Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- LuHan... - Tôi gọi khẽ, nỗi thương xót như tảng đá lăn từ đỉnh xuống vực sâu, tôi sắp không gánh nổi rồi.

- Về nhà với anh đi, em còn anh.

Cầm tay cậu. dọc đường về lặng yên.

=============

Mất đi người mẹ, LuHan bắt đầu rất tiêu cực, mọi chuyện giữ lại trong lòng, nỗi đau đớn cũng giữ lại trong lòng. Cậu còn ít lời hơn trước, thường một mình ngồi đờ đẫn, hoặc trốn kín trong phòng ngủ, viết gì đó.

Tôi lo cho cậu, nhưng tôi không trách gì. Nhẫn kim cương cất trong ngăn kéo. Tôi đã chưa thể trao cho cậu, tôi chờ cậu bình tâm.

LuHan rất sợ mất tôi, trước, cậu có mẹ, giờ, tôi là chỗ dựa duy nhất. Mỗi tối cậu không còn dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve tôi, mà như con mèo nhỏ náu kín trong lòng tôi, đôi tay gấp gáp ôm chặt eo tôi. Thật lâu rồi mới ngủ thiếp đi.

Đã hết hai năm thời hạn làm trai bao cho tôi! LuHan bắt đầu thu dọn đồ đạc, khi cậu hỏi tôi, liệu cậu có thể mang theo chiếc áo tôi tặng không, tôi từ chối. Tôi nói em hãy mặc nó ở nhà tôi, hãy ở lại bên tôi. Tôi nghĩ đó là lời hẹn ước rất tuyệt vời. Nhưng LuHan nhìn tôi, và vẫn quyết định ra đi.

Tôi chưa từng nghĩ tình yêu của tôi sẽ phong ba,gian truân nhiều như vậy, tất cả mối tình tôi đều là người ôm trọn nỗi đau. Tôi thích cuộc sống bình yên và hạnh phúc. Tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ cưới một thằng điếm. Tôi thích những người con gái hoặc những chàng trai thanh khiết và đẹp đẽ.

Nhưng khi LuHan rời khỏi nhà tôi, tôi thấy hoá ra mình không thể quyết định yêu gì muốn gì quá sớm.

Một tuần sau tôi đến trường tìm cậu, ban đầu LuHan không chịu gặp mặt, tôi đành đứng canh dưới sân ký túc xá. Mỗi tối đúng bảy giờ tôi có mặt, chờ cho đến khi cậu xuất hiện. Tôi giống hệt một tay du côn đi tán tiểu mĩ thụ ký túc nam, cứng đầu không chịu rút lui. LuHan cau mày hỏi vì sao.

- Vì mình cùng cần nhau, vì hai năm là thật - Nhưng khi nói câu đó, sự tự tin của tôi lại là giả. Vì tôi hoàn toàn không thể nắm bắt được cậu, cậu ma mị ngoài vòng tay, như yêu hồ trên núi.

LuHan im lặng, tôi mong thời gian cậu suy nghĩ ngắn lại, bởi mỗi giây đều làm tôi nôn nao.

- À, vậy với em, anh biết gì về em? - LuHan hỏi.

- Anh biết phòng em trên tầng 3, anh biết cửa sổ phòng em có chậu lan nở nhiều rất đẹp.
Cậu nghĩ gì. Tôi khẩn nài - Em còn đắn đo gì về anh?

- Em không đắn đo, em chỉ suy nghĩ làm thế nào để cự tuyệt anh - Rồi cậu đi thẳng lên phòng ký túc, tôi bị quản lý ký túc chặn lại phía sau.

Tôi hơi tự ái, tôi không xứng với LuHan ư? Khi cậu còn gì trước tôi? Cảm thấy khinh bỉ nghề làm trai, khi không cần họ, họ tìm mọi cách sán đến mời chào, khi mình muốn gần hơn, họ sẽ ra vẻ bí ẩn trốn tránh. Phải đây là thủ đoạn, thứ nghệ thuật khác người?
Tôi tự nhủ không đi tìm cậu ấy nữa.

Không ai ngờ hai hôm sau cậu quay lại với tôi.

Khi tôi nhìn thấy LuHan xách hành lý, mỉm cười đứng trước cửa nói với tôi, tôi bỗng vui vô bờ:

- Anh có cho một con nai nhỏ lang thang quay về không?

Vui mừng đón cậu, vui mừng xếp đồ cho cậu. Khi đó tôi mãn nguyện và tưng bừng, khi tôi thấy LuHan quay về bên, tôi dường như quên hết cảm giác về những ngày vừa qua.

Một ngày, cũng không rõ vì sao, cậu đột nhiên vui lên, mặt hồng nhuận, đôi lúc hóng ngoài cửa sổ, cười ngọt ngào và thầm kín. Tôi không rõ đã xảy ra điều gì, nhưng tôi vui mừng vì cậu đã hồi sinh.

- Cười cái gì hả ngốc? - Hỏi cậu, tôi vô tình đã lây nỗi vui kia.

- Em chả nói cho anh biết! - Nói rồi, cậu quay người chạy mất. Tôi lâu lắm mới có tâm trạng thoải mái.

Dục vọng cuồng lên như sóng cả, khi tôi thấy cậu dễ thương và nhí nhảnh lắc lư đôi mông nhỏ chạy mất.

Tôi như con mãnh thú trong mắt chỉ còn con mồi, ôm cậu lại, bước dài về phía buồng ngủ, rồi sau đó chả xót xa gì vứt cậu thật mạnh như một đồ vật lên giường, tôi chồm tới.

- A! Không! Cút ngay! - Cậu dãy dụa.

Suýt nữa tôi tưởng mình nghe nhầm, vì sự phản kháng đầy mãnh liệt của cậu trước đây chưa bao giờ có. Tôi ngừng lại, nhìn cậu, trong đầu vô tình bắt đầu nghĩ loạn xạ - cậu không cho chạm vào người, phải vì những món tiền hai trăm nghìn won trước đây?

- LuHan, LuHan! Anh rất nhớ em!- Hôn cậu thật lâu - Sau này em giữ tất cả tài khoản của anh cũng được, làm 'bà' quản gia cho anh - nói rồi tay bắt đầu vuốt ve.

- Đừng, anh nhẹ một chút có được không? - Cậu ấy nói, vô cùng hấp dẫn trong bộ quần áo đã xốc xếch, đôi mắt hỗn loạn tia nhìn như thuỷ yêu làm tôi mê mệt. Nhìn thấy LuHan trong lúc khêu gợi và giận dữ, một thằng đàn ông như tôi đã mất cả mọi suy nghĩ và quy tắc.

Tôi lại chồm lên, xé quần áo cậu.
- SeHun, SeHun, đừng! Trời ạ, anh đừng làm đau con! - Cậu hét lên.

Tôi sững lại, bàn tay để trên núm vú, quên vò...

- Cái gì? Con mình à? - Hỏi lại.

- Dạ! - Mặt LuHan đỏ dần, như đoá hồng.

- Của chúng mình à? - Lại hỏi, nghi ngờ.

- Dạ!

Tôi không hề nghe nhầm. LuHan mang thai sao? Một người đàn ông có thai? Chuyện này không thể tin được.

- Em nói lại xem...Em có thai?

- Vâng. Em có thai. Chắc anh không tin đây là sự thật phải không? Lúc đầu em cũng không hề tin. Làm sao mà một người đàn ông có thể mang thai. Nhưng khi em chính mắt nhìn thấy em mới dám tin đó là sự thật. Họ nói em là trường hợp rất đặc biệt, tỉ lệ đàn ông mang thai là 1:100000000, em may mắn được ông trời ban cho cái phúc này. Có được em bé là một kì tích nên việc giữ em bé phải thật cẩn thận.

Tôi có lẽ mất ba phút liền không nói năng gì sau khi nghe cậu nói, cứ thế nhìn xuống cậu ấy. Nhìn người con trai trước mắt. Người con trai đôi mắt long lanh trong tay tôi, đã có diễm phúc làm mẹ . Tay tôi trượt xuống bụng cậu ấy, vuốt ve nhè nhẹ, ở đây có một sinh mệnh nhỏ bé! Đó là đứa con của tôi. Đứa con phi phàm.

Mẹ kiếp, mình có con rồi này!
Rồi tôi bắt đầu cuồng lên ôm bổng LuHan, nhấc bổng cậu lên, làm cậu lại kêu thét - "Kìa, cẩn thận còn em bé nữa!"

Tôi lại đặt cậu xuống nhẹ nhàng, vui sướng vô bờ bến. Tôi chạy như điên ra phòng khách, chạy vào nhà bếp, rồi lại chạy trở ra, mồm hét váng lên - Tôi có con rồi, ha ha, con ơi, bố mày là thiên tài đấy nhé!

- Khiếp quá, anh điên rồi à! - LuHan cười, mặt tràn trề vui.

- LuHan, LuHan! Em phải nói cho con biết, bố nó là một thiên tài! - Tôi lại hưng phấn chạy tới ấp lấy gương mặt cậu hôn như điên.

LuHan lúng búng cười, cười rồi hỏi:

- Sao lại thiên tài?

- Vì bố nó làm cho 'mẹ' nó có em bé! Mà 'mẹ' nó lại ... Nói chung có nó là một kì tích - Tôi hào sảng nói - Không phải thiên tài sao?

Cậu ấy cười rạng rỡ.

Tối hôm đó tôi đã đi mua ngay bỉm và bình sữa, mua thêm cả tá quần áo trẻ sơ sinh và giày vải, rồi ôm đống đồ dùng bé xíu xinh xẻo ấy nhủ thầm - Quỷ con, mày nhất định phải đẹp trai và thông minh như bố đây này!

Ngày thứ hai, tôi kéo LuHan đi ra phố mua cái giường trẻ con thật đẹp trước ánh mắt tò mò của mọi người.

- Còn lâu mới đẻ! - LuHan bảo.

- Em thì biết cái gì, chả lẽ đẻ ra con lại ngủ với chúng mình à? Anh không cho phép ai đến giành mất LuHan của anh, con cũng không được!

- Em thấy có vẻ anh bị điên thì phải! - Cậu nói, cười êm ái.

Cuộc sống sau này sẽ thật ấm áp và tươi sáng. Còn phải nghĩ tên cho con này, còn phải mua sách cho con này, rồi còn phải học cách trở thành một ông bố tốt!

LuHan có lần nhắc, có lẽ em trước khi lo sinh con thì nên lo tốt nghiệp, nhưng bị tôi mắng. Phải biết tôi đã dùng toàn bộ thân thể và tâm hồn tôi để đón đợi đứa con yêu dấu này.

Đứa con đầu lòng của tôi và LuHan. Đứa con ông trời ban phước, đứa con kì diệu.

Sau LuHan không nói gì nữa, cậu vốn không thích nhiều lời, chỉ cười mỉm và tận hưởng hạnh phúc sắp làm 'mẹ'.
LuHan trên giường, nằm trong lòng tôi, nhè nhẹ nói về những tâm trạng của người làm 'mẹ'.

- Giá mẹ em còn sống, trở thành bà ngoại, tốt biết bao! - Cậu thầm thì.

Mẹ cậu? Trong óc tôi phiêu dạt lại những hình ảnh trước lúc bà mất, vết bầm tím trên eo. Nhưng chỉ thoảng qua như mây dạt thôi, bởi LuHab trong lòng tôi ngủ, vết bầm trên eo cậu vì cái giường ký túc cũng đã tan đi dần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net