Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- LuHan! - Tôi chỉ thốt lên tên cậu giữa những cái ôm ghì thao thiết

- Này, sao người đã sắp 30, lại giống trẻ con thế nhỉ - Cậu mắng nhẹ.

- Tôi mới có 27 thôi - Tôi cãi lại.

- Em chả nghe thấy người ta nói sao, những người đàn ông càng chững chạc, trước mặt người họ yêu, càng giống trẻ con.

Đấy là câu đầu tiên tôi tỏ tình với cậu ấy. Tôi đến giờ vẫn còn ghi nhớ, vẻ hạnh phúc và nghi hoặc lẫn kinh ngạc trong đôi con ngươi của LuHan. Giây phút đó tôi đã từng nghĩ, anh xin tình nguyện được cưới em, cho dù trước đây anh chưa hề nghĩ tới. Nhưng anh sẽ bằng lòng cưới một thằng trai bao, nếu là em.

Từ đó, tôi như người yêu trong mối tình đầu, mỗi ngày là một niềm vui vô bờ. Tôi không giấu giếm tình yêu, cái mà tôi đã từng cố tình giấu giếm.

Mỗi lần ôm LuHan, nhìn cậu thở khe khẽ trong vòng tay tôi, là một nỗi xúc động thật thà chưa từng có trong đời.

Khi tôi buông mình trong ái tình, tôi yêu chiều LuHan tới mức tôi không nhận ra tôi, đau mỗi lúc cậu vấp, trách cái giường sắt ký túc quá lạnh mỗi giấc trưa của cậu. Bởi cái giường sắt ký túc đè lên lưng cậu một vệt xanh. Tôi trách cậu không biết chăm sóc bản thân, và trách trường đại học quá khắc khổ.
LuHan cười tôi trẻ con.

Cho đến giờ ngồi lại, đó là thời gian hạnh phúc nhất đời tôi, thứ hạnh phúc mà đến giờ còn ám ảnh, đau xót!

================

Khi LuHan bước ra khỏi cổng trường, kinh ngạc thấy tôi, vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên:

- Sao anh lại đến đây?

- Đến đón người yêu tan học, không được sao?

Tôi bước đến, mở cánh cửa xe cho cậu, như một quý ông chính hiệu.

LuHan là một anh chàng nổi tiếng ở trường. Không phải vì là một tên GAY come out mà cậu học rất giỏi, vẻ ngoài thì rất lãng tử, mê đắm lòng người.Trai, gái trong trường đều mê cậu cả, đặc biệt là cánh Hủ nữ - những người mê Đam và hay mơ tưởng đến những cặp Nam Nam ngoài đời thực. Họ luôn mong đợi một mẫu bạn trai bí tưởng như trong truyện sẽ đến với LuHan.

Tan lớp, sinh viên nhiều như đàn ong vỡ tổ, LuHan nhanh chóng trở thành tiêu điểm. Cậu không giấu nổi vẻ tự hào. Tôi cũng vui.

-Thực ra là anh định vào xem cái giường sắt trong ký túc của em là loại rách nát gì.

Giọng tôi nghiêm túc nhưng mắt cười.

Làm sao mà không giận cái giường ngủ trưa ở ký túc của cậu được, làm cho lưng và eo nhà người ta bầm tím. Chỗ bầm tím rất rộng, lại sẫm màu, tôi nhìn thật lòng đau đớn. Tôi vẫn thường thấy LuHan lén lấy rượu nóng chườm những vết bầm tím trên eo và lưng ở nhà. Mỗi lần tôi đòi giúp, cậu đều vội nói, tay anh mạnh lắm, sợ em càng đau hơn. Vì thế sau tôi cũng không hỏi thêm.

- Mình đi thăm mẹ em đi! - Cậu chợt đề nghị, tôi cũng vui vẻ ừ.

Qua một cửa hiệu, tôi dừng xe bảo phải đi toa-lét. Thấy dáng tôi có vẻ buồn đi lắm rồi, cậu bảo, anh cứ tạm tìm toa-lét của tiệm XX đi. Cậu ấy nói sẽ chờ tôi trên xe.

Mười phút sau tôi đi ra. Trong túi áo tôi đã có thêm một chiếc nhẫn kim cương.

Mở cửa xe, lòng vui sáng như bầu trời Hy Lạp. Khi ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa xe, tôi nhìn LuHan bên tôi, nét mặt trẻ trung của cậu cũng sáng ngời hạnh phúc. Có lẽ vì niềm vui trong tim, tôi luôn thấy chiếc hộp vuông nho nhỏ trong túi áo cựa quậy.

Trái tim phiêu đãng gần ba chục năm của tôi giờ sẽ quy thuộc trong một phút. Tôi sẽ, trong bữa tối, mang cho LuHan một lời thề sáng lóng lánh, cho cậu một niềm tin rực rỡ.

Và cũng sẽ mang cho tôi, một người "vợ" tuyệt nhất.

- Sao anh cứ cười mãi thế? - LuHan hỏi.

Tôi cuống, vì tôi không biết cách che dấu tâm sự khéo như cậu, tất cả đã hiện lên trên nét mặt tôi. LuHan nhìn thấy tôi cười ngượng nghịu.

- À, có gì đâu - Để không làm cậu nghi ngờ, tôi nói thêm - Anh đã trở thành Tổng đại lý toàn khu vực Seoul.

Hàm ý của tôi là: "Chồng em tiền đồ rộng mở"

LuHan im lặng, cậu rất không thích hỏi về công việc của tôi, tôi cũng không thích để cậu lo nghĩ về phần tôi. Mặt cậu hướng về cửa sổ xe, cho đến lúc xuống xe. Chúng tôi đã sống cùng nhau hai năm rồi, thế mà tôi vẫn không cách gì hoàn toàn nắm giữ trái tim, suy nghĩ của cậu, vui đấy, muộn sầu đấy.
Mẹ cậu và cậu lại nồng nhiệt thân mật một lúc, rồi mẹ cậu đi vào bếp.

Lòng tôi bắt đầu bấn loạn, tôi chẳng biết nên mở miệng thế nào để cầu hôn.

Đột ngột, một tiếng rơi ầm trong bếp, tiếng bát vỡ nhọn hoắt. Tiếng một vật đổ xuống.
Tôi và LuHan cùng lúc nhảy bổ vào bếp. Mẹ cậu ngã trên sàn, đã ngất đi.

- Mẹ, mẹ! - LuHan hoảng hốt chạy tới, vội vã tìm cách nâng đầu mẹ dậy.

- Để yên, có lẽ não tràn máu rồi! - Tôi biết tôi buộc phải bình tĩnh hơn LuHan, bởi trường hợp này khả năng tử vong cao.

- Em mau đi gọi xe cấp cứu! - Cậu vội vã chạy ra, mặt lộ vẻ khủng khiếp

Lúc đó thật ra tôi cũng hoảng. Tôi nhẩm đi nhẩm lại trong lòng, Oh SeHun, bình tĩnh, lại chạy tới, tôi cẩn trọng để người mẹ nằm gọn lại, để đầu mẹ quay qua một bên cho bà dễ thở. Sau đó nới lỏng áo khoác của bà, rồi mở cửa sổ. Tôi kêu LuHan mang khăn lạnh tới.

Bỗng dưng, tôi nhìn thấy eo mẹ LuHan, một đám bầm tím y hệt như của LuHan, giống y hệt. Tôi lặng đi, quên mất tôi đang định làm gì.

- Bây giờ làm gì, làm gì đây? - LuHan nhìn tôi cầu cứu, giọng run rẩy, cậu tưởng như tôi là cọng cỏ cứu mạng, tôi nhìn thấy những nước mắt cậu đang tuôn hoảng loạn, nước mắt của một cậu con trai 20 tuổi, chúng nhắc nhở tôi, thời gian đã gấp lắm rồi.

- Đặt khăn lên trán mẹ! - Tôi ra lệnh.

Sau 5 phút, đã nghe thấy tiếng thở phì phò của bà, tôi cũng bắt đầu trở nên tuyệt vọng, tôi nhớ đến hoàn cảnh mẹ tôi ngã tràn máu não sáu năm trước. Sau khi thở phì phò, chỉ vài giây sau bà tắt thở. Tôi cần phải làm mọi cách để cứu bà mẹ đáng thương này. Nhưng những vết thâm xanh mà tôi nhìn thấy làm đầu óc tôi hỗn loạn.

Tôi gượng giữ tinh thần, kêu LuHan mang khăn tới.

- Khô hay ướt? - Cậu cuống quýt.

- Ngu như lợn! Ướt thì làm được gì, tất nhiên là khăn khô! - Tôi bực mình vì sự vụng về của cậu đến cực độ, to giọng chửi. LuHan chựng lại một giây rồi lao vào buồng.

- Nhanh lên, Tiên sư, cậu còn ngồi trang điểm à? - Không nhịn được tôi lại chửi.

Tiếp lấy chiếc khăn run rẩy của LuHan, tôi vội vạch miệng mẹ cậu ra, lưỡi bà đã bắt đầu rũ xuống, tôi vội vã dùng khăn bọc lưỡi, nhè nhẹ kéo ra ngoài.

........

Chiếc xe cứu thương chết tiệt đến sau mười phút. Sau đó LuHan khóc mếu đi theo xe tới bệnh viện. Mười phút nữa, tin dữ đến, mẹ cậu đã đi rồi.

Tôi ngồi phủ phục trên đất mất một lúc.

Tôi nghĩ tới người mẹ chết vì tràn máu não, rồi lại nghĩ đến mẹ LuHan, những trùng điệp nhau.

- Mẹ! - Tôi kêu lên với bóng tôi đen đặc ngoài cửa sổ, nước mắt bắt đầu lã chã rơi. Tôi thấy đau vô cùng, ôi những người thân quanh tôi!

Trong óc tôi hiện lên những cảnh tượng ngày tôi thơ ấu.

Hồi đó nhà có hai anh em, tôi là út. Mẹ thương tôi lắm, khi nấu cơm thường kéo tôi ngồi bên, thức ăn chín tôi thích nhón vài miếng ăn trước, mẹ lấy tay phát nhẹ vào đầu tôi, mắng, đồ mèo ăn vụng.
Tay mẹ nhẹ lắm, mẹ mắng vẫn cười.

Tôi lại nghĩ đến mẹ LuHan, vẫn thường gắp miếng ngon nhất cho tôi, nghiêm giọng bắt tôi ăn hết.
Giọng nghiêm mà nồng hậu yêu thương.

Nỗi đau lớn lao khiến tôi quên phắt chiếc nhẫn kim cương, và vết bầm tím trên eo lưng kia.
Vài ngày sau tôi mới gặp LuHan ở cổng trường, cậu tiều tuỵ hẳn, như ngọn lúa héo. Khi nhìn tôi, mắt cậu mới có chút thần, tuy vẫn trống rỗng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net