ngốc xui xẻo kia, sẽ không bao giờ bị cái cây chổi rách nát kia hất ngã chổng vó, lại còn đem cái tay của bản thân hành hạ tới gãy xương.

Chỉ là Tom không muốn tiếp tục phải ép bản thân học tiếp khóa Bay này mà thôi.

Hơn nữa thoạt nhìn giáo sư McGonagall tựa hồ như muốn làm cái gì đó, nhưng mà vô luận cô muốn làm gì, Tom vẫn cảm thấy tốt nhất là cô nên tạm thời bình tĩnh lại một chút, cho nên, đi tới Bệnh thất là lựa chọn chính xác nhất.

"Tom...."

Harry muốn mở miệng nói rằng mình không hề có việc gì, nhưng mà Tom lại dùng ánh mắt ra hiệu cho Harry tốt nhất nên im lặng.

Harry ngoan ngoãn ngậm miệng lại, em biết hành động vừa mới kia của Tom đã nói lên việc anh thực sự để ý em, so với việc đối đầu với lửa giận của giáo sư McGonagall, Harry cảm thấy mình càng không thể ứng phó nổi với lửa giận của Tom hơn, vì thế em cực kỳ thông minh mà phối hợp ngậm miệng lại.

Giáo sư McGonagall cuối cùng cũng phải đồng ý với kiến nghị của Tom.

Cô cho Tom nhanh chóng dẫn Harry tới Bệnh thất, mà bọn trẻ dư lại trên sân lại tiếp tục chờ đợi giáo sư đang đứng lớp của họ trở về, mà cô còn chạy đi tìm hiệu trưởng, cô tự cảm thấy năm nay Gryffindor yêu cầu cần có một tầm thủ mới, bằng không thì năm nay cúp nhà sẽ vẫn vô duyên với nhà của cô.

Thời điểm Tom dẫn theo cái đuôi nhỏ Harry đi tới bệnh thất, Snape cũng vừa lúc đem mẻ thuốc vừa mới hoàn thành dựa theo đơn yêu cầu của phu nhân Pomfrey đi tới, không chờ y kịp quay người rời khỏi, y liền bắt gặp Harry bé mang theo một gương mặt khổ qua lê chân bước vào.

"....."

Snape kín đáo buông ra một tiếng thở dài, khai giảng chỉ mới có mấy ngày liền tiến vào Bệnh thất, đúng thật là Potter ---- bất kể lớn hay nhỏ ---- ngoại trừ lời nguyền rủa đêm Halloween thì đều không thể thoát khỏi lời nguyền này nhất.

"Nga, đứa nhỏ đáng thương của ta, đây là chuyện gì xảy ra vậy?" Phu nhân Pomfrey nhìn theo tầm mắt của Snape liền thấy được Tom và Harry, bà lập tức đón lời trước, "Đây là có chuyện gì?"

Tom chỉ đơn giản mà kể lại "Hành vi lỗ mãng" vừa mới được trình diễn lúc nãy, sau đó tỏ vẻ bản thân anh thực lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Harry, bởi vì đây là lần đây tiên Harry bay lượn, mà hành động vừa rồi của Harry thực sự quá điên cuồng, anh cảm thấy Harry cần được yêu cầu kiểm tra toàn diện.

"Nga, chuyện này xác thật là, ta lúc nào cũng biết mấy cây chổi cũ rít mà nhà trường dùng để dạy học không chịu nổi mấy trò lăn lộn kịch liệt như vậy mà, chúng nó không bị vỡ nát thành từng mảnh ngay giữa không trung là do Merlin đã phù hộ ngươi, Quý ngài Potter." Phu nhân Pomfrey hùa theo, tán dương sự cẩn thận của Tom, hơn nữa còn nhanh tay kéo Harry đến một cái giường bệnh trống, bắt em ngồi xuống và bắt đầu phóng hàng tá thần chú kiểm tra vào người em.

Snape phun khí ra khỏi cái mũi to, y đương nhiên hiểu rõ tính cách của tên quỷ con này,  y luôn luôn nhớ rất rõ ràng rành mạch, năm ấy cũng có một oắt con không biết trời cao đất dày, bởi vì hành động quá khích trong lớp Bay kia mà bị McGonagall bắt tới tay, kéo vào đội Quidditch của nhà.

Tương tự, vô luận là tên oắt con trong lòng y , hay có là tên quỷ con này thì khi bắt được cây chổi bay tới tay cũng đều biến thành ác ma hết, chắc hẳn McGonagall bên kia cũng không cần y ngăn cản cái gì, đến líc đó chú ý Quirrell nhiều hơn một chút là được rồi.

Y nhìn hai tiểu quỷ quấn quít nhau này cảm thấy chướng mắt, không nói một lời liền rời khỏi Bệnh thất.

Chỉ là không nghĩ tới vừa mới rời khỏi Bệnh thất không bao lâu, lại thu được tin tức từ Dumbledore.

Dumbledore là vì sự việc của Quirrell mà tìm y.

"Gần đây hắn hay lượn lờ trước cửa của khu hành lang cấm." Dumbledore nhìn đống bánh kẹo trước trước mặt, thần sắc nghiêm trọng, "Ta lo hắn sẽ nhanh chóng hành động."

"Học kỳ này, hắn ta vừa mới tói Hogwarts, vừa mới khai giảng chắc hắn cũng chưa dám  làm ra động tĩnh quá lớn," Nhớ tới tên phế vật ngay cả linh hồn bản thân cũng dám bán, sự khinh thường trong mắt Snape chậm rãi trở nên rõ ràng hơn, "Có lẽ là tìm hiểu tình hình bố trí bên trong trước khi hành động, tự bản thân nhìn là tốt nhất."

"Vậy cậu cảm thấy, chúng ta có nên hành động trước hay không."

Khi khai giảng diễn ra ông mới phát hiện ra Quirrell khác thường, thời điểm Quirrell tới trình diện sau khi nhận được lời mời không hề có sự khác thường kia, nhưng mà khi khai giảng, Dumbledore lại phát hiện lỗ hổng của hắn, rõ ràng nhất chính là trên người hắn lại xuất hiện dao động phép thuật thuộc về một người khác, mà phần dao động phép thuật này Dumbledore lại cảm thấy rất là quen thuộc, cho dù nó thật sự rất rất nhỏ.

Thời điểm khi tìm đến Snape thương lượng, Severus lại đối với việc này không hề tỏ ra bất kì sự ngạc nhiên nào.

Chỉ là gần đây động tác của Quirrell bắt đầu gan lên, Dumbledore cảm thấy việc cứ diễn ra như vậy thật sự không được, cần một biện pháp cấp thiết để xử lý, ngay trước khi Quirrell bắt đầu hành động cần phải bảo vệ thật tốt Hòn đá phép thuật còn có bọn nhỏ.

"Không cần, chờ hắn hành động." Snape nhẹ giọng nói.

"Ý của cậu là?"

"Chúa cứu thế không thể hăng hái chiến đấu một mình được," Y nhớ tới Tam giác vàng hiện giờ vẫn còn chia năm xe bảy, hơi hơi nhíu mày, không gian này là thế giới thuộc về bé Harry, em mới là Chúa cứu thế của không gian này, vô luận HARRY của y lúc này có là cái dạng gì đi nữa, cho dù cậu có biến thành một Muggle hay như cũ vẫn là một Phù thủy với thực lực cường đại đi nữa, cậu đã không còn thích hợp để đối phó với Voldemort của thời không này nữa rồi, HARRY của y.... chỉ cần trở thành một người bình thường, "Nó cần có bạn, thậm chí là bạn chí cốt."

Snape trầm mặc nhìn Dumbledore một lúc lâu, sau đó y đứng dậy rời đi.

Y không thể không thừa nhận, tình HỮU NGHỊ, thật sự là thứ tình cảm mỹ diệu nhất trên thế giới này.

Harry cuối cùng cũng bị giáo sư McGonagall gọi đi, Tom một mình trở về phòng ngủ.

{Tom.} Vừa mới đóng cửa phòng lại, anh nghe được một âm thanh.

{Aurora, ngươi đã đến rồi?} Anh đi qua, ngồi lên ghế, một cái đuôi chỉ lớn bằng một con giun từ trên kệ bàn học bò ra, một lát sau liền bò tới trước mặt anh, {Một đường vất vả rồi.}

{Có thể trợ giúp cho Tom, ta thực sự rất vui vẻ.} Con rắn nhỏ nhoáng một cái liền biến lớn lên thành kích cỡ bình thường, thân mật mà quấn lên cánh tay Tom, đem cái đầu cọ cọ trên vai Tom.

{Cha nói như thế nào?}

{Ngài ấy nói nếu không phải là hồn khí thì như vậy hắn cũng chỉ có thể là chủ hồn mà thôi, chỉ là Tom, hiện tại ngươi không có năng lực để giết chết hắn, cho nên việc chính của ngươi là phải bảo vệ an toàn của bản thân và Harry một cách tốt nhất là được.}

{Cho dù hiện tại ta có tuần hoàn ma lực mới cũng không được hay sao?}

{Không được, hắn còn có những hồn khí khác, hoặc là ngươi đem hết tất cả những hồn khí đó hấp thu hết, hoặc là tiêu diệt hết tất cả những hồn khí đó, bằng không trước khi hai việc đó diễn ra, cho dù ngươi có làm cái gì cũng đều sẽ không thể thành công.}

{Ta đã biết.} Sâu trong đôi mắt của Tom, con ngươi màu đen ẩn ẩn lập lòe hồng quang khiếp cho người khác phải khiếp đảm. {Thân thể của cha thế nào rồi?}

{Một mình ngài ấy ở trong nhà,} Thanh âm của Aurora ẩn ẩn mang theo một tia ưu thương, {Ta cảm thấy ngài ấy thật cô đơn.}

{Ngươi quay về làm bạn với cha, Aurora,} Anh nhẹ nhàng sờ sờ đầu Aurora, {Có ngươi ở bên cạnh, cho dù cha có ra ngoài mạo hiểm cũng sẽ không thể gặp nguy hiểm nhỉ?}

{Ngươi và Harry phải hết sức cẩn thận,} Aurora không hề phản đối, {Có chuyện gì cần phải truyền tin, đều có thể gọi ta trở về.}

Nó chậm rãi bò xuống khỏi tay của Tom, lần thứ hai thu nhỏ lại, men theo khe cửa bò ra ngoài.

Tom nhìn chằm chằm khe cửa một lúc lâu, mới cuối đầu, có chút xuất thần mà nhìn chằm chằm đôi tay của mình.

Cơ thể này là tiêu hao hết tất cả ma lực mà cha sở hữu mới có thể xuất hiện, anh không hề biết cha đã sử dụng phương pháp gì, anh chỉ biết là, ngay lúc anh thoát ly khỏi sự trói buộc của vương miện, thời điểm mở mắt ra, chỉ có thể nhìn thấy một người trẻ tuổi bởi vì tiêu hao quá nhiều ma lực mà ngất đi.

Người nọ thoạt nhìn chỉ mới hai mươi mấy tuổi, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp dồn dập, nhưng mà trên mặt lại mang theo tươi cười sáng lạn, anh vẫn còn nhớ rõ như in, khi đó cái người trẻ tuổi kia vươn tay, cẩn thận vuốt ve gương mặt của anh, tựa hồ như muốn lấy hành động đó để miêu tả bộ dáng của anh.

Cả cơ thể này của anh tựa hồ như là được tạo thành bởi ma lực của cha, trận pháp thượng cổ thất truyền và một ít dược liệu cực kỳ quý hiếm mà hợp thành, linh hồn bên trong vương miện thật sự quá nhỏ, không đủ để dung hợp trở thành thân thể của người trưởng thành, hơn nữa cha còn cố ý làm cho cơ thể anh trở lại thời kỳ niên thiếu để một lần nữa trưởng thành, bắt đầu lại một lần nữa, cho nên thời điểm thân thể của anh tái sinh chỉ ở bộ dáng bốn tuổi.

Trước đó dao động pháp thuật của linh hồn và ma lực của cha cho dung hợp lẫn nhau, bên này mà giảm thì bên kia sẽ tăng, cuối cùng, lại bắt đầu hình thành một cái dao động pháp thuật linh hồn hoàn toàn mới.

Sau này khi Harry bé đến, cha cảm nhận được trong cơ thể của Harry bé có một mảnh linh hồn hoàn toàn không thuộc về em, thời điểm Harry bé còn chưa có tình lại liền lấy cái hồn phiến kia ra rồi dung hợp lại trên người của anh.

Một mảnh nhỏ của linh hồn mà cấu thành thân thể căn bản là rất suy yếu, nhưng mà sau đó, lại có sự gia nhập của linh hồn trên trán của Harry, làm cho thời thơ ấu chỉ có bệnh tật quấn thân của anh, theo sự hình thành của tuần hoàn ma lực mới, những ma lực mới được hình thành đó cuối cùng sẽ chữa trị cho linh hồn bị thương của anh.

Cha không chịu cho anh sửa sang họ Evans, tên của anh vẫn là Tom Riddle nhu cũ.

"Con so với Voldemort càng có tư cách trở thành hậu duệ của Slytherin hơn, Tom, con bởi vì cho rằng tên của mình quá mức bình thường, cho nên mới muốn đổi tên, nhưng mà con phải hiểu rằng, bình thường từ trước đến nay không phải là tên, con xem, 'Harry Potter' cũng là một cái tên hết sức bình thường hay không? Nhưng mà ở Thế giới Pháp thuật, chình vì một cái tên hết sức bình thường như vậy, lại trở thành một cái tín ngưỡng, là một biểu tượng, cho nên sẽ có một ngày, khi người khác nhắc tới tên 'Tom'  sẽ không phải là do tùy tâm tùy ý buột miệng thốt ra, mà sẽ mang theo tôn kính và sự chúc phúc mà gọi tên, con sẽ còn cảm thấy cái tên này thực bình thường sao?"

Đây là những lời mà anh đã từng trò chuyện với cha vào ngày sinh nhật của anh, anh kiên trì lấy ngày mà anh lại một lần nữa có được cơ thể của chính mình mà trở thành ngày sinh nhật của bản thân, mà cái ngày đó lại ngoài ý muốn trùng hợp cũng là ngày sinh nhật của bé Harry.

Tom hít sâu một hơi, với tay tùy tiện lấy một cuốn sách trên kệ trước mặt.

Anh luôn hiểu bản thân và Voldemort khác nhau tại chỗ đó, Voldemort chỉ biết đoạt lấy mọi thứ, mà anh luôn hiểu được phải cảm kích.

Chính xác, anh cảm kích bản thân có thể may mắn gặp được cha, cảm kích sự cuất hiện của Harry.

Anh nhớ tới một lần kia, bản thân trong lúc vô tình đã nhắc tới Nagini, tính toán, đó là người bạn cùng chơi duy nhất của Tom lúc còn ở cô nhi viện, đáng tiếc sau đó anh bị hắn phân tách linh hồn trở thành hồn khí, đã không còn biết Nagini đi nơi nào.

Lúc đó nhắc tới Nagini, là bởi vì Harry kinh ngạc phát hiện ra anh và bản thân em giống nhau có thể hiểu được xà ngữ, sau đó hỏi Tom đã nói chuyện với con rắn nào mới phát hiện ra mình nói được xà ngữ, sau đó nhắc tới Nagini, anh không khỏi trở nên khổ sở vì mất đi người đac từng là bạn thân.

Không nghĩ tới, sau đó ba tháng, cha của anh và Harry đã đem Nagini trở về trước ngày sinh nhật của anh.

Anh trước sau cũng không thể quên được, một ngày nọ, người đàn ông đẩy cửa ra, cởi ra cái áo choàng đầy phong trần của bản thân, có một con rắn đang quấn quanh cánh tay của ngài ấy, ánh mắt của người đó tràn đầy sự mệt mỏi, nhưng mà người nọ lại tràn đầy hứng khởi phấn chấn mà hỏi anh, tiểu thư rắn này có phải là bạn thân năm đó của anh hay không.

Bé Harry tò mò hỏi cha là làm sao có thể bắt gặp con rắn này, cha chỉ mỉm cười nói ra khỏi nhà để làm việc thì gặp được.

Sau ngày hôm đó, cha hôn mê hết năm ngày.

Trên thế giới này làm gì có việc gì dễ dàng như vậy, ra cửa làm việc là có thể gặp được bạn tri kỉ cũ, rắn ở Anh Quốc không tới mấy trăm vạn thì chắc chắn cũng hơn mười vạn, rắn pháp thuật tốt xấu gì không có hơn một ngàn thì cũng có hơn mấy trăm, mà Nagini.....

Khu rừng đen kia đến tột cùng có bao nhiêu nguy hiểm, bé Harry thiên chân vô ta làm sao có thể không biết.

Gặp được một người cha như vậy, anh như thể nào có thể không cảm kích bây giờ.

Anh đã cải danh cho Nagini thành Aurora, chính là vi cảm kích Merlin, có thể để anh từ  trong bóng tối có thể nhìn thấy ánh sáng của rạng đông, là cha, là Harry.

Cho nên....

Tom đôt nhiên khép lại cuốn sách giáo khoa phòng chống nghệ thuật hắc ám trong tay, đôi mắt thâm thúy dần dần bị huyết sắc nhiễm đỏ thay thế.

Cái tên tàn hồn bám trên thân thể của Quirrell kia để kéo dài hơi tàn, tốt nhất không nên khiêu chiến điểm mấu chốt của anh, bằng không cho dù giết không chết, anh cũng không ngại cho hắn một cái nguyền rủa khó quên làm kỉ niệm.

-----------------------
Tác giả: Có bao nhiêu người có thể đoán được Tom là linh hồn trong vương miện? Lúc đầu vốn là muốn sổ nhật ký, nhưng mà sau khi trải qua sàng lọc đề nghị về CP, ta cảm thấy vương miện và tiểu Harry là thích hợp nhất, không hoàn toàn bị hắc hóa, học thức uyên bác, năng lực lại cường hãn, hắc hắc, các người dám nói không phải đi.

Editor: OK, tui đâu có ngờ bà bẻ lái gắt vậy, thôi chắc tại tui vẽ trước truyện chăng hoặc do tui không phải tác giả. HA HA.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net