Chương 1: Máu Và Nước Mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDITOR: AKKI

BETA: KYU

-o0o-

Snape nhìn chằm chằm nồi nấu độc dược, có một chút xuất thần.

Trên thực tế, tình huống hiện tại rất là hi hữu (tức là không có thật ý), Severus Snape sẽ không bao giờ xuất thần vào những lúc nấu độc dược, chuyện này so với việc Dumbledore từ bỏ ăn đồ ngọt còn khó hơn gấp trăm lần.

Cho dù cái lão ong mật kia có trở thành bức tranh, thì mỗi ngày lão cũng có thể ngồi ở bên trong khung ảnh mà nhét đầy ắp đồ ngọt vào miệng, giống như khi lão còn sinh thời.

Nhưng mà hôm nay, y lại xuất hiện trạng thái này, trong quá khứ, y đã từng trào phúng trạng thái này của Longbottom mỗi ngày — ngu xuẩn, ngu ngốc, nồi nấu độc dược của ngươi sẽ nổ mạnh bởi vì ngươi hoàn toàn không đủ chuyên tâm — không đủ chuyên tâm.

Snape lấy lại tinh thần, tự cười nhạo bản thân một tiếng.

Nồi nấu độc dược vẫn đang trong tình trạng thong thả biến đổi như cũ — thực hiển nhiên, cùng đồng dạng xuất thần. Nhưng mà Đại sư Độc dược lại chính là Đại sư Độc dược, làm ra độc dược cơ hồ đã trở thành bản năng của y, cho dù có thời điểm thất thần, cũng sẽ không bao giờ gây ra những hậu quả như Longbottom, làm tổn thương bản thân và người khác.

Mắt nhìn thấy Mê dược đã sắp hoàn thành, Snape bỗng nhiên thở dài: "Sắp giải thoát rồi..."

Đúng vậy, sắp giải thoát rồi.

Độc dược này mà hoàn thành, bản thân mình cùng hắn, thật sự sẽ không còn bất cứ liên hệ nào.

Snape từ từ hạ nhỏ lửa của nồi độc dược lại.

Tình cảm của y và Harry, có lẽ tương tự như ngọn lửa này, ở một thời điểm nhất định nào đó sẽ không có chút gì để giữ lại mà thiêu đốt chính bản thân cả hai. Nhưng mà, lửa rốt cuộc cũng vẫn là lửa, chung quy sẽ có một ngày, sẽ chậm rãi lụi tàn.

Bao nhiêu lâu rồi y chưa hề gặp lại Harry? Từ ngày hôm đó, Harry bình tĩnh rời khỏi trang viên Prince, từ lúc Harry tuyên bố cậu muốn đi tới một nơi không có ai để cùng Hồn phiến của Ma vương Hắc ám đấu tranh...

Sau khi chiến tranh kết thúc, Bộ pháp thuật có người làm lộ tin tức Harry là Hồn khí của Voldemort, muốn đem tin này công bố ra ngoài, làm giảm đi mấy người sùng bái Harry, nhưng mà Hermione làm chủ, Harry lựa chọn đem tin tức này công bố ra ngoài.

"Ta sẽ đi tìm một nơi không có ai ở, tìm mọi biện pháp tiêu diệt nó, sau đó sẽ lần nữa xuất hiện trước mặt các ngươi. Tin tưởng ta, ta có thể tiêu diệt hắn một lần thì cũng có thể tiêu diệt hắn thêm một lần nữa." Đã từng trải qua chiến tranh, Cứu thế chủ bình tĩnh, trầm ổn đối mặt với tất cả người dân của thế giới Pháp thuật mà nói, "Nếu như một ngày nào đó, mọi người biết được tin ta đã tử vong cũng không cần phải thương tâm, bởi vì đó chính là do ta tự nguyện tiến vào vòng tay của Tử thần....."

Chỉ cần một ngày <<Nhật báo tiên tri>>, đã mang tin tức đến với tất cả mọi ngóc ngách trong thế giới Pháp thuật, nhưng phản ứng của mọi người lại bất đồng.

Chỉ là hoàn toàn không có ai biết, Harry còn cần phải có y – Đại sư Độc dược – này giúp đỡ để tiêu diệt hồn khí bên trong cái trán của cậu.

Đã nửa năm hơn trôi qua, Harry chưa hề xuất hiện trước mắt của công chúng, không có ai biết cậu đã đi tới nơi nào, ngay cả bạn thân tốt nhất của cậu cũng không biết – không, có lẽ bọn họ đều biết, chỉ là khinh thường phải nói cho y biết.

Nhưng mà như vậy cũng tốt... như vậy cũng tốt.

Hôm nay, sau khi hoàn thành bình độc dược, cuộc sống của bọn họ không cần phải lại giao nhau. Harry lẽ ra phải có được cuộc sống của bản thân, cậu còn trẻ như vậy, lại còn ưu tú như vậy, có thể xuất hiện trước tầm mắt của mọi người, mà bản thân y....

Bản thân y có thể yên bình mà đi gặp lại Lily, thật tốt mà nói lời xin lỗi với nàng nhỉ?

Snape nghĩ vậy, cho thuốc vào lọ, đậy kín nắp.

Sau đó, y lẳng lặng mà đứng trước cửa sổ sát đất phía trước nhà, chờ đợi sự xuất hiện của con cú mèo.

Hơn nửa năm qua, mối liên hệ của y và Harry chỉ thông qua con cú mèo này. Nó sẽ xuất hiện trước cửa sổ sát đất vào mỗi tối thứ hai, sau đó y sẽ buộc chặt lọ thuốc vào chân nó, để nó thuận lợi mà đem tới cho Harry.

Mặc dù bọn họ liên lạc rất thường xuyên, nhưng cả hai chưa bao giờ viết một mẩu thư cho nhau, nễu có chắc chỉ viết được một câu ngắn ngủn: "Hôm nay thế nào?"

Sau ngày hôm nay, con cú đó sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Snape lẳng lặng ngắm nhìn ánh chiều tà chiếu rọi qua cửa sổ, khuôn mặt tiều tuỵ không hề có một chút biểu cảm, trang viên Prince vì sự trở về của y mà hồi sinh, nhưng hầu hết cảnh đẹp đều không thể lọt nổi vào mắt của y.

Tầm mắt của y, sớm tại thân ảnh rời đi kia, rốt cuộc đã không còn có tiêu cự rõ ràng.

"Bùm" Phòng khách truyền đến một âm thanh trầm đục, Snape nhíu nhíu mày.

Trang viên đã bị y phong bế, y cũng chỉ cho hai người có khả năng độn thổ tiến vào.

Một người là con đỡ đầu của y, và ngươi kia chính là....

"Giáo sư Snape." Hermione vội vã tiến vào.

"Ta cho rằng nơi này là trang viên của ta, không phải là ký túc xá của Gryffindor." Snape nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng cất tiếng.

Nhưng mà Hermione là một người luôn yêu quý Snape, sẽ không bao giờ sợ hãi trước lời nói của y.

Cô nắm lấy tay Snape: "Giáo sư...." Lúc này, Snape mới chú ý tới, cô nàng đã khóc không thành tiếng, khắp mặt cô nàng giàn giụa toàn là nước mắt. Kỳ lạ, trong lòng Snape lập tức dấy lên một tia lo lắng: "Đi nhìn Harry... Đi gặp Harry..... Đi đi, làm ơn.... Harry... Harry.... Harry sắp đi rồi!"

"Ngươi nói cái gi!" Snape túm lấy cô nàng, ghì chặt: "Cái gì gọi là sắp đi!"

"Không còn kịp rồi, giáo sư, ngài cùng con đi đi...." Hermione hít sâu một hơi, tay gắt gao túm ngược lại tay Snape, y đoán, nàng muốn đưa y đi, Snape chỉ có thể miễn cưỡng triệu hồi vài bình ma dược, theo nàng độn thổ mà đi.

Cảm giác bị nhồi vào đường ống nhỏ hẹp trôi qua, Snape thậm chí còn nhanh hơn Hermione mà hồi phục trạng thái của mình, y nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, ngắm nghía kỹ càng tình huống xung quanh mới hoàn toàn sửng sốt.

Tất cả mọi người cho dù có đi tìm cũng chẳng thấy Harry, bao gồm bản thân y.

Y cũng từng suy ngẫm qua nơi Harry có thể đi và những gì cậu cần phải làm, nhưng y tin rằng Harry đang ở một nơi tràn đầy hơi thở pháp thuật, thứ sẽ trợ giúp cho cậu chiến đấu với mảnh hồn trên trán.

Nhưng mà y chưa từng nghĩ tới, nơi nào Harry cũng không hề đi, cậu chỉ dọn vào ở nơi mà y đã từng sống, Spinner's End.

"Sev, chờ sau khi chiến tranh chấm dứt, chúng ta không cần tới Quảng trường Grimmauld, chúng ta quay về Spinner's End đi được không? Chúng ta có thể trang hoàng lại Spinner's End một chút. Ít nhất những thứ màu đen đó em không thích chút nào, anh lại không thích mấy thứ quá tươi sang, chúng ta có thể đổi thành màu xanh lục hoặc là màu lam, trong vườn đằng trước có thể trồng một ít cây ma dược, nhưng mà tới gần cửa sổ, anh có thể để em trồng một ít hoa cỏ không. Em nhớ rõ trong sân nhà anh có trồng vài cây ăn quả phải không? Ngẫm nghĩ một chút biện pháp hẳn có thể cứu sống chúng nó nha, như vậy chúng ta sẽ có thể ăn được vài loại hoa quả tươi mới. Chúng ta có thể tạo ra một cái xích đu nhỏ dưới tán cây, mỗi chiều sau khi ăn cơm xong, chúng ta có thể đi tới đó để hóng mát, tiêu thực...."

Snape lẳng lặng nhìn bố trí xung quanh căn phòng trước mắt, nó giống chính xác y như lời nói của Harry năm nào.

Căn phòng lấy màu xanh biếc làm chủ đạo mà trang trí, nhưng lại khiến cho mắt của y đau đớn.

Đầu óc y cứ như bị phong bế, tuỳ ý Hermione nắm tay y dẫn lên lầu, đến khi nghe được tiếng khóc nỉ non, y mới thật sự hồi phục lại tinh thần.

Nháy mắt mấy cái, mùi máu tươi nồng nặc xộc thẳng lên mũi.

Y nhìn thấy đứa con đỡ đầu của mình đang đứng một bên giường lớn , trong lồng ngực đang ôm một đứa trẻ sơ sinh.

Chính xác là một đứa trẻ mới vừa sinh ra, đôi mắt của bé không hề mở ra, làn da nhăn nhúm thật sự khó coi, nhưng tiếng khóc của bé lại rất vang dội, vang dội đến mức tâm Snape cũng muốn thắt lại.

Cạnh mép giường có một cái bàn nhỏ, trên mặt bàn bày một hàng lọ được chỉnh chỉnh tề tề, chính xác mà nói, đó chính là tất cả những lon dược mà y đã ngao chế hết nửa năm qua cho Harry.

"Hắn không uống!" Snape phừng phừng lửa giận mà quát, "Hắn lại không đem tất cả độc dược mà ta ngao chế cho uống hết!"

Draco ôm chặt đứa trẻ nghiêng đầu sang một bên, môi cắn chặt không nói một lời nào.

Ron nện một quyền lên vách tường bên cạnh: "Ngươi còn tới đây làm gì, nếu không phải vì ngươi, nếu không phải vì đứa nhỏ này, nếu không phải vì cậu ấy căn bản không còn tiếc nuối khi sống, cậu ấy căn bản sẽ không làm như vậy. Snape, là ngươi, chính là ngươi huỷ hoại cậu ấy, chính là ngươi đã huỷ hoại cậu ấy!"

"Ron." Đôi mắt Hermione hồng hồng nhìn Ron, nhưng nàng chung quy mặc kệ nước mắt rơi tự do trên khuôn mặt, không thể nói nên lời.

"Ta nói sai rồi sao, Harry căn bản có thể xoá sạch đứa trẻ kia, cậu ấy còn trẻ như vậy, pháp lực lại khủng lồ như thế, muốn có con mà nói, cậu ấy có thể lần nữa mang thai! Nếu căn bản không phải do cậu ấy không muốn sống nữa, cậu ấy sẽ không bao giờ dùng đến phương pháp cực đoan này!" Ron hung hăn đưa tay lên chà lau nước mắt trên mặt, nhưng chàng trai phát hiện càng lau nước mắt lại càng không ngừng tuôn rơi, "Cậu ấy thậm chí không hề hé răng nửa lời với chúng ta tình huống nghiêm trọng của cậu ấy, kể cả nói với ngươi. Ngươi đã có thể tìm ra cách bảo vệ cho cậu ấy và đứa nhỏ, nhưng chính là không có. Snape, kết cục này hết thảy là do ngươi tạo thành! Cậu ấy không chết dưới câu chú đoạt hồn của Voldemort, lại chết vì sự tuyệt tình của ngươi, Snape. Là ngươi, chính là ngươi, chính ngươi đã hại chết cậu ấy, do ngươi, là ngươi!"

Snape ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Ron, có vẻ như y đang không hiểu cậu trai này đang nói cái gì.

Ta hại chết Harry?

Harry đã chết..?

Tầm mắt y dại ra, chậm rãi di chuyển tới người đang nằm trên giường. Nơi đó, Harry đang an tường nằm im lặng nhắm mắt, khoé miệng mang theo một nụ cười giải thoát.

Trong phòng quanh quẩn mùi máu tươi thật đậm đã nói cho y biết, lúc Harry đã trải qua thời điểm sinh sản đã thống khổ như thế nào, thậm chí quần áo của Harry phần lớn bị ướt đẫm bởi máu.

Nhưng tất cả những thống khổ đó không hề xuất hiện trên gương mặt của Harry. Gương mặt cậu giống như vô số lần y tỉnh dậy trong quá khứ nhìn thấy, khuôn mặt an tường mà yên lặng như thế.

Người.... như thế nào có thể chết?

Người có tiền đồ vô lượng tốt đẹp như thế, có nhân sinh vô cùng huy hoàng như vậy, ngươi lại cứ như vậy vứt bỏ hết thảy.... Snape bỗng nhiên chậm rãi quỳ gối xuống.

"Ngươi muốn ta biến mất? Rất tốt, Snape, sẽ như ngươi mong muốn..."

Thế giới rộng lớn nhưng toàn màu đen, khi y chớp mắt một cái, đã bị hắc ám vô biên bắt lấy, không cách nào có thể tránh thoát...

"Ba ba? Ba ba?" Âm thanh nghi hoặc ở bên tai vang lên, Snape từ trong mộng bừng tỉnh, nhìn Edward đang tựa trên giường của mình, mặt nhỏ nghi hoặc nhìn y.

"Ba ba, ngài khóc?" Edward duỗi tay chỉ chỉ khoé mắt của Snape.

Snape ngẩn người, lúc này mới phát hiện khoé mắt của y thật lạnh lẽo.

Lâu lắm rồi không có hồi ức về tất cả sự tình trong quá khứ. Y từng cho rằng bản thân mình có thể quên mất bản thân đã đau khổ như thế nào khi mất đi Harry, nhưng mà hiện giờ mới phát hiện, không phải y đã quên, mà là y đã sớm đem tất cả mọi thứ chôn sâu dưới đáy lòng.

Đó là do vết thương ở đáy lòng y không thể nào có thể lành lại. Cho dù đã bị tro bụi che lấp, cho dù tới nay y không hề cồ tình nhớ lại hình bóng của Harry, nhưng chỉ là chạm nhẹ ở một cái góc xa xa nho nhỏ, y vẫn có thể làm cho bản thân trong nháy mắt hiện ra tuyệt vọng, sau đó nội tâm triệt để đau thắt lại...

"Ba ba, hôm nay là ngày khai giảng..." Edward nhẹ giọng nói với y.

"Ba ba gần đầy có hơi vội, xin lỗi Edward." Snape xoa xoa khoé mắt của mình, "Hôm nay có thể mang con đi Hẻm Xéo được chứ?"

"Dạ!" Edward nhẹ nhàng gật đầu, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng của Snape.

Snape nhìn bóng dáng của đứa nhỏ, trong mắt ánh lên một tia buồn bã.

Harry thật sự tin tưởng có thể hoàn toàn rời đi khỏi thế giới của chính mình.

Em hao hết sinh mệnh, thậm chí tiêu hao hết tất cả linh hồn mới có thể bảo vệ mà hạ sinh ra Edward, thế nhưng đứa nhỏ của chúng ta không hề có một chút hình dáng gì giống em, thậm chí, tính cách một chút cũng không, tất cả đều thừa kế của mình.

Ở trên người Edward hoàn toàn không thể tìm thấy một chút bóng dáng của Harry.

"Ta muốn cùng với Sev vĩnh viễn ở cạnh nhau, trừ phi Sev không cần ta nữa, bằng không cho dù có là Voldemort đứng ở đối diện dùng Đoạt hồn chú, ta cũng vẫn sẽ trở về." Đó là khi y cùng Harry xác định quan hệ của hai người, cùng nhau trải qua lễ Giáng sinh đầu tiên, khi đó Hary đã lớn tiếng đối diện cây thông giáng sinh mà thề ước.

Sau đó, Harry cũng từng bị Tử thần Thực tử đánh trúng thật nhiều ma pháp Hắc ám. Có đôi khi ngay cả bản thân y cũng không xác định được cậu có thể nhịn qua được hay không, nhưng thể chất kỳ tích của Harry đã vượt qua tất cả.

Theo như lời của Harry nói, "Mệnh của em, đều đặt trong tay của anh, trừ phi anh không cần em nữa, bằng không, cho dù là trúng Đoạt hồn chú cũng không thể cướp đi mạng sống của em từ trong tay anh."

Theo như lời Ron nói: Chiến tranh không thể huỷ hoại được Harry, nhưng ngươi lại giết chết cậu ấy....

——

Tác giả có lời muốn nói: Vì thế đệ nhị càng hoàn thành.

Editor có lời muốn nói: Giáo sư ngài thật tra, uổng công em yêu quý ngài.

HẾT CHƯƠNG 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net