Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

Edit: Shiheco

Lúc Lạc Dương lôi bạn tốt chen vào sàn nhảy, Đào Mộ đang cùng một cô em sexy nhảy một điệu đầy nóng bỏng.

Cô em chải một mái đầu xoăn lớn gợn sóng ngang vai, diện một bộ váy ôm mông cúp ngực vàng chói lóa, trang điểm tỉ mỉ, môi đỏ rực lửa. Ánh đèn sân khấu chiếu thẳng xuống từ đỉnh đầu, cô em nóng bỏng giơ cao cánh tay vặn eo lắc mông trước người Đào Mộ, thân thể mềm mại cọ xát lên thân người phía sau, chỉ cần hơi nghiên đầu mái tóc xoăn mềm mại sẽ phất qua hai má Đào Mộ. Đào Mộ thì lại như giả như thật ôm lấy vòng eo tinh tế linh hoạt của em gái sexy, thân thể lắc lư theo điệu nhạc. Nhảy đến cao trào, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô trùng hé ra một vệt ý cười, nhìn như thâm tình rồi lại lơ đãng, ánh đèn đánh vào sườn mặt Đào Mộ, phát họa những đường nét anh tuấn gợi cảm, mồ hôi trong suốt dọc theo khuôn mày chảy xuống chóp mũi, nghe được các cô gái dưới đài càng ra sức thét chói tai và bày tỏ tình yêu, môi mỏng gợi cảm kéo ra một độ cong cười như không cười, đôi mắt đen nhánh không chút để ý đảo qua phía dưới, dáng vẻ lưu luyến phong lưu lang thang bừa bãi lập tức kích thích các cô nàng tăng lớn đê-xi-ben, ngay cả mấy anh chàng trong sàn nhảy cũng cầm lòng không đậu hùa theo hò hét. Cảm nhận được sự theo đuổi ái mộ cuồng nhiệt của đám người, hắn lại càng đắc ý nhảy múa, dáng vẻ quyến rũ hormone tăng vọt ấy khiến Lạc Dương đứng xem đến miệng khô lưỡi khô trợn mắt há hóc mồm, bật thốt lên: "Thật mẹ nó cuồng nhiệt!"

Lệ Khiếu Hằng theo sau Lạc Dương đứng chen chút trong đám người, ngửa đầu nhìn thiếu niên anh tuấn trên sân khấu, ôm eo em gái sexy nhảy múa cuồng nhiệt, còn không quên trêu hoa ghẹo nguyệt, vô cùng hưởng thụ sự mê luyến của mọi người, hai mắt tối sầm lại.

Kết thúc một bài, Đào Mộ cự tuyệt em gái sexy còn muốn dây dưa xin phương thức liên hệ, sải bước nhảy xuống sân khấu. Bị Lạc Dương ngăn lại tại sàn nhảy: "Tôi muốn uống với cậu một ly, được chứ?"

Đào Mộ híp mắt, châm biếm cười một tiếng.

Lạc Dương bị nhìn đến lông tơ dựng thẳng, la lớn: "Cậu vầy là có ý gì? Tôi còn chưa truy cứu việc cậu cạy góc tường nhà tôi đấy, giờ tôi muốn kết bạn với cậu. Chẳng phải cậu muốn làm minh tinh sao? Hai ta làm bạn tốt, tôi nâng đỡ cậu."

Đào Mộ uống cũng nhiều, dưới sự kích thích của cồn cùng không khí xung quanh, nhịn không được dỗi trở lại: "Cạy cái đầu anh, nằm mơ à? Ai mẹ nó cạy góc tường nhà anh? Người ta mới tùy tiện xúi giục vài câu đã nghe lời răm rắp, anh có bị ngu không?"

Lời này Đào Mộ nói có hơi quá, còn chưa dừng lại: "Nếu không phải gia thế nhà anh hùng hậu tôi chọc không nổi, loại như anh, tôi một ngày đánh tám cử, tin không? Còn mẹ nó làm bạn. Ai muốn làm bạn với thứ thiểu năng trí tuệ như anh?"

Lạc Dương tự biết đuối lý. Chủ yếu là do đã chứng kiến khả năng diễn xuất cũng như vũ đạo đêm nay của Đào Mộ, Lạc Dương căn bản không nổi giận với Đào Mộ được. Chỉ có thể cười hì hì nhận lỗi: "Vâng! Vâng! Xem như là tôi sai, tôi mời cậu uống rượu nhận lỗi còn không được sao?"

Đào Mộ cười lạnh một tiếng. Ánh mắt chuyển hướng Đại Mao và Tiểu Béo đang cố sức chen qua đám người. Đại Mao vừa thấy Lạc Dương đã tức điên người, nhào tới đẩy Lạc Dương một phen: "Đừng có quấn lấy Mộ ca nhà tụi tao, chọc điên tao, có tin tao trùm bao tải dần cho một trận không?"

Thân là con một nhà ông chủ mỏ than, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, đánh nhau ẩu đả trùm bao tải mấy loại thủ đoạn này phải nói là quen tay quen việc.

Lạc Dương cười hì hì với Đào Mộ. Đổi thành Đại Mao gã liền không khách khí, trở tay đẩy ngược lại: "Mày mẹ nó ai? Còn muốn trùm bao tải ông? Có tin ông đây gọi một cuộc là mày ba tháng không xuống khỏi giường bệnh được không?"

"Ai u uy tính hù ai hả ——" Đại Mao xắn tay áo chuẩn bị xông lên.

Bị Đào Mộ một phen nắm cổ áo kéo lại: "Đi về! Sáng mai còn có suất diễn!"

Lạc Dương cợt nhả cọ lên: "Ở chỗ nào, tôi đưa cậu?"

"Không mượn." Đào Mộ một tay nắm Đại Mao một tay ôm lấy Tiểu Béo, chuẩn bị nói một tiếng với nhóm người Cẩu Nhật Tân.

Lạc Dương chưa từ bỏ ý định theo sát phía sau Đào Mộ: "Thế chuyện chúng ta kết bạn..."

"Được chứ!" Đào Mộ có lệ ứng phó một câu: "Thêm người bạn thêm con đường, bạn bè trãi khắp bốn phương mà! Chào anh bạn, hẹn gặp lại anh bạn."

"Ai cái cậu này..." Lạc Dương vươn tay túm chặt cánh tay Đào Mộ. Đào Mộ không giẫy ra được, gã quả thật muốn dùng mấy lời đó thuyết phục Đào Mộ, ai ngờ gã chưa kịp mở miệng Đào Mộ đã nói hết một lèo.

Lạc Dương có cảm giác nghẹn khuất khi bị người ta đoạt lời thoại. Mấu chốt là đừng nhìn Đào Mộ ngoài miệng nói năng lưu loát, nhưng ai cũng nhìn ra được, Đào Mộ căn bản chẳng đem chuyện này để trong lòng. Tên tiểu vương bát này đang có lệ gã!

"Cậu đừng lơ là quan hệ hai ta có được không? Bổn thiếu gia thật có thể nâng đỡ cậu làm minh tinh." Lạc Dương lần nữa cường điệu. "Diệp Dao chính là do tôi nhét vào đoàn phim đấy!"

Lạc Dương không nhắc tới Diệp Dao còn đỡ. Vừa nhắc tới, ngược lại khiến Đào Mộ nhớ tới chính mình khi không phải hứng chịu một hồi tai bay vạ gió.

Đào Mộ trong lòng tức giận, nhìn Lạc Dương lại không giận phản cười: "Thế Lạc đại thiếu gia chuẩn bị nâng đỡ tôi thế nào đây?"

Lạc Dương nhìn Đào Mộ cười đến rung động trong lòng, não đình trệ, không cần nghĩ ngợi nói: "Thì nâng cậu làm minh tinh thôi! Cậu thích ca hát thì ca hát, thích đóng phim thì đóng phim. Tôi có thể để Long Đằng ký cậu."

Dừng một chút, từa hồ để tăng thêm tính thuyết phục, Lạc Dương lại bổ sung: "Ba tôi là chủ tịch công ty giải trí Long Đằng. Nếu cậu đã muốn dấn thân giới giải trí, hẳn là đã nghe danh Long Đằng rồi chứ?"

Đào Mộ cười khẽ ra tiếng, híp mắt đánh giá Lạc Dương, nửa đùa nửa thật nói: "Nghe anh nói vậy, hẳn tôi nên nghĩ cách kết giao bạn bè với lệnh tôn mới phải? Đến lúc đó chẳng những có thể lấy được tài nguyên, còn có thể miễn phí thêm một đứa cháu trai lớn không phải sao?"

Đào Mộ duỗi tay nâng cằm Lạc Dương, cười trêu chọc: "Tới, cháu trai, kêu một tiếng chú trước nghe thử xem nào!"

Đại Mao Tiểu Béo đứng phía sau hùa theo cười ầm lên! Dám đùa giỡn Mộ ca nhà bọn họ, đáng đời!

"Đào Mộ!" Lạc Dương điên tiết một móng vuốt chụp bay bàn tay đang nâng cằm gã của Đào Mộ, cả người tạc mao: "Cậu đừng thấy tôi nể mặt mà không nhận tình!"

Lạc Dương nói xong lời này, liền hơi hối hận. Quả nhiên, Đào Mộ nghe vậy sắc mặt lạnh lùng: "Lạc đại thiếu gia nói đúng. Mặt ngài quả là lớn, tôi thật đúng là không dám nhận."

Không chờ Lạc Dương mở miệng, Đào Mộ đã cười lạnh nói: "Chuyện chiều hôm này, là tôi cho anh mặt mũi, cũng không muốn khiến đoàn phim khó xử. Nhưng anh đừng nghĩ vậy là tôi sợ anh. Không sai, một tiểu thị dân như tôi quả thật không dám trêu chọc Lạc gia. Nhưng Lạc của Lạc Dương anh và Lạc của Lạc gia cũng chưa chắc đã cùng một chữ Lạc."

Đào Mộ còn nhớ rõ, đời trước tên ngốc Lạc Dương này làm thế nào tức chết ba gã lại thế nào bị chị ruột đuổi ra khỏi Lạc gia. Dám chọc điên hắn thật, hắn cũng không ngại đến thăm hỏi Lạc gia đại tiểu thư, tống cổ tên ngốc này trước thời hạn.

Nói không chừng còn cứu được một mạng của ông cụ nhà họ!

Mắt thấy Đào Mộ thật sự tức giận, Lạc Dương lại túng, ngượng ngùng cười nói với Đào Mộ: "Cậu xem cậu này, mới trò chuyện vài câu đã giận, tôi đã nói gì không phải sao?"

Đào Mộ cười lạnh, xách theo hai tiểu đệ quay đầu liền đi.

Lạc Dương mặt xám mày tro sờ sờ mũi, ủ rủ than thầm với bạn tốt: "Thật là...... Tính tình quá là lớn."

Quay đầu đã thấy bạn tốt trước nay nặng nề y như ông cụ non nay lại mang vẻ mặt suy tư nhìn bóng dáng Đào Mộ. Lạc Dương hồ nghi nhướng mày: "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Lệ Khiếu Hằng thu hồi ánh mắt, dặn dò thằng bạn ngốc nghếch nhà mình: "Người này có hơi âm trầm. Cậu không có việc gì tốt nhất đừng nên trêu chọc cậu ta."

Lệ Khiếu Hằng có thể nhìn ra được, mấy lời vừa rồi, Đào Mộ tuyệt không chỉ để phô trương thanh thế. Cậu ta tựa hồ thật sự có thủ đoạn gì đó đối phó Lạc Dương. Nhưng khiến Lệ Khiếu Hằng tò mò cũng chính là điểm này—— chỉ bằng Đào Mộ, một diễn viên đóng thế nhỏ nhoi không quyền chẳng thế, lấy đâu ra tự tin mà mạnh miệng đến vậy?

Lạc Dương cười hừ hừ, cũng chẳng để lời bạn tốt vào lòng: "Yên tâm đi, tớ muốn kết bạn với cậu ta, chớ có phải đến ghẹo gan cậu ta đâu. Cậu ta lợi hại hay không, liên quan gì đến tớ. Lại nói lợi hại chút cũng tốt, giới giải trí nước quá sâu, cậu ta lợi hại chừng nào, tớ bớt lo chừng ấy , miễn cho người khác khi dễ cậu ta."

Còn chưa thế nào đâu, Lạc Dương đã đơn phương kéo Đào Mộ thành người một nhà rồi.

Lệ Khiếu Hằng mặt không cảm xúc nhìn thoáng qua tên bạn tốt ngốc nghếch tự biên tự diễn, chẳng buồn lắm lời với gã.

Tin tưởng loại người thông minh như Đào Mộ, chỉ cần Lạc Dương không gây ra chuyện gì quá phận đụng chạm đến lợi ích của cậu ta, đoán chừng cậu ta cũng không thật sự ra tay đối phó Lạc Dương ——

Gần như chỉ thoáng gặp một lần, Lệ Khiếu Hằng đã nhạy bén nhìn ra được đặc điểm tính cách nào đó của Đào Mộ.

Sau đó, Lệ đại tổng tài trước giờ cực hiếm chú ý đến ai đó khó được hỏi một câu: "Cậu ta cũng là diễn viên sao?"

"Xem như đi." Lạc Dương gãi gãi đầu: "Cậu biết bộ phim tớ đầu tư chứ? Cậu ta làm võ thế cho nam chính. Nhưng tớ nghe nói cậu ta thi đậu học viện điện ảnh thủ đô. Sao vậy, cậu hỏi cái này làm gì?"

Lệ Khiếu Hằng khẽ nhúc nhích ngón trỏ, bất động thanh sắc nói: "Không có gì. Tùy tiện hỏi thôi."

Đào Mộ đã ra khỏi quán bar đánh cái hắt xì. Hơi nghi hoặc chà xát cánh tay, cảm thụ cái nắng gay gắt bốn mươi độ tại Hoành Điếm: "Cũng không lạnh mà?"

"Không phải là cảm nắng chứ?" Đại Mao theo sau quan tâm hỏi: "Nếu không trở về uống chút thuốc trị cảm đi?"

Đào Mộ nhíu mày, không vui nói: "Không muốn uống!"

Tiểu Béo liếc nhìn Đào Mộ mặt hầm hầm, lập tức tiếp lời: "Vậy khỏi uống."

Không chờ Đại Mao phản bác, thuận thế nói: "Chúng ta uống thuốc cảm mạo pha nước."

Đào Mộ: "......" Có gì khác sao?!

.........

Hết chương 7

28.8.19

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net