Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đừng nghĩ nhiều em ạ, mẹ em sẽ nhìn thấy chúng ta từ trên trời.

Tôi không thể tưởng tượng cuộc sống có thể tràn đầy ý nghĩa như thế này, nhiều đến mức, tôi không kịp nếm trải hết. Công việc cũng nhiều thành tựu, tôi không có gì ưu phiền.

- LuHan! - Tôi ôm cậu, gọi tên cậu nồng nàn.

- Dạ! - Cậu đáp khẽ.

- Anh yêu em và con.

- Em cũng thế!

- Em là của anh phải không?

- Vâng, em chỉ là của anh!

Những âm thanh ấy êm đềm mãi mãi trong trái tim tôi.
Tôi định, vào ngày lễ Tình nhân tới, sẽ đeo vào tay LuHan chiếc nhẫn cầu hôn, rồi cậu ấy sẽ là người yêu thương duy nhất của đời tôi. Và chiếc nhẫn cầu hôn như lời thề yêu thương ấy, LuHan suốt đời không còn cơ hội đeo.

=============

Cái thai gần một tháng, tôi chở LuHan đi khám bác sĩ. Khi ông bác sĩ trung niên bảo, cả đều khoẻ, tôi vui lắm. Rồi về, tôi bắt đầu sắc thuốc bổ, hầm canh dinh dưỡng cho cậu theo lời khuyên của bác sĩ.

"- Anh không thấy phiền phức à?" - LuHan nhòm vào nhà bếp, hỏi tôi đang bận túi bụi.

"- Không hề, anh vui vô cùng!" - Tôi đuổi cậu vào phòng khách ngồi nghỉ ngơi.

Cậu lại đi viết lách thứ gì đó.
Sau bữa tối, tôi đi rửa bát, phát hiện trên bàn nước có 1 mảnh giấy, trên là nét chữ của LuHan.

" Tặng SeHun, người em yêu vô cùng
Em nấu tình yêu thành món canh
Không gia vị, không bỏ đường
Nhưng nêm chút cảm xúc
Sôi trào
Em nấu tình yêu thành món canh
Những vui buồn đớn đau gác lại bên
Để lửa nho nhỏ
Rồi thưởng thức
Em nấu tình yêu thành món canh
Không thổ lộ không khoa trương
Để đôi khi trong cô tịch
Mình em nếm
Em nấu tình yêu thành món canh
Như hương hoa lan xa mười dặm dù trời lặng gió
Thẩm thấu, cho và gửi lại
Thanh thoát
Em nấu tình yêu thành món canh
Không dục vọng không vật chất nhưng đường dài
Lo khi trái tình yêu chín
Nơi em sẽ rộn ràng
---- LuHan tặng---"

Tôi vui sướng cầm mảnh giấy, đọc đi đọc lại n lần, cho đến khi thuộc. Sau đó đi vào phòng, tựa sát LuHan, hôn cậu, nhà thơ của riêng tôi.

Cậu cười bảo, tôi nịnh đầm.

"- Anh không nịnh 'vợ' thì nịnh ai nào? "

Tôi định bảo cậu nghỉ học đi, nhưng cậu không đồng ý, cậu bảo, chỉ vài tháng nữa sẽ tốt nghiệp (cậu học hệ Cao đẳng, chỉ 3 năm). Cậu nói sau này công việc cần.

Tôi không để ý lắm đến bằng cấp, tôi chỉ lo lắng cho cậu và đứa con kì diệu trong bụng thôi.

Tôi đã quyết định rồi, chờ cậu tốt nghiệp sẽ làm lễ cưới. Cậu sẽ thành 'cô dâu nhỏ bé' của tôi, mỗi tội lúc đó cưới thì bụng sẽ hơi to. Nhưng bất kể dù sao thì cậu cũng sẽ rất xinh đẹp, vẻ đẹp rất thuần khiết.

Mà sắc đẹp của cậu sẽ là tài sản của tôi.

Có một buổi trưa công ty tôi mất điện. Vậy nên tôi về sớm. Tôi định cùng LuHan đi ăn trưa, nhân tiện dắt cậu dạo công viên xem khỉ. LuHan thích nhất loài động vật tên là...khỉ , cậu bảo loài này giống tôi. Mỗi lần cậu nói thế tôi đều tóm cậu lại phét vào mông cho vài cái!

Hôm đó là ngày 9 tháng 3, mặt trời lấp ló nắng sau mấy đám mây.

Tôi đỗ xe cách cổng trường một đoạn, bởi LuHan không thích mọi người để ý đến hai chúng tôi.

Tôi chưa đi đến cổng trường đã nhìn thấy LuHan, cậu đang đứng nói chuyện với một người đàn ông, trông rõ mặt.

Tôi lo âu, LuHan cứ đứng đó im lặng một hồi lâu, tôi lén đi đến gần, nấp sau một cây to.
Không thể nghe thấy họ nói gì, chỉ nhìn thấy gương mặt LuHan đầy khủng khiếp, rồi phẫn nộ.

Người đàn ông đấy nói gì, LuHan im lặng mãi, trầm mặc một lúc, mặt đờ đẫn. Cuối cùng người đàn ông nói thêm một câu, chỉ thấy cậu miễn cưỡng gật đầu, rồi đi vào trường.

Người đàn ông bỏ đi, lướt qua tôi, tôi nhìn hắn ta thù hận. Khi tôi nhận ra hắn chính là người đàn ông trung niên đã bao nuôi LuHan hai năm trước, trái tim tôi tràn lên nỗi đớn đau, ngạt thở.

Tôi tự dặn lòng phải tin tưởng LuHan, cậu ấy không còn là tên trai bao mà người nào muốn cũng có thể sờ mó, cậu ấy sắp là 'vợ' tôi, là .
'mẹ' của con tôi.

Tối đó, LuHan về nhà đúng giờ, tôi quan sát cậu rất kỹ nhưng thất bại. Cậu giống như nước xanh và trong, tưởng cái gì cũng nhìn thấu, nhưng nhìn mãi chả thấy gì.
Tôi định hỏi cậu về người đàn ông kia, nhưng cậu sẽ đau lòng vì tôi. Nhưng tôi sẽ phải hỏi, không tôi chết mất.

Tôi phải đi toa-lét đến lần thứ 4, rồi quay ra mới đủ can đảm hỏi cậu:

"- LuHan."

"- Dạ, gì ạ?"

"- Hôm nay ở trường có gì không?"

"- Hì hì, không có gì đặc biệt."

"- Thế... không gặp cái gì bất thường à?"

Cậu chả nói gì, nhìn tôi xem xét. Tôi sợ cái nhìn tinh tường của cậu, thành ra tôi lại thành kẻ giấu diếm. Tôi vội thanh minh: " Hơ hơ, anh chỉ muốn hỏi em bé trong bụng có quậy không, trưa nay anh ngủ trưa, mơ thấy nó gọi bố ơi!"

Cậu cười, trìu mến áp vào tôi: - "Mới 1 tháng, làm sao dám quậy? Đồ ngốc! Nhưng hôm nay em gặp một người quen, người ta còn dạy em cách an thai dành cho đàn ông nữa!"

Cậu cười tôi ngốc, tôi thật lòng mong giá mình là thằng ngốc bên cậu thì hay.

Tôi liên tục 3 ngày liền xin nghỉ trưa sớm đi đón cậu ở cổng trường, tất cả tốt đẹp, chả có chuyện gì. Tôi cũng không thấy trên mặt cậu có nét gì bất thường. Nỗi lo âu cảnh giác trong tôi đỡ dần.
Một tuần sau tôi ở công ty nhận cú điện thoại của HaJung. Hỏi tôi xem LuHan đang làm cái gì? LuHan đang ở đâu. Lúc đó là 10 giờ sáng, LuHan có lẽ đang học tiết 3. Vì thế tôi trả lời là cậu đang ở trường. Hỏi hắn vì sao, hắn không nói, bảo tao tiện mồm hỏi thôi mà, rồi dập máy.

HaJung xưa giờ chưa từng hỏi câu này, càng không bao giờ nhắc chuyện LuHan. Tôi thấp thỏm gọi tới số của LuHan, một giọng nói thanh nhã vang lên: " Số máy quý khách vừa gọi hiện đang đi vắng..." càng làm tôi run, cả buổi cứ bồn chồn. Trực giác làm tôi nghĩ, chắc chắn sự việc không đơn giản thế.

Trước đây, tôi nghĩ "phải tin 'mẹ' của con mình", giờ câu thần chú ấy vô hiệu.

Mãi mới tới trưa, vội vàng đi tới trường, bạn cùng phòng cậu nói:

"- Hôm nay LuHan trốn học!"

Trái tim tôi lăn xuống tận đáy vực sâu.

Buổi chiều tôi không về công ty, tôi về thẳng nhà.
Không ăn, không bật ti vi, không lên mạng, tôi ngồi ở ghế sô-pha, nhìn lên mặt đồng hồ treo tường. Kim giây chạy như bay, kim phút đi bộ, kim giờ di động mệt mỏi một nửa hình bán nguyệt.

Chín giờ tối, cuối cùng cậu ấy đã về.

Cửa mở, cậu đi vào. Tôi chú ý thái độ cậu, không ân hận không sợ hãi. Cậu chỉ mệt mỏi, nặng nề ngồi xuống sô-pha. Cậu nhắm mắt, thở dài mệt nhọc.

Tôi không hiểu gì nữa, tôi cũng mệt lắm rồi, tôi sợ đôi mắt có cái nhìn lấp liếm giấu kín của cậu lắm rồi, tôi cũng chả còn hơi sức và kiên nhẫn đi tìm hiểu cậu, tôi càng không có sự từ tâm để đi hiểu xem cậu đang nghĩ gì.

Tổn thương hay không tổn thương gì nữa, tôi đã dành cho cậu tất cả chở che, cậu đã để cho tôi đầy mình thương tích.

"- Cậu đi đâu về?"

"- Đừng hỏi, được không?"

Mặt lỏng lẻo, lời đáp khó hiểu, bảo tôi làm sao chịu được?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net