Tiết Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDITOR: AKKI

BETA: KYU

-o0o-

Trước sau như một, không khí trong phòng hiệu trưởng lúc nào cũng tràn ngập hương vị ngọt ngào, ngây ngấy, béo ngậy. Chỉ khác với dĩ vãng, hôm nay không hề có tiếng cắn vỡ đồ ngọt rau ráo vang lên.

Albus buông tờ <<Nhật báo tiên tri>> số mới nhất của ngày hôm nay xuống, đáy mắt không che dấu được sự lo lắng.

"CHÚA CỨU THẾ = TRẺ EM CHỊU NGƯỢC ĐÃI, nhiều năm như vậy chúng ta đã bị lời nói dối che mắt."

Tiêu đề to tướng của Nhật báo tiên tri số mới nhất kích thích tròng mắt nhức nhối của lão, lão khe khẽ thở dài.

Không có người nào từng nghĩ tới vị Cứu thế chủ của thế giới Pháp Thuật thực thụ lại được loại đãi ngộ sinh hoạt như thế này: quần áo cũ nát, thân thể gầy yếu, việc nhà mãi mãi không thể làm xong, cùng với sinh hoạt bị bạo hành mãi mãi.

Nếu không phải đúng lúc có người hảo tâm mang Hary đưa đến bệnh viện, nếu như không phải trùng hợp có một phù thuỷ Muggle đúng lúc có mặt ở bệnh viện, nếu không phải bọn họ bất ngờ nhận ra đứa trẻ bị đưa vào phòng cấp cứu kia chính là Harry Potter, có lẽ, chờ tới một ngày nào đó Harry chết đi, lão mới có thể biết được tin tức chính xác của Harry.

Nghĩ đến đây, lão với tay lấy từ trong ngăn kéo ra một chồng thư báo cáo.

Trên bìa thư chính là tên của Squib bao năm qua đã hỗ trợ chăm sóc cho Harry giúp lão, 'Quan hệ với người một nhà kia không thể nào tốt hơn' cùng với 'Thằng nhóc thực sự quá nghịch ngợm, luôn chọc giận người chăm nom nó' vào lúc này thật sự quả là những lời châm chọc ngu ngốc.

Lão chỉ cho rằng tính cách Harry nghịch ngợm giống y như James thôi, bởi vì tất cả những đứa nhỏ nhà Potter đều tương đối nghịch ngợm.

Nhưng mà, phải nghịch ngợm đến mức nào mới có thể khiến cho trên người đứa nhỏ phải chịu đựng nhiều miệng vết thương tới như vậy. Thậm chí cho dù có thể gọi là kỹ thuật của Muggle, cũng không nhất định có thể chữa khỏi hết những vết thương đó.

Dumbledore lại nhìn tờ báo trên mặt bàn lần nữa.

Đó là bức hình do vị pháp sư trùng hợp bắt gặp Harry được người đưa tới phòng cấp cứu âm thầm chụp được, không phải bức ảnh được chụp bởi máy ảnh ở giới Ma thuật. Là bức ảnh được chụp bằng máy ảnh Muggle cho nên nó sẽ không cử động.

Nhưng mà ngay cả như vậy, hình ảnh đứa nhỏ nằm đó cũng vẫn làm cho người xem phải cảm thấy đau lòng.

Trong ảnh chụp, đứa trẻ nhỏ gầy đến đáng thương, ai nhìn qua cũng không thể nghĩ được đứa nhỏ này đã sáu tuổi, phần tay lòi ra ngoài và phần cổ dày đặc những vết thương ghê người.

Lão biết đứa nhỏ này mấy năm nay sống cũng không tốt lắm, nhưng không hề nghĩ tới sẽ phải chịu đựng những sinh hoạt như thế này.

Được cho phép đăng tải tình hình báo cáo thân thể của Harry, <<Nhật báo tiên tri>> trực tiếp công bố bệnh án của Bệnh viện Muggle lên: 'Dinh dưỡng kém lâu dài khiến cho cơ thể phát triển kém, thường xuyên phải chịu thương tổn làm cho xương cốt bị tổn thương, biến dạng, mà chịu tất cả ngược đãi cùng với hoàn cảnh trú ngụ không tốt sẽ hình thành nên cơ thể đứa nhỏ về sau sẽ không thể nào phát triển bình thường được.'

Cho dù, có dùng đến độc dược của giới Pháp thuật để chữa trị cũng không chắc có thể hoàn toàn khỏi hẳn.

Trang nhất nói, hành vi của nhà Dursley đã được công bố ra ngoài qua những tờ báo của giới Muggle, nhưng mà bọn họ kiên quyết nói với những ký giả của giới Muggle là bọn họ không hề hành động sai điều gì.

"'Chúng ta nuôi dưỡng nó, không phải để cho nó cái gì cũng đều không làm' Người đàn ông Muggle kia kêu gào, dường như hắn cho rằng hành động biến Chúa cứu thế của chúng ta thành nô lệ chỉ là một việc làm hết sức bình thường." Nhật báo tiên tri đăng chính xác như vậy.

Ở mặt trên còn chỉ ra vì sao mấy năm nay không hề có người nào phát hiện ra tất cả quá trình sinh hoạt bi thảm của Chúa cứu thế. Không hề có một người nào từng ghé qua thăm nom cậu dù chỉ một lần.

Thực sự là hết sức rõ ràng, bọn họ đang cố ý làm như vô tình mà nhắc tới lão.

Chính xác, chính là lão.

Dumbledore nhắm hai mắt lại, thở dài thật sâu.

Vì muốn tốt cho Harry, năm đó lão cũng không đem nơi ở của Harry công bố ra ngoài, Nhật báo tiên tri ám chỉ 'Người' rõ ràng đó, ngoại trừ hắn còn có thể có ai nữa chứ?

Nếu như không phải lão quá yên tâm về Petunia, nếu như lão không quá tin tưởng vào bà Figg, nếu như suốt năm năm qua lão có thể cố gắng rút ra một chút thời gian để đến ngó qua Harry, có lẽ đã có thể ngăn cản cái bi kịch này lại.

Nhưng lão lại không hề làm như thế.

Là chính lão an bài cho Harry đến nơi đó, nhưng mà lúc sau, lão không hề có cam đoan Harry có khoẻ mạnh trưởng thành hay không.

Là lão đã sai.

"Phanh!"

Cửa phòng, cơ hồ là bị người nào đó đá văng ra.

Nghe được tiếng vang, Dumbledore mở mắt.

Một người đàn ông mặc áo choàng đen bước vào, trong tay gắt gao siết chặt tờ <<Nhật báo tiên tri>> số mới nhất.

"Albus, ngươi giải thích đi." Người đàn ông đi đến trước mặt lão, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm lão.

Không hề có một chút nộc độc nào được phun ra như trong tưởng tượng của lão, cũng không có phẫn nộ mà rít gào, người đàn ông chỉ đứng đó, y chỉ lạnh lùng mà nhìn lão, trong mắt mang theo thất vọng và tức giận.

Lão chỉ há miệng thở dốc, cuối cùng cũng chẳng thể thốt lên nỗi một từ nào.

"Ta thực sự rất xin lỗi, Severus." Cuối cùng lão chỉ có thể ngắc ngứ nói được như vậy.

"Thu hồi lại lời xin lỗi của ngươi đi, Albus." Snape cầm tờ báo trong tay ném tới trước mặt lão, "Nếu như Harry thật sự đã chết, lời xin lỗi xủa ngươi có thể giúp ích được cái gì?"

Dumbledore không thể thốt lên nỗi một từ nào, chỉ suy sụp mà ngồi ở trên ghế.

Đúng vậy, nói cái gì cũng không thể vãn hồi lại tất cả. Nếu như Harry thật sự xảy ra chuyện gì, lời xin lỗi của lão căn bản chỉ là một lời chăm chọc vô nghĩa mà thôi.

"Ta vừa mới đi đến bệnh viện để đón Harry, nhưng mà nó không còn ở nơi đó nữa, có người đã đem thằng bé đi rồi," Snape nói tiếp.

Dumbledore giật mình ngẩng đầu.

"Chính xác mà nói, đối phương dùng pháp thuật lừa gạt bộ phận nhận bệnh, bởi vì bệnh viện cho ta biết là nó được người thân rước đi. Albus, tất cả mọi việc của Harry không cần ngươi lần nữa nhúng tay vào. Ta sẽ tự mình tìm được nó, sẽ cho nó an bình mà lớn lên, cho nên không cần ngươi lại can thiệp vào cuộc sống của nó lần nữa." Snape nói xong, xoay lưng bước ra khỏi phòng hiệu trưởng.

"Severus...." Dumbledore chỉ có thể thở dài, cuối cùng một từ cũng chưa nói được, chỉ có thể ngắm nhìn thân ảnh màu đen biến mất sau cánh cửa.

Mặt Snape không cảm xúc đi về tới hầm, lúc sau nhìn tới thân hình nhỏ nhắn đang ngủ vùi trên sô pha, sắc mặt ngay lập tức nhu hoà lại.

"Tại sao lại ngủ ở chỗ này?" Y đi đến sô pha đem cơ thể nhỏ nhắn của bé con bế lên, nhẹ giọng hỏi.

Người nọ mở ra đôi mắt màu đen đồng dạng với y, có chút lo lắng ôm lấy cổ y, nhỏ giọng hỏi: "Ba ba, ngài có thể tìm được daddy đúng không, daddy sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không?"

"Có thể." Snape vuốt ve đầu tóc của đứa con, đôi mắt lại không có tiêu cự rõ ràng, y nhẹ nhàng nói, "Chúng ta sẽ tìm được em ấy, Edward, nhất định sẽ tìm được."

Ta sẽ tìm được ngươi, Harry, nhất định sẽ tìm được.

HẾT TIẾT TỬ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net