Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

Edit: Shiheco

Bất Dạ Cung.

Một hộp đêm chỉ cần nhìn tên đã đoán ra được phạm vi và ý nghĩa kinh doanh. Phong cách trang hoàng vô cùng hợp với thẩm mỹ thổ hào của vị phú nhị đại trong nhà có mỏ nào đó, ngay cả vòi nước WC cũng phải mạ vàng nạm thạch. Cửa hộp đêm còn đứng hai hàng tiếp viên nữ mặc chế phục sơ mi trắng váy ngắn chỉ che tới đùi, chân đi tất đen giẫm trên đôi giày cao gót một tấc cũng đen nốt. Lúc khách nhân đẩy cửa vào bèn cúi người chín mươi độ đồng thanh hô lớn "Hoan nghênh quang lâm", sau đó vặn vẹo mông to dẫn người từ đại sảnh kim bích huy hoàng tới một hành lang dài, toàn bộ mặt tường dán kín những bức mosaic(1) siêu lớn, ánh sáng lập lòe có thể lóa mắt người, ghế lô hai bên không ngừng truyền tới tiếng hát K như quỷ khóc sói gào, thẳng đến cuối hành lang, tiếng nhạc DJ dồn dập xập xình ngày càng vang dội, tầm nhìn đột nhiên trống trải —

Nhóm nam nữ trẻ tuổi thích náo nhiệt chen nhau giữa sàn nhảy, phối hợp với tiếng nhạc DJ đinh tai nhức óc mà rung đùi lắc tay, trên sân khấu mấy vũ nữ ăn mặc đặc biệt mát mẻ nóng bỏng nhảy múa gợi cảm, đưa tới những tiếng huýt sáo hò hét liên tục, đèn màu trên đỉnh đầu chớp lóe, quả cầu gương xoay tròn điên cuồng hất những chùm sáng lóa mắt đủ màu xuống dưới, thoạt nhìn hệt như sân nhảy của đám xác sống đang cuồng hoan.

Đào Mộ nhìn đám người trên sàn nhảy vặn eo lắc mông ma ngực chà lưng múa may quay cuồng, thế nhưng lại có chút không thích ứng.

Trước khi trọng sinh, Đào Mộ chấp nhất với việc tìm Thẩm Dục gây sự, căn bản không có thời gian thả lỏng chính mình. Kế đó lại bị mấy tên ái mộ Thẩm Dục liên thủ phong sát, không thể không rời khỏi giới giải trí, bị đại ca Thẩm gia mang bên người học cách kinh doanh. Thân là kỳ tài thương nghiệp sớm tuệ thành thục, bản thân Thẩm Thần là một người cực độ nghiêm túc cũ kỹ, vô cùng chán ghét mấy chốn ăn chơi như hộp đêm KTV, kéo theo đó cũng cực lực phản đối người nhà ra vào loại địa phương này.

Mấy năm đó Đào Mộ mới trở về Thẩm gia, vì lấy lòng người nhà họ Thẩm, tất nhiên sẽ không phạm vào những điều mà họ Thẩm không thích. Sau lại bị người nhà họ Thẩm trục xuất khỏi gia môn, càng là một lòng một dạ muốn trả thù. Mỗi ngày không phải đang tính toán làm việc thì chính là đang làm việc, tự biến bản thân thành tên thần kinh khổ đại thâm cừu, tất cả hoạt động giải trí đề ném ra sau đầu.

Bây giờ thời gian lùi lại, Đào Mộ lẳng lặng đánh giá cảnh tượng quần ma loạn vũ trên sàn nhảy, không khỏi tâm sinh cảm khái—— cảm thấy đời trước mình khá là buồn cười. Vừa đụng mặt Thẩm Dục đã ma chướng đầy lòng, chỉ số thông minh thẳng tắp rơi xuống vực, cứ như đầu trâu điên nhìn thấy áo choàng đỏ vậy.

【 Cái này gọi là vầng sáng nhân vật chính nhỉ? Bất kể là boss lớn phản diện hay ác độc pháo hôi, chỉ cần đụng mặt là IQ vô hạn hạ thấp. Có phải tác giả không viết ra nổi vai ác bình thường không vậy?】

Trong lòng Đào Mộ giật thót. Trọng sinh bảy ngày, mảnh vụn ký ức trong mơ gần như đã được chắp ghép hoàn chỉnh, Đào Mộ cơ bản tiếp nhận sự thật bản thân sống lại lần nữa. Nhưng những câu chữ thường xuất hiện trong đầu vẫn khiến hắn hãi hùng khiếp vía, khó mà thích ứng được.

Đương nhiên đã đến hôm nay, Đào Mộ cũng không đến mức hoài nghi bản thân bị bệnh tâm thần. Hơn nữa tổng hợp lại những tin tức xuất hiện trước giờ —— những lời này đại khái đều là đang đánh giá một quyển tiểu thuyết.

Căn cứ suy đoán của Đào Mộ, nhân vật chính cuốn tiểu thuyết này rất có thể là Thẩm Dục, mà hắn lại là một pháo hôi ác độc có tác dụng thúc đẩy tình tiết phát triển?

"Đào Mộ, đang nghĩ gì vậy?" Đại Mao chợt choàng lấy bả vai Đào Mộ, cợt nhả la lớn: "Xem trọng em gái nào rồi à? Anh em giúp cậu làm mai, sinh nhật mười tám tuổi mà, mục tiêu của bọn này là giúp cậu cáo biệt kiếp xử nam!"

Đào Mộ hồi thần, tức giận đẩy Đại Mao một phen: "Cậu tự đi mà chơi!"

Đại Mao cười hắc hắc, túm Tiểu Béo chui đầu vào sân nhảy.

Do Đào Mộ từng làm phục vụ sinh kiêm chức bartender tại hộp đêm ở Bắc Kinh, hai thằng bạn nối khố thường xuyên đưa đón Đào Mộ lên xuống ca cũng mưa dầm thấm đất, đã sớm là tay già đời trong hộp đêm. Lúc này điên cuồng vặn eo lắc mông theo giai điệu xập xình, chọc ghẹo nhóm chị gái chân dài mông to xung quanh.

Đào Mộ thì lại thất thần theo sau hai người. Lúc hắn tỉnh ngủ xuống lầu đã thay một chiếc áo thun đen cổ tròn, quần jean rách bao lấy đôi chân dài thẳng tắp, làn da vốn đã rất trắng nay dưới ánh đèn sàn nhảy càng thêm trắng bạch yêu dã. Ánh đèn khi sáng khi tối cũng tô điểm dáng người hắn càng thêm thâm thúy lập thể. Khuôn mặt tuấn mỹ vô trùng, dáng người cao ngất mặc quần áo hiện gầy nhưng không đơn bạc, điệu bộ không chút để ý quả thật gợi cảm đến mức khiến người ta thét chói tai.

Thế nên một đường đi tới, phàm là nới Đào Mộ bước qua, lập tức sẽ có người cố ý vô tình cọ lên. Vài chị gái gan lớn thậm chí từ giữa ngực móc ra mảnh giấy nhỏ chuẩn bị từ trước, cười hì hì nhét vào túi quần Đào Mộ. Lại thuận tay trộm sờ mó bả vai, ngực, cơ bụng thậm chí mông Đào Mộ một phen. Đào Mộ đã lâu chưa bị người ăn đậu hủ trắng trợn như vậy né tránh không kịp, chỉ có thể nhận mệnh xụ mặt. Dáng vẻ không chút biểu tình này lại càng thêm khốc soái câu nhân.

Vài cậu trai không phục Đào Mộ chỉ bằng vào khuôn mặt đã hấp dẫn nhiều cô em nóng bỏng gợi cảm đến vậy, rung người vặn tay lắc lư đến trước mặt Đào Mộ, ý đồ thách thức Đào Mộ nhảy đấu cùng họ, muốn dùng sự thật chứng minh đại soái ca lên sàn nhảy cũng có thể là xác ướp (không biết nhảy). Một đám quần chúng ăn dưa hóng hớt không chê phiền lập tức nhường ra một khoản sân, còn có người huýt sáo ồn ào.

Đáng tiếc bản thân Đào Mộ lại chẳng có tâm tư nhảy nhót, dù bị khiêu khích cũng lười phản ứng. Thay vào đó Đại Mao Tiểu Béo lại rửng mỡ xông lên cùng người nhảy đấu. (ăn no rửng mỡ đấy =)))

Cẩu Nhật Tân khóc la muốn chịu đòn nhận tội mang theo bạn gái cùng một chúng anh em võ diễn của gã, chờ đã lâu. Nghe được sàn nhảy xôn xao, lập tức chen qua tới, túm ba người Đào Mộ đến ghế dài cạnh sàn nhảy. Trên bàn khui vài chai bia, lại gọi thêm mấy mâm trái cây thập cẩm và các loại đồ ăn vặt linh tinh, ngay giữa bàn là chiếc bánh kem matcha khéo léo tinh xảo —— trung tâm còn chểm chệ điểm thêm một quả đào mừng thọ phấn phấn nộn nộn, nhìn qua chả chút liên quan.

Cẩu Nhật Tân tự quen thuộc ôm lấy bả vai Đào Mộ, cười nói: "Tới, tới, tới, để tôi giới thiệu cho mọi người một chút. Đây là Đào Mộ, thọ tinh công đêm nay, đối tượng chủ yếu tôi đãi rượu bồi tội. Đây là Dư Mị, bạn gái anh. Thế nào, xinh đẹp chứ?"

Nương theo sự giới thiệu của Cẩu Nhật Tân, cô gái diễm lệ thành thục nhìn qua mới hai mươi mấy, làn da trắng nõn, trang điểm đậm đang ngồi chéo chân trên sô pha đứng lên. Ánh mắt ả nhìn về phía Đào Mộ chẳng chút nào che lấp kinh diễm và thưởng thức, bàn tay trắng nhỏ duỗi về phía Đào Mộ, la lớn: "Chào cậu soái ca, gọi tôi Mị Mị đi."

Xuất phát từ lễ phép, Đào Mộ cũng vươn tay, nháy mắt tay hai người chạm nhau, Đào Mộ cảm thấy lòng bàn tay bị cào một chút.

Dư Mị chớp chớp đôi mắt nhìn hắn, cúi người tới bên tai hắn lớn tiếng nói: "Hoặc cậu có thể gọi tôi là chị dâu."

Nếu không phải Đào Mộ theo bản năng nghiêng người ra phía sau, Dư Mị đã có thể hôn trúng tai hắn.

Tạp âm nơi sàn nhảy thật sự ồn ào lợi hại, mọi người nói chuyện đều là kề tai hét lớn, nên không ai phát giác Dư Mị không thích hợp. Đào Mộ bất động thanh sắc rút tay về, Đại Mao cười hì hì chen qua: "Chị dâu thật xinh đẹp nha."

Dư Mị phảng phất như không nghe Đại Mao nói, như cũ nhìn chằm chằm Đào Mộ hô: "Sinh nhật vui vẻ. Bánh này là chị chọn đấy, cậu thích không?"

"Đúng! Bánh kem là Dư Mị chọn. Nhưng đào mừng thọ là anh tự thêm vào đó." Cẩu Nhật Tân chỉ vào đào mừng thọ hoàn toàn không hợp phong cách với bánh kem, ngốc hề hề cười nói: "Thích không?"

Ba người Đào Mộ bừng tỉnh. Đại Mao cười nói: "Em nói phong cách chiếc bánh này sao lại quái như vậy. Cẩu ca thẩm mỹ của anh không tốt bằng chị dâu rồi."

Cẩu Nhật Tân tựa hồ đặc biệt vừa lòng cô bạn gái nhà mình, nghe được lời này lập tức cười đến thấy răng không thấy mắt. So ra thì, Dư Mị lại có vẻ càng thêm hứng thú với vị thọ tinh công Đào Mộ, lúc ngồi xuống còn đặc biệt dịch từ chỗ Cẩu Nhật Tân sang cạnh Đào Mộ, cười hì hì đáp lời: "Soái ca năm nay bao lớn rồi? Nghe Đại Cẩu nhà tôi nói, công phu cậu đặc biệt tốt, còn thi đậu chính quy học viện Kinh Ảnh. Tương lai nhất định làm đại minh tinh nha!"

"Tới, hai ta uống một ly! Cẩu ca cậu nói hôm nay anh ta đắc tội anh em cậu ở đoàn phim, tối nay muốn chịu đòn nhận tội, còn sợ cậu không chịu. Vậy cậu cho chị đây chút mặt mũi, hai ta cụng ly nào——"

Không chờ Đào Mộ mở miệng, Dư Mị đặc biệt ngả ngớn bổ sung nói: "Chỉ cần cậu đồng ý tha thứ Cẩu ca, muốn chị dâu uống rượu giao bôi với cậu cũng được luôn."

Dư Mị vừa nói ra lời này, lập tức có vài anh em Cẩu Nhật Tân không quá thoải mái nhíu mày. Đương nhiên cũng có người ngây ngốc không hiểu, còn ngồi chỗ đó ồn ào khen hay. Đào Mộ trước giờ chẳng chút cảm tình với loại người ngả ngớn tự cho là thân quen này, nó khiến hắn nhớ tới loại khách hàng mà mình phải đối phó khi làm việc ở quán bar hay những nơi khác đời trước – chẳng hạn như thấy sắc nổi lòng tham, hoặc là mượn rượu giả điên.

Trong mấy năm vừa trở về Thẩm gia, hắn không muốn nhắc lại những trãi nghiệm đó. Nhưng đám hộ hoa sứ giả quanh Thẩm Dục lại luôn ở mọi nơi mọi trường hợp dùng mọi phương thức nhắc nhở hắn, quá khứ của hắn là cỡ nào hèn mọn nịnh nọt – vì kiếm chút phần trăm hoa hồng bán rượu, mà có thể nén giận lấy lòng khoe mẽ. Lấy đó làm bằng chứng trỉ trích Đào Mộ hắn khi đối mặt với lợi ích lớn hơn nhất định sẽ vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn, cũng gián tiếp chứng minh cách làm người của Đào Mộ - khéo đưa đẩy lòng dạ thâm trầm, kém xa Thẩm Dục ngây thơ hồn nhiên phẩm cách cao quý nhà họ.

Đương nhiên sau đó họ cũng đã dùng sự thật chứng minh, Đào Mộ hắn quả thật chính là loại người âm hiểm ác độc dối trá đố kỵ đó.

Đào Mộ chưa bao giờ phủ nhận hắn là loại người dối trá vụ lợi. Nhưng trong những chuyện không liên quan tới lợi ích, Đào Mộ cũng vui vẻ bày ra nhân phẩm và phong độ của mình. Cũng chính vì thế, mặc dù đáy lòng cực không thích tác phong hành sự của Dư Mị, Đào Mộ vẫn nâng chén hướng về phía Cẩu Nhật Tân chạm chạm: "Rượu giao bôi thì thôi vậy, tôi và Cẩu ca cụng một ly, chúng ta tươi cười qua chuyện đi."

Nói đoạn, Đào Mộ phi thường dứt khoát một hơi cạn sạch cốc bia ướp lạnh lớn đầy tràn. Đại khái là quen thói tiết kiệm từ hồi ở cô nhi viện, động tác uống rượu của Đào Mộ sạch sẽ cực kỳ. Dù mồm to uống bát lớn, cũng hoàn toàn không giống nhiều người bia theo cằm chảy xuống uống tới khắp người đều là bia. Ngược lại thong thả ung dung một giọt không thừa, uống tới giọt cuối cùng còn dốc ngược cả cốc. Lúc đó Cẩu Nhật Tân còn thừa một nửa chưa uống xong, không thể không cam bái hạ phong. Bên uống bên giơ ngón cái về phía Đào Mộ.

Đại Mao Tiểu Béo thêm cả nhóm anh em đóng thế của Cẩu Nhật Tân cũng nhất trí vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Đại khái là do việc Đào Mộ chủ động cấp bậc thang vừa hay hợp khẩu vị, hảo cảm của Cẩu Nhật Tân cùng đám anh em võ thế của gã đối với Đào Mộ ngày một tăng thêm. Bầu không khí tiếp đó cũng ngày càng hòa hợp. (Sh: hợp khẩu vị ở đây là hợp ý, hợp với sở thích tác phong mà họ thích)

Đàn ông mà, mặc kệ tuổi bao lớn, hễ tụ bên nhau uống hơi nhiều chút là tránh không được phải khoác lác vài câu. Cẩu Nhật Tân nói muốn tự phạt ba ly thật ra đã nốc hết ba chai bia, cách bạn gái gã, túm lấy tay Đào Mộ bèn bắt đầu khoác lác về công tích huy hoàng năm xưa – gã tự xưng là tục gia đệ tử của phái Võ Đang, nói công phu bản thân cũng không tệ lắm, từng làm võ thế cho rất nhiều minh tinh lớn, trong đó còn có vài vị là ngôi sao đương nổi đình nổi đám hiện tại.

"...... Kỳ thật anh không thấy đám người kia lợi hại hơn anh bao nhiêu. Chỉ là vận khí họ tốt hơn anh thôi, nếu đổi thành anh đây đứng trước màn ảnh, anh cũng chưa chắc đã thua kém bọn họ. Đánh võ mà, chỉ cần động tác đẹp là được, lại nói anh đây lớn lên cũng không kém tới vậy chứ?"

Cẩu Nhật Tân nói, vỗ vỗ cơ ngực cùng bắp tay căng phồng của mình: "Nhìn xem, có vị đàn ông biết bao nhiêu!"

Đào Mộ ngồi bên cạnh, nhìn Cẩu Nhật Tân bên xách chai bia bên sắm vai vận động viên thể hình, loáng thoáng nhớ lại chuyện đời trước, hình như người này vì sự cố uy áp (2) mà té gãy chân, lại do không thể chữa trị kịp thời cuối cùng phải tàn phế.

Tưởng tượng như vậy, vận khí người này quả là rất không xong.

Bản thân Đào Mộ đã chẳng mấy may mắn, nên đối với Cẩu Nhật Tân cũng đồng dạng không may như mình, không khỏi có chút đồng bệnh tương liên.

Dự Mị kẹp giữa hai người, nhìn bạn trai vừa uống say đã ôm người ta mượn rượu làm càn, cực kỳ mịt mờ trợn trắng mắt, lớn tiếng nói: "Lại uống say! Cả ngày cứ nhắc mãi ba cái chuyện cũ rích này, giờ còn nhắc tới trước mặt Đào Mộ nữa. Anh có mất mặt không vậy? Không lẽ anh thật sự cho mình có thể trở thành đại minh tinh chứ?"

Tựa hồ rất quen thuộc mấy lời quở trách này của Dư Mị, Cẩu Nhật Tân say khướt chỉ hàm hậu cười, không để bụng nói: "Này không phải là đề tài nói chuyện phiếm sao. Anh chỉ muốn tâm sự với cậu em Đào Mộ lý tưởng của mình thôi. Đã sống thì phải có lý tưởng, bằng không chẳng khác gì cá mặn cả, chẳng phải trong phim điện ảnh thường có mấy lời kịch như vậy à?"

Dư Mị cười lạnh, quen thuộc châm một điếu thuốc: "Tôi thấy anh chính là một con cá mặn, cả đời cũng không trở mình nổi (3)."

Vài người anh em của Cẩu Nhật Tân nghe không nổi nữa. Trợn mắt tức giận trừng Dư Mị. Dư Mị không cam yếu thế trừng trở lại, đôi môi đỏ rực ngậm điếu thuốc, nhìn qua đanh đá cực kỳ.

Hình như cảm thấy có gì đó sai sai!

Đại Mao Tiểu Béo liếc nhìn nhau, hô to về phía Đào Mộ: "Chúng ta đi nhảy đi?"

"Đúng đó, vất vả lắm mới tới hộp đêm một chuyến, cũng không thể chỉ uống rượu thôi chứ?" Tiểu Béo cười hì hì túm lấy Đào Mộ, la lớn: "Cho mời tiểu vương tử hộp đêm của chúng ta lên sân khấu nào."

Lại còn tiểu vương tử hộp đêm.......

Đào Mộ lau mặt không nỡ nhìn thẳng, bị hai phát tiểu một đường đẩy mạnh vào sàn nhảy.

Vài cốc bia lạnh xuống bụng, Đào Mộ cũng có chút men say. Cũng không giống như khi vừa mới bước vào hứng thú thiếu thiếu. Nương theo nhạc đệm lắc mình vào sàn nhảy, kế đó là một cú lộn ngược thẳng tiến sân khấu trung tâm. Động tác dứt khoát phối hợp với khuôn mặt tuấn mỹ vô trùng của Đào Mộ, lực công kích thị giác tuyệt đối không chỉ đơn giản là 1+1>2.

Dưới sàn nhảy lập tức bùng nổ từng đợt tiếng thét chói tai cùng tiếng huýt sáo, ngay cả DJ lầu hai cũng cực kỳ phối hợp thay đổi một đoạn nhạc càng thêm sôi động kịch liệt. Đào Mộ đã khá hưng phấn dưới sự kích thích của cồn cùng tiếng cổ vũ cuồng nhiệt, phối hợp với giai điệu bắt tai, đôi tay chống mặt đất trực tiếp chổng ngược, hai chân đong đưa theo nhịp giữa không trung, thực hiện một động tác đạp xe đầy lưu loát. Ngay sau đó lại đổi thành một tay chống đất, uốn mạnh người mượn lực quán tính làm một cú xoay vòng liên tục, cuối cùng định hình một pose đầy khốc soái. Tất cả động tác nước chảy mây trôi, sáu khối cơ bụng xinh đẹp giấu dưới lớp áo thun đen như ẩn như hiện, màn phô diễn kỹ thuật đâm chất nam tính lập tức đốt cháy cả sàn nhảy. (Sh: nguyên đoạn này toàn chém @@)

Phòng VIP lầu hai, Lạc Dương đang ngồi cùng bạn tốt uống rượu giải sầu theo bản năng nhìn về phía sàn nhảy, liếc mắt cái đã thấy được Đào Mộ trên sân khấu phô diễn tài năng, không khỏi sáng mắt lên: "Không ngờ lại là cậu ta."

Theo ánh mắt phát tiểu, Lệ Khiếu Hằng không hứng thú lắm hạ mắt liếc nhìn. Còn chưa kịp thấy rõ người bên dưới, đã bị Lạc Dương túm tay kéo ra khỏi sô pha: "Đi, chúng ta xuống đó xem náo nhiệt."

.........

**Chú thích:

(1) Mosaic: một loại tranh dán tường

(2) Sự cố uy áp: đại khái là sự cố lúc treo dây thép diễn cảnh bay giữ trời. (không biết thuật ngữ chính xác để y gốc vậy=))))

(3) Cá mặn trở mình: ý chỉ những việc không thể, khó mà xảy ra.

.........

Hết chương 6

24.8.19

Sh: Chương này khó vờ nờ mấy thím ạ, tra từ muốn khùng luôn, cái tội không biết tiếng Trung nó vậy =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net