Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17

Edit: Shiheco

"Hoá trang cũng không tệ." Dù sao cũng là đạo diễn lớn kiến thức rộng rãi, Triệu Tân nhìn lướt qua Đào Mộ, trong lòng vừa ý, trên mặt lại không tỏ ý kiến: "Tôi nghe Khải Bình nói cậu xuất thân là diễn viên đóng thế, còn biết võ. Nếu đã vậy, cậu biểu diễn một bộ động tác cho tôi xem."

Đào Mộ gật gật đầu, đi thẳng tới chỗ chỉ đạo võ thuật.

Đoàn võ sư 《 Hào Hiệp Truyện 》là đoàn võ ngự dụng của Triệu Tân. Võ sư đứng đầu Đoạn Ngọc Phong đã theo bên cạnh Triệu Tân từ lúc hắn quay bộ phim đầu tiên tới giờ, có thể nói là bạn nối khố. Đoạn Ngọc Phong nhìn thấy Đào Mộ, tươi cười trò chuyện: "Biểu hiện của nhóc ở 《 Tử Tiêu 》 chú cũng thấy rồi, quả là rất không tồi. Hy vọng nhóc ở 《 Hào Hiệp Truyện 》 cũng có thể bảo trì loại trạng thái đó."

Nói đoạn, đem vũ khí sát thủ Vô Danh đưa qua.

Chuôi thanh xà nhuyễn kiếm này là đoàn phim căn cứ miêu tả trong 《 Hào Hiệp Truyện 》 cố ý chế tạo. Tài liệu là một loại nhựa cây mô phỏng chất ngọc, bề ngoài xanh biếc trơn bóng, oánh nhuận trong suốt, thân kiếm điêu khắc phỏng theo vảy xà sinh động như thật, chuôi kiếm là đuôi rắn, mũi kiếm là đầu rắn dữ tợn, lúc quấn quanh cánh tay đuôi rắn nối liền thành vòng, ánh mặt trời vừa chiếu qua lập tức lấp lánh vảy xanh, nhìn qua đặc biệt xinh đẹp.

Võ sư trước tiên đem thanh xà nhuyễn kiếm quấn quanh cánh tay, sau đó lại thuần thục rút ra múa may vài cái, giải thích với Đào Mộ: "Bởi vì là nhuyễn kiếm, nên lúc thiết kế động tác bọn ta chủ yếu tham khảo Thái Cực Kiếm và roi mềm (1). Đúng rồi, nhóc biết chơi roi chứ?"

Đào Mộ: "Roi da (2) mà người già tập thể dục buổi sáng hay chơi có tính không?"

Võ sư lập tức cười: "Cũng coi như đi. Chỉ cần có thể vung lên là được."

Dứt lời liền đem thanh xà nhuyễn kiếm chuyển sang cánh tay Đào Mộ: "Nhóc cầm thử trước xem, tìm cảm giác."

Thanh xà nhuyễn kiếm giả ngọc xanh biết dịu ngoan quấn quanh cánh tay Đào Mộ, tựa như một vật trang sức kỳ lạ, càng nổi bậc lên làn da trắng nõn, xương cốt cân xứng của Đào Mộ. Đào Mộ đặt một tay khác lên chỗ chuôi kiếm, ngón tay thon dài nhẹ kéo, thanh xà nhuyễn kiếm thuận thế rút ra, Đào Mộ nhớ lại những động tác chơi roi đời trước ông Tống hay làm khi tập thể dục buổi sáng, cổ tay vừa chuyển, nhuyễn kiếm nhẹ nhàng lướt một đường cong.

Võ sư chỉ đạo lập tức sáng mắt, vui vẻ cười nói: "Có chút ý tứ."

Dừng một chút, lại nói: "Chờ tới lúc chính thức khởi quay, động tác này có thể cho một cảnh đặc tả. Rất xinh đẹp." Võ sư nói rồi nhìn thoáng qua bàn tay Đào Mộ —— màu da trắng nõn, hoàn mỹ như ngọc, cốt cách cân xứng, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài. Căn bản không cần hậu kỳ chỉnh sửa, chỉ một cái vung tay tùy ý như thế, người trong nghề lập tức phẩm ra chút ý vị.

Loại cảm giác huyền diệu khó giải thích này, dùng ngôn ngữ trong nghề võ sư bọn họ thì chính là "người dẫn nhập"(3). Nhưng mấu chốt ở chỗ là loại "dẫn nhập" này ngay cả đa số các võ sư kỳ cựu thường quay cảnh đánh diễn, kinh nghiệm dày dặn cũng rất khó nắm bắt, càng khỏi nói loại người mới chẳng xuất hiện được mấy lần trước ống kính như Đào Mộ.

Vậy mới nói......Quả nhiên là trời sinh ăn bát cơm này mà!

Đoàn Ngọc Phong khẽ suy tính trong lòng, cười nói: "Chính là cảm giác này. Cứ tiếp tục duy trì, bộ phim này vừa ra nhóc nhất định sẽ hồng." Lời này ý ngầm, giống như Đào Mộ đã vượt qua vòng loại trực tiếp vào giai đoạn quay chụp luôn rồi.

Đào Mộ nhoẻn miệng cười: "Thừa cát ngôn của ngài."

Võ sư chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, trong lòng cảm thán thằng nhóc này lớn lên quả không sai. Cứ việc nửa bên mặt bị chuyên viên trang điểm vẽ cho thảm không nỡ nhìn, nhưng dáng vẻ cười rộ vừa rồi, thế nhưng lại khiến người có cảm giác cực kỳ rực rỡ, cả bầu trời trông cũng có vẽ sáng rọi hơn.

Là một hạt giống tốt cả người đều là nghệ.

Đào Mộ đi theo võ sư chỉ đạo luyện tập hơn một tiếng, mới chính thức bắt đầu casting.

Triệu Tân ngồi trước máy theo dõi, nhìn Đào Mộ đã vào phim trường. Camera xung quanh đã lắp đặt tốt, kỹ thuật ánh sáng và phản quang cũng vào vị trí của mình. Bên ngoài những diễn viên tạm thời chưa tới suất cũng đến vây quanh, muốn xem chút náo nhiệt.

Triệu Tân cũng không nhiều lời, nói thẳng: "Cậu diễn lại đoạn chỉ đạo võ thuật vừa hướng dẫn đi. Chú ý vị trí máy quay."

Đào Mộ đứng ngay giữa phim trường chuẩn bị sẵn sàng, chờ thư ký trường quay hô action một tiếng, ngón tay thon dài thoáng nắm lấy cổ tay, một mạt xanh biếc chợt lóe qua trước mắt mọi người. Đào Mộ vừa chuyển cổ tay, thanh xà nhuyễn kiếm liền nhẹ nhàng khua khoắn tạo ra bóng mờ. Ngay sau đó Đào Mộ nương theo dáng kiếm xoay tròn thực hiện một cú lộn người – có chút tương tự động tác xoay người trong điệu múa cổ truyền, thiếu vài phần mềm nhẹ thêm vài phần sắc bén, nhuyễn kiếm trong tay thuận thế mà ra. Chỉ một thoáng tiếng roi vut vút, xé gió vụt bay.

Tuy không chèn thêm hiệu ứng, cũng không treo dây thép, càng không có hậu kỳ chỉnh sửa, nhưng trong mắt mọi người, Đào Mộ trong phim trường với dáng người thon dài, uyển chuyển nhẹ nhàng, lại tựa như tiên hạc khiêu vũ trong gió, tất cả động tác đều gọn gàng lưu loát tuyệt không chút ủy mị. Đặc biệc là khi vung kiếm làm ra các động tác lật nghiên, xoay tròn hay lộn mèo, hận không thể bay lên trời, khả năng giữ nhịp giữa không trung siêu mạnh và căn cơ võ thuật vững chắc kết hợp với bộ động tác Đoàn Ngọc Phong tỉ mỉ thiết kế, khiến người trong đoàn phim được một phen lóa mắt. (sh: mỗi lần tới đoạn miêu tả múa võ chỉ muốn nói một câu: %$#*)

Thế nên khi diễn thử kết thúc, phần lớn người vây quanh phim trường đều cầm lòng không đặng vỗ tay trầm trồ khen nghệ, hệt như Đào Mộ là anh chàng mãi võ dưới chân cầu vượt.

Nam chính 《 Hào Hiệp Truyện 》 cũng đứng trong đám người, biểu tình nhàn nhạt mà nhìn Đào Mộ. Diễn viên sắm vai nam 2 khẽ cười một tiếng, quay đầu nói: "Rất hút mắt nha. Tôi nhớ Triệu Khả Bình là người đại diện của Hạ Tinh nhỉ? Đặc biệc mời một người như thế đến diễn Vô Danh, không phải là cố ý chèn ép anh chứ?"

Người sáng suốt đều nhìn ra được, gương mặt của Đào Mộ có lực công kích mạnh đến mức nào trước màn ảnh. Quan trọng hơn nữa là cậu ta không riêng có khuôn mặt, mà động tác đánh võ cũng vô cùng thuần thục đẹp mắt. Tuy là một người mới, nhưng diễn xuất cũng không tệ. Cộng thêm nhân vật sát thủ Vô Danh này mỗi lần xuất hiện đều có cảnh đối diễn với nam chính, diễn viên sắm vai nam 2 không chút do dự kết luận, nếu thật sự mời một người như thế diễn Vô Danh, chờ tới ngày lên sóng, chỉ e là sẽ ảnh hưởng không tốt tới nam chính.

"Theo như tôi biết, Triệu Khả Bình hình như rất xem trọng cậu ta. Tên nhóc đó rõ ràng đã tỏ ý trong vòng hai năm sẽ không ký hợp đồng với bất kỳ công ty quản lý nào, nhưng Triệu Khả Bình vẫn cố hết sức thu xếp cho cậu ta casting. Còn chưa ký đã che chở thế rồi, chờ tới lúc Triệu Khả Bình thực sự ký với cậu ta, tôi đoán vị nhất ca tiếp theo của Giải Trí Hạ Tinh hẳn là sẽ chả liên quan gì với anh đâu ha."

Nam chính lạnh lùng nhìn nam hai: "Cậu cũng biết nhiều nhỉ."

Nam 2 cười nhạo một tiếng: "Ai bảo giới giải trí chỉ lớn chừng này chứ. Muốn biết, không muốn biết, ít nhiều cũng chui vào tai."

"Bất quá nói đi cũng phải nói lại, mặc kệ tôi nghe được thứ gì, cũng chỉ tùy tiện nói chút thôi. Nhiều nhất là xem một trò hay. Anh thì không giống vậy." Nam 2 nói, hất hất cầm về phía Đào Mộ: "Không phải hạng vừa, tài năng sắp sáng."

Nam chính Ninh Viễn trầm mặt, không rên tiếng nào xoay người rời đi.

Mà ở bên kia, Triệu Tân vô cùng hài lòng với màn diễn thử của Đào Mộ. Chờ Đào Mộ thu động tác đứng tại chỗ thở hổn hển vài hơi xong, dứt khoát nói: "Ký hợp đồng đi. Ngày mai vào tổ."

Đào Mộ do dự một chút: "Sáng mai tôi có suất ở Tử Tiên."

Triệu Tân nhíu mày. Bất kể là người đạo diễn nào, đều chẳng mấy thiện cảm với loại diễn viên kiêm chức. Huống chi Đào Mộ trước đó lại chỉ là một võ thế - cả diễn viên cũng không được tính.

Triệu Khả Bình lập tức giải thích nói: "Suất diễn của cậu ấy ở 《 Tử Tiêu 》 chỉ còn lại ba ngày. Hơn nữa ngày mai cũng chỉ có một cảnh vào buổi sáng."

Triệu Tân xem ở mặt mũi bạn học cũ: "Vậy quay xong rồi tới đây. Dù sao cậu ở 《 Hào Hiệp Truyện 》 cũng là quay cảnh đánh võ, không cần quan tâm kiêm chức không kiêm chức."

Đào Mộ không nghe ra lời Triệu Tân nói là thật đồng ý hay đang trào phúng. Nhưng ở 《 Hào Hiệp Truyện 》cảnh quay của hắn quả thật chẳng bao nhiêu. Sát thủ Vô Danh dưới ngòi bút Bách Hiểu Sinh là một tên mặt than trầm mặc ít lời, không lộ vui buồn. Cộng hết thoại lại cũng chưa tới một bàn tay, hơn nữa cơ hồ không lời nào vượt quá bốn chữ. Vậy nên về mặt kỹ thuật diễn xuất cũng không có yêu cầu gì nhiều.

Yêu cầu duy nhất của Triệu Tân đối với Đào Mộ là trước ống kính đừng làm biểu tình gì cả. Dù sao chỉ là một vai phụ nhỏ nhoi lên sân khấu không được vài phút mà thôi, Triệu Tân cũng lười đi đào móc nội tâm nhân vật.

Trên thực tế Triệu Tân làm phim nhiều năm, ghét nhất là làm mấy việc rỗi hơi đi thêm diễn cho vai phụ. Dưới cái nhìn của Triệu Tân, nguyên tác người ta vốn đã rất kinh điển rồi, nếu anh cứ hở chút là muốn sửa chỗ này thêm bớt chỗ kia chắp ghép này nọ, vậy sao không đi quay nguyên sang* luôn cho rồi, đỡ phải quay không tốt rồi bị mắng ngập mặt. (Quay phim mới từ đầu)

Cũng chính vì suy nghĩ này, tác phẩm Triệu Tân sản xuất trước giờ đều xưng danh tôn trọng nguyên tác, do đó rất được tác giả và bạn đọc hoan nghênh. Đương nhiên cũng có một bộ phận người cho rằng Triệu Tân quá mức máy móc theo sách vở, quay phim luôn quy quy củ củ, không có gì đặc sắc. Hơn nữa quá mức thuận theo nguyên tác, không có chút đặc điểm bản thân.

Đại khái là cứ bị người khác nghi ngờ mãi, mấy năm nay Triệu Tân cũng bắt đầu cân nhắc đến việc quay một bộ nguyên sang chứng minh bản thân một chút. Hợp với tham vọng to lớn, lúc này đạo diễn Trần không muốn quay phim truyền hình nữa, mà quyết chí chơi lớn một phen trên màn ảnh rộng.

Chẳng qua kịch bản nguyên sang là do chính bản thân Triệu Tân viết, lại thoát ly lĩnh vực truyền hình quen thuộc, rất nhiều nhà đầu tư đều không quá xem trọng. Thế nên Triệu Tân lăn lộn hai năm, vẫn chưa lừa dối được nhà sản xuất đáng tin cậy cũng như ông chủ lớn chịu chi nào. Càng khỏi nhắc tới bên phát hành.

Lúc này Triệu Tân chịu nể mặt Triệu Khả Bình cho Đào Mộ vào tổ phần nào cũng là hy vọng Triệu Khả Bình có thể giúp hắn kéo tới vài nhà đầu tư —— nói cho cùng Triệu Khả Bình thân là người đại diện kim bài trong nước, về khoản quan hệ hay tài nguyên đều rộng rãi hơn Triệu Tân nhiều.

Không bàn cãi gì nhiều. Dưới sự trợ giúp của Triệu Khả Bình, Đào Mộ thuận lợi ký hợp đồng với đoàn phim 《 Hào Hiệp Truyện 》, tiền cát xê chỉ hai mươi nghìn, còn không nhiều bằng lúc làm thế thân cho Thẩm Dục ở 《 Tử Tiêu 》. Chẳng qua trong 《 Hào Hiệp Truyện 》, nhân vật sát thủ Vô Danh tuy đất diễn không nhiều, nhưng dù sao cũng là một nhân vật có lộ mặt, đối với loại người mới thuần túy không tý kinh nghiệm diễn xuất như Đào Mộ mà nói, vẫn không tệ. Đào Mộ rất quý trọng cơ hội này.

Vì cảm kích Triệu Khả Bình giúp đỡ. Sau buối thử vai Đào Mộ mời Triệu Khả Bình ăn cơm, trên bàn cơm trực tiếp chia mười nghìn cho Triệu Khả Bình.

Triệu Khả Bình kiên trì không nhận, Đào Mộ cười nói: "Cho dù phân chia giữa nghệ sỹ với công ty không đến một nửa. Nhưng cơ hội lần này vốn là do anh giúp tôi tìm. Trong lúc thử vai đạo diễn Triệu không làm khó dễ gì nhiều, tôi thấy cũng là do nể mặt mũi anh. Chút tiền ấy chắc chắn không nhiều, chỉ là chút lòng thành."

Triệu Khả Bình cười nói: "Cậu khiêm tốn quá rồi, sở dĩ đạo diễn Trần chịu nhận cậu, là vì biểu hiện của cậu thật sự rất tuyệt, ngoại hình cũng phù hợp yêu cầu. Nếu cậu không được, tôi có nài nỉ Triệu Tân thế nào cũng vô dụng. Nhưng nếu cậu thật sự muốn cám ơn tôi, vậy ký với tôi đi."

Đào Mộ cũng cười: "Nếu anh có thể chờ được tới lúc tôi lên năm ba, tôi liền ký với anh."

Đào Mộ thật sự nghĩ như vậy. Tuy hắn không có ý kiến với thủ đoạn nào đó của Triệu Khả Bình, nhưng nếu chỉ xét về mặt năng lực làm việc, Triệu Khả Bình quả thật là một người đại diện cực kỳ xứng chức. Hơn nữa Giải Trí Hạ Tinh trong vòng mười năm tới cũng phát triển không tệ. Vì muốn mượn sức nghệ sỹ dưới tay, vài năm sau còn đi đầu trong việc mở phòng làm việc riêng cho nghệ sỹ. Đào Mộ nghĩ sao cũng cảm thấy, Triệu Khả Bình thật sự rất hợp với hắn.

Triệu Khả Bình chỉ cười không nói, lòng nghĩ giới giải trí thay đổi chóng mặt, chờ hai năm nữa chắc rau cũng đã lạnh. Anh đây cũng không phải loại ngồi yên ngóng chờ.

Đào Mộ cũng không biết suy nghĩ trong lòng Triệu Khả Bình. Tin hắn thử vai thành công ở 《 Hào Hiệp Truyện 》 đã được truyền đi, mấy đồng nghiệp võ thế quen biết và nhân viên công tác trong 《 Tử Tiêu 》 đều sôi nổi chạy tới chúc mừng. Nhóm người Cẩu Nhật Tân ồn ào bắt Đào Mộ phải khao một bữa. Đào Mộ cũng không keo kiệt, buổi tối tan tầm trực tiếp kéo một đám người rầm rộ tới quán nướng đối diện thành phố điện ảnh ăn khuya. Gần 50 người ước chừng ăn hơn 3000 tệ. Hai mươi nghìn cát xê vừa tới tay thoáng cái chỉ còn 7000.

Đại Mao Tiểu Béo đều uống say, về tới phòng trọ còn ôm ghì lấy Đào Mộ mặc sức tưởng tượng tuong lai: "...... Hy vọng Mộ ca một lần là nổi tiếng...... Làm đại minh tinh...... Tự đóng phim điện ảnh của mình ...... Chọn nữ chính......"

Đào Mộ vật vã lôi kéo nhét hai thằng bạn đã say bí tỉ còn không quên "quăng lựu đạn" vào ổ chăn, tự mình đi tắm rửa một cái, kiên trì viết nhật ký nhớ lại sự kiện tương lai một hồi, lúc này mới lên giường ngủ.

.........

Chú thích

(1) Cửu tiết côn, nhuyễn tiên

(2) Roi da tập thể dục nha J

(3) Gốc 起范儿-Khởi phạm nhi: ý chỉ người điển hình mẫu mực đạt trạng thái chuẩn nhất trước khi biểu diễn

..........

Hết chương 17

30.3.2020

SH: Mặc dù nghỉ rất nhiều nhưng tui vẫn rất lười các thím ạ, vừa quăng mẻ một góc máy tính nhìn nó lại càng lười hơn =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net