Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16

Edit: Shiheco

Địa điểm quay 《 Hào Hiệp Truyện 》 là cảnh khu Thương Minh thượng hà đồ (1) tại Hoành Điếm. Lúc Triệu Khả Bình đưa Đào Mộ đến phim trường, đạo diễn Triệu Tân đang chỉ đạo diễn xuất cho nữ phụ số hai. Nữ phụ số hai là người do nhà đầu tư nhét vào. Nghe nói trước kia từng bán túi xách LV không có kinh nghiệm diễn xuất gì. Kỹ năng diễn xuất trước ống kính có thể nói là khủng bố —— dù sao thì dưới con mắt của Triệu Tân, chỉ bằng cái bộ dạng hoảng sợ không ngừng trừng mắt dẩu mỏ trước ống kính của cô nàng, đổi thành phim kinh dị hay khủng bố chắc là càng hợp hơn.

Nhưng biết sao được, trong túi còn đang rủng rỉnh tấm chi phiếu trăm triệu mà ông chủ đầu tư hào phóng ký xuống, dù cho Triệu Tân có bất mãn với biểu hiện của cô nàng mấy đi nữa, thì cũng phải nuốt giận mà chỉ bảo hết lần này tới lần khác.

Thời điểm Triệu Khả Bình mang theo Đào Mộ tới trước mặt Triệu Tân, Triệu Tân đã bị biểu hiện "chất phác" của nữ số hai tức tới nỗi muốn cao huyết áp. Một khúc gỗ dạy kiểu gì cũng không chịu thông, sao cô không chịu thành thành thật thật đứng trước quầy bán LV của cô đi, hoặc là bảo ông chủ than đá kia trực tiếp vung tay mở cho cô một cửa hàng tự làm bà chủ luôn cũng được. Mắc cái quái gì một hai phải lẩn quẩn trong lòng chạy tới đây là khó tôi chứ hả!

"Đây là người mới anh nói?" Triệu Tân trong mắt chứa tức giận nhìn thoáng qua Đào Mộ, có ý ám chỉ: "Diện mạo ngươc lại cũng khá tốt đấy, hay là cũng chỉ có mỗi khuôn mắt. Đoàn phim này của tôi là quay phim truyền hình, không phải chụp quảng cáo."

Nữ số hai còn ở hiện trường bị nói xéo đến đỏ mặt, nước mắt lưng tròng chực khóc.

Triệu Khả Bình mặt không biến sắc vỗ vỗ bả vai Đào Mộ, cười ha ha nói: "Chẳng phải đạo diễn Triệu cũng xem qua video đạo diễn Trần gửi rồi sao. Khả năng diễn xuất của Tiểu Mộ thế nào, không cần tôi nhiều lời. So với con vịt chín đã bay mất lúc trước, chắc là dư dả nhỉ?"

Đâu chỉ dư dả!

Triệu Tân liếc nhìn khuôn mặt Đào Mộ, nhớ lại đoạn video tư liệu sống mà đạo diễn Trần gửi đến, có thể nói thế này, chỉ cần lúc thử vai Đào Mộ có thể bộc lộ một phần mười tư thái như trong video, vai diễn này chắc chắc là hắn.

"Đi hóa trang trước đi!" Lúc này tâm tình Triệu Tân không tốt lắm, lười dong dài. Đương nhiên càng quan trọng là với thân phận hiện tại của Đào Mộ, còn chưa đủ để Triệu Tân phải lôi kéo làm quen.

"Cậu kia, cậu dẫn người này đến phòng hóa trang thử đồ." Triệu Tân ngoắc tay gọi một người phụ trách tới. Tuy Đào Mộ khi còn ở 《 Tử Tiêu 》 làm thế thân biểu hiện cũng không tệ lắm, nhưng Triệu Tân vẫn muốn tận mắt xem Đào Mộ hóa trang võ hiệp. Dù sao có nhiều diễn viên nam tuy lớn lên đẹp trai, nhưng chỉ phù hợp với tạo hình nhất định, đổi sang tạo hình khác là lập tức không ổn ngay.

Triệu Tân quay là phim võ hiệp cổ trang, chứ không phải phim hài đánh võ. Thế nên khí chất diễn viên phải tương thích với nhân vật là điều kiện tiên quyết nhất —— dù sao nói cho cùng không phải tất cả diễn viên đều là nữ số hai, sau lưng có một "ba ba" đầu tư bạc triệu chống.

Dưới tình huống tài chính dư dả không bị các "ba ba" quấy rối, Triệu Tân đối với tác phẩm của mình vẫn luôn yêu cầu rất cao.

Triệu Khả Bình lại lần nữa vỗ vai Đào Mộ, vẻ mặt ôn hòa nói: "Đi thôi."

Đoạn quay sang nhân viên trang điểm gửi gắm: "Vậy phiền cô rồi."

Ý giữ gìn bộc lộ rõ ràng giữa các câu chữ, không phải người mù thì đều có thể nhìn ra được.

Triệu Tân phất phất tay ý bảo nữ số hai nghỉ ngơi mười phút điều chỉnh suy nghĩ, lúc này mới quay sang tán chuyện với Triệu Khả Bình: "Thế nào, ông xem trọng người mới này à? Đối tượng nâng đỡ trọng điểm trong tương lai của Hạ Tinh? Không phải là sau lưng có một "ma ma" lớn chống đỡ đó chứ?"

Đối mặt với trêu ghẹo ác ý của tên bạn lâu năm, Triệu Khả Bình chỉ bình tĩnh lắc đầu: "Đừng nói bậy, đứa nhỏ đó mới vừa tròn mười tám."

Dừng một chút, lại cười nói: "Nhưng tôi xem trọng cậu ta thật. Đáng tiếc người ta lòng dạ quá cao, chướng mắt ngôi miếu nhỏ Hạ Tinh này."

Triệu Tân lúc này thật có hơi bất ngờ: "Cả Giải trí Hạ Tinh mà cũng chướng mắt, chẳng lẽ là nghệ sĩ của Long Đằng? Ông chuẩn bị đi ăn máng khác?"

"Còn chưa ký hợp đồng đâu." Triệu Khả Bình thở dài: "Đứa nhỏ đó thi đậu Kinh Ảnh. Lại thêm một trái tim luôn hướng về trường lớp, chuẩn bị y theo nội quy Kinh Ảnh mà đi học, trước năm ba không nhận kịch bản."

Triệu Tân vui vẻ: "Đây là chuyện tốt mà." Đừng tưởng rằng ai cũng có thể trở thành diễn viên. Làm phim mấy năm, Triệu Tân chịu đủ đám nghệ sĩ chỉ có mỗi khuôn mặt còn diễn xuất thì chả ra cái ôn gì. Đào Mộ có thể có tâm thái này, khiến Triệu Tân từ đáy lòng sinh ra chút thiện cảm.

"Diễn viên có chí hướng là chuyện tốt. Xuất thân chính quy so với nửa vời không nền tảng càng có thể đi lâu dài. Tôi nói mấy công ty quản lý ông cũng không thể chỉ nhìn trước mắt, đôi khi cũng phải quan tâm đến kế hoạch phát triển dài lâu chứ."

Triệu Khả Bình hừ lạnh một tiếng: "Đó là một hạt giống tốt. Không riêng gì tôi, Vạn Mỹ Hồng còn có Văn Thời Cận cũng đang nhìn chằm chằm đây." Chẳng qua là Triệu Khả Bình hắn tiên hạ thủ vi cường thôi. (ra tay trước chiếm thời cơ)

Quen biết nhiều năm, Triệu Tân lập tức nhìn thấu sự gian trá trong lòng Triệu Khả Bình, tức khắc cười nói: "Thì ra là thế! Được thôi, xem ở giao tình của hai ta, chỉ cần lát nữa nhóc kia biểu hiện không quá kém, tôi sẽ cho ông qua."

Lúc nói chuyện, Đào Mộ hóa trang xong đã từ trong phòng bước ra.

《 Hào Hiệp Truyện 》 là bộ tiểu thuyết võ hiệp đầu thập niên 90. Tác giả là vị tác gia lừng danh trong giới văn học Đài Loan – Bách Hiểu Sinh. Nhiều năm qua có vô số bản phục chế, mà nhân vật sát thủ Vô Danh này, có thể nói là nhân vật xuất sắc nhất ngoài nam chính và những đồng bạn tốt của anh ta.

Sở dĩ nói như thế, là do thiết lập của nhân vật này. Trong sách, Bách Hiểu Sinh giả thiết mẫu thân của sát thủ Vô Danh là đệ nhất mỹ nhân chốn giang hồ, vì bị người vấy bẩn mà sinh hạ Vô Danh. Vô Danh khi vừa sinh ra đã bị ném vào rừng sau, khi bị dã thú cắn xé, tiếng kêu khóc kinh động đến thanh mãng đang đau lòng mất con. Thanh mãng cứu Vô Danh đem hắn nuôi lớn. Vô Danh bảy tuổi bị tổ chức sát thủ phát hiện mang về tổng bộ, trải qua huấn luyện trở thành đệ nhất sát thủ. (thanh mãng: rắn xanh lớn)

Lại nói tại sao chỉ là vai phụ, là do nhân vật này xuất hiện trong sách chẳng được mấy lần, cộng hết lại cũng chỉ có ba lần. Lần đầu tiên là phụng mệnh ám sát Hiển Vương, bị nam chính xen vào, hành động thất bại. Kế đó nam chính truy đuổi Vô Danh kéo đến một đoạn đánh diễn kinh diễm toàn thể người mê sách. Cốt truyện đoạn này chủ yếu tập trung vào bước đầu thiết lập nam chính võ công cao cường phóng khoáng phong lưu lại bất cần đời cao ngạo khó thuần, đương nhiên để làm nền cho nam chính, nhân vật sát thủ Vô Danh không thể nào là hạng vô danh tiểu tốt được. Vì thế Bách Hiểu Sinh vô tâm cắm liễu, khiến rất nhiều người yêu sách đặc biệt là phái nữ lập tức mê đắm vị sát thủ Vô Danh, lúc ra sân chỉ ít ỏi vài câu thoại, nhưng giá trị nhan sắc nửa khuôn mặt cùng võ công cao cường đều có thể sánh ngang nam chính này. (chỉ việc không cố ý làm nhưng lại thành công)

Mà lần thứ hai lên sân khấu của sát thủ Vô Danh, là khi nam chính và hồng nhan tri kỷ cộng thêm đám cơ hữu của hắn bị nhốt tại tổng đàn Ma giáo. Sát thủ Vô Danh phụng mệnh ám sát giáo chủ Ma giáo, nửa đường bị nam chính phát hiện, lại bị nam chính lừa dối, không thể hiểu nổi trợ giúp tấn công thủy lao Ma giáo cứu người. Trong lúc đó sát thủ Vô Danh còn không quên tận trung với chức nghiệp, xử luôn giáo chủ Ma giáo. Mà giáo chủ Ma giáo mãi đến lúc hấp hối mới nhận ra Vô Danh với nửa khuôn mặt bị hủy. Vì trả thù vô danh, ngay trước khi chết lộ ra thân thế Vô Danh —— cha ruột là giáo chủ Ma giáo, mẹ là giang hồ đệ nhất mỹ nhân.

Sau khi giáo chủ Ma giáo chết, tin tức sát thủ Vô Danh ám sát cha ruột bị giáo chúng Ma giáo loan truyền. Toàn bộ võ lâm Trung Nguyên vì thế mà khiếp sợ. Giang hồ đệ nhất mỹ nhân khi đó đã là phu nhân minh chủ võ lâm không chịu nỗi lời đồn, tự sát mà chết. Võ lâm minh chủ đau mất ái thê, giận chó đánh mèo Vô Danh. Phát lệnh truy sát đuổi giết Vô Danh.

Mà trong sách một lần cuối cùng Vô Danh xuất hiện, chính là lúc toàn văn kết thúc, nam chính cùng hồng nhan tri kỹ và hảo cơ hữu của mình trên đại hội võ lâm vạch trần bí mật động trời Võ lâm Minh chủ muốn điên đảo triều đình, cùng với giang hồ đệ nhất mỹ nhân cũng không phải tự sát chết, mà là do vô tình biết bí mật bị minh chủ tự tay giết chết hòng bịt đầu mối. Võ lâm minh chủ hạ lệnh đánh chết mọi người, thời điểm mấu chốt sát thủ Vô Danh đột nhiên xuất hiện cùng võ lâm minh chủ đồng quy vô tận.

Dưới ngòi bút của Bách Hiểu Sinh, miêu tả liên quan đến sát thủ Vô Danh chỉ ít ỏi vài chữ. "Người mặc thanh y dáng vẻ hào sảng, nửa ma nửa tiên. Thanh xà nhuyễn kiếm, mạng chỉ đáng một đồng." Câu này ý nói sát thủ Vô Danh mỗi khi xuất hiện chỉ mặc một thân thanh y cực không bắt mắt, khuôn mặt vì năm xưa bị dã thú cắn xé, hủy dung một nửa, nhưng nửa kia lại kế tục mỹ mạo của mẫu thân, đẹp tựa thiên tiên. Vũ khí của hắn là một thanh thanh xà nhuyễn kiếm, từ tinh thiếc thượng cổ đúc thành, lúc thường mềm mại như rắn độc không xương, truyền nội lực vào lập tức cứng rắn như thép không gì phá nổi. Do vũ khí đặc thù nên kiếm pháp tàn nhẫn, chiêu chiêu đoạt mạng. Mà cùng xuất hiện mỗi lần với sát thủ Vô Danh, còn có thông điệp mà tổ chức sát thủ gửi đến người bị giết —— một đồng tiền thau cổ, từ ấy mới nói mạng chỉ đáng một đồng.

Không giống với nam chính được miêu tả chi tiết hàng chục trang giấy, khi miêu tả sát thủ Vô Danh Bách Hiểu Sinh chỉ dùng những từ ngữ cực kỳ tinh giản, do đó có thể nói trong lòng mỗi một người yêu sách đều chứa một Vô Danh không giống nhau. Cũng chính vì ảo tưởng của mỗi người không ai giống ai, nên mỗi một bản 《 Hào Hiệp Truyện 》 sau khi phát sóng, diễn viên sắm vai sát thủ Vô Danh đều không thể khiến công chúng hài lòng. Có vài đoàn phim vì muốn tạo độ hot, khi cải biến kịch bản còn cố tình làm phong phú thêm nhân vật sát thủ Vô Danh này, kéo Vô Danh thêm vào tuyến nhân vật chính. Thậm chí còn có đạo diễn ý nghĩ kỳ lạ, trực tiếp đổi luôn giới tính của sát thủ Vô Danh, lại còn vẽ vời thêm một câu chuyện tình yêu triền miên lâm ly bi đát với nam chính. Tức tới ông cụ Bách Hiểu Sinh trong lúc phỏng vấn kịch liệt kháng nghị, còn buông lời cứng rắn về sau tuyệt đối không hợp tác với vị đạo diễn kia nữa.

Mà bản 《 Hào Hiệp Truyện 》 này của Triệu Tân, lấy tiếng là tôn trọng nguyên tác, tự nhiên sẽ không thêm diễn cho nhân vật sát thủ Vô Danh này. Đây cũng là nguyên nhân vì sao nhân vật này rõ ràng rất hot, nhưng người chịu tới thử vai lại chẳng mấy ai. Một mặt là do chuyện phát sinh đột ngột, đoàn phim bị diễn viên cho leo cây khó có thể liên hệ với người thích hợp ngay lập tức, mặt khác là do Triệu Tân đối với diễn viên yêu cầu quá cao —— đại khái là bị vị diễn viên lúc trước chọc giận quá mức, Triệu Tân yêu cầu diễn viên bổ sung thứ nhất là nhất định phải đẹp trai, hai là phải biết võ, chỉ hai điều này trên cơ bản đã pass rớt hơn 90% số người tới phỏng vấn. Phần còn lại bỏ đi là do công sức bỏ ra và thu nhập lại kém xa, dựa theo phương pháp quay chụp tôn trọng nguyên tác của Triệu Tân, nhân vật sát thủ Vô Danh xuất hiện trong kịch bản quá ít, diễn viên phù hợp thà rằng phí thời gian tìm một đoàn phim khác diễn nam 1 nam 2, cũng lười tới 《 Hào Hiệp Truyện 》 diễn quần chúng.

Bởi vì đủ loại nguyên nhân như trên, bao gồm cả Triệu Tân, toàn bộ đoàn phim 《 Hào Hiệp Truyện 》 đối với người sắm vai sát thủ Vô Danh đều không ôm hy vọng quá lớn. Mà loại ý tưởng này thẳng tới lúc thấy Đào Mộ hóa trang thành sát thủ Vô Danh ——

Ngày đương nắng gắt, mặt trời chói chang. Đào Mộ mặc thanh y dáng vẻ hào sảng tản bộ tới. Vì là hóa trang võ hiệp, đầu tóc Đào Mộ hỗn độn rối tung, mang đậm ý vị giang hồ cuồng giả. Khuôn mặt hắn dưới bàn tay khéo léo tỉ mỉ của chuyên viên trang điểm, có một nửa là vết sẹo hủy dung dữ tợn. Chính là một nửa dữ tợn xấu xí ấy, càng thêm tương phản với nửa kia anh tuấn thâm thúy, dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi, trong lúc thất thần thế nhưng thật sự có loại hiệu ứng nửa ma nửa tiên đánh sâu vào thị giác, bởi vậy mang tới cảm giác kinh diễm cực kỳ.

Quan trọng nhất là khí chất Đào Mộ đã biểu đạt một cách hoàn mỹ yêu cầu của nhân vật. Thế nên trong nháy mắt trông thấy Đào Mộ, trong đầu Triệu Tân lập tức nhảy ra đoạn miêu tả Vô Danh trong 《 Hào Hiệp Truyện 》: "Vô Danh bình tĩnh đứng đó, tay hắn kính cẩn vâng lời rủ xuống, vẫn duy trì tư thế vô hại, chuôi kiếm thanh xà mềm mại quấn trên cổ tay. Một trận gió thổi qua, bóng cây lắc lư, hòa vào bóng đêm Vô Danh tựa như con rắn độc tùy thời hành động, nhân lúc con mồi thả lỏng cảnh giác mà xông lên, thanh xà nhuyễn kiếm lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tay cuống lấy người phía trước, tựa như rắn độc phun tin, kiếm ra người mất." 

(1) Thanh Minh thượng hà đồ: Một phim trường xây dựng dựa trên bức tranh cùng tên vẽ cảnh nhộn nhịp tiết thanh minh ở biện kinh TQ thế kỷ 12

.........

Hết chương 16

2.3.20

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net