Chương 5: Giết hoàng đế (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Chồn_Lửa ‖ Beta: Miêu

◌⑅●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅◌

Giữa trưa.

Mưa đầu xuân luôn đặc biệt dày, nước mưa ngoài điện rơi tí tách tí tách, bọt nước theo mái hiên nhỏ giọt xuống nền đá, tựa như hạt châu rơi trên mâm ngọc. Cơn mưa này kéo dài triền miên, chỉ khiến lòng người thêm bực bội.

Mộ Dung Tu lúc này hận không thể duỗi tay xua tan tầng tầng mây đen trên kinh thành.

Hắn lặng im nhìn một lúc, sau khi nghe thấy tiếng bước chân mới thu hồi tầm mắt.

"Thế nào rồi?"

"Hồi bẩm Hoàng Thượng, vết thương trên mặt Thân công công không nghiêm trọng, vi thần đã kê thuốc mỡ, mỗi ngày bôi ba lần, vài ngày là có thể khỏi hẳn. Còn về đầu lưỡi, vẫn cần Thân công công chú ý chế độ ăn uống, ăn ít đồ cay nóng."

Trả lời Mộ Dung Tu là Từ ngự y. Lần trước cũng là y khám bệnh cho Thân Giác.

Mộ Dung Tu hơi hơi gật đầu, nói: "Ngươi lui xuống đi."

Tầm mắt Từ ngự y nhanh chóng quét một vòng trên người Mộ Dung Tu rồi mới cúi đầu lui xuống.

Hành động này của Từ ngự y vô cùng kín đáo, nhưng Thân Giác đứng bên cạnh y và Mộ Dung Tu lại thấy được rõ ràng. Cậu bình tĩnh thu vẻ si mê của Từ ngự y vào đáy mắt, quả nhiên lại là một kẻ yêu mến Mộ Dung Tu. Toàn bộ hoàng cung, không, sợ là toàn bộ kinh thành, chỉ cần là nam nhân, thì đều yêu thích Mộ Dung Tu. Nhưng điều thú vị là, tuy có nhiều người yêu hắn như vậy, nhưng Mộ Dung Tu lại chỉ có thể làm một hoàng đế bù nhìn.

"Thân Giác." Giọng Mộ Dung Tu làm gián đoạn suy nghĩ của Thân Giác.

Thân Giác rũ mắt, nhỏ giọng gọi một tiếng "Bệ hạ".

Mộ Dung Tu quay đầu liếc cậu một cái, thấy Thân Giác giống như chú chuột xám bị chấn kinh, có chút tức giận lại có chút buồn cười, "Ngươi lại đây."

Thân Giác nghe lời, đi tới trước mặt Mộ Dung Tu.

Mộ Dung Tu mở miệng.

"Ngẩng đầu lên."

Thân Giác làm theo.

Trước mắt cậu là khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta không thể rời mắt của Mộ Dung Tu.

Mấy đời trước, Thân Giác đều bị gương mặt này mê hoặc. Hiện giờ cậu đã tìm lại được ký ức, chỉ cảm thấy gương mặt trước mắt không khác gì khuôn mặt quỷ la sát dưới 18 tầng địa ngục.

Loại túi da này, cùng lắm chỉ là một miếng da, dưới da toàn là xương trắng.

Mộ Dung Tu không biết suy nghĩ trong lòng Thân Giác, tầm mắt hắn dừng ở trên mặt cậu.

Mặt trái Thân Giác sưng phù lên, trên mặt lúc này bôi một lớp thuốc mỡ màu trắng, không biết là do cậu bôi, hay do Từ ngự y bôi, kết hợp với khoé môi bị thương, cả người thoạt nhìn càng thêm xấu.

Càng thêm giống con chó đen hắn từng thấy trước kia.

Vừa xấu vừa bẩn.

Sao Tần Viên lại có thể vừa ý cậu?

Trong lòng Mộ Dung Tu cảm thấy kỳ quái. Tuy rằng hắn không thích Tần Viên, nhưng hắn cũng cảm thấy trên người Thân Giác không có chút đẹp đẽ nào đáng để Tần Viên làm như vậy. Luận tướng mạo, thật ra Tần Viên còn đẹp hơn cậu, chỉ là cặp mắt kia thật sự không giống người tốt, làm cho người ta chán ghét.

Nghĩ đến đây, Mộ Dung Tu không khỏi vươn tay nắm lấy cằm Thân Giác, đem mặt đối phương lật qua lật lại, cẩn thận ngắm nghía một phen.

Thật là một khuôn mặt xấu xí.

Mộ Dung Tu dùng lòng bàn tay cọ cọ da thịt cậu. Thân Giác vẫn còn là thiếu niên, tuy rằng mỗi ngày đều phải làm việc nặng, nhưng da thịt trên mặt vẫn bóng loáng.

Hắn hơi hơi dùng sức, Thân Giác không thể không mở miệng.

Mộ Dung Tu nhìn răng của Thân Giác, hàm răng trắng bóc, như thể vẫn chưa trưởng thành hết.

Ánh mắt hắn hơi đổi, thu hồi tay, trầm giọng hỏi: "Vừa rồi Tần Viên định làm gì ngươi?".

Thân Giác nghe vậy, khuôn mặt liền cứng lại, sắc mặt hết trắng lại đỏ, cực kì khó coi. Cậu khẽ nhếch miệng, nửa ngày vẫn không nói một lời. Mộ Dung Tu mất kiên nhẫn, vươn chân đá Thân Giác một cái.

Mộ Dung Tu hiện đang ngồi, nhưng Thân Giác đang đứng cũng không cao hơn hắn bao nhiêu.

"Nói chuyện."

Thân Giác có vẻ rất xấu hổ, bả vai run rẩy, cúi đầu, "Gã muốn nô tài...muốn nô tài......"

"Hửm?" Mộ Dung Tu hỏi.

"Muốn nô tài sờ......sờ gã." Cuối cùng Thân Giác cũng đem những lời này nói ra.

Vẻ mặt Mộ Dung Tu khẽ biến, "Sờ chỗ nào của gã?".

Thân Giác cúi đầu càng thấp, "Nô tài không dám làm bẩn đôi tai cao quý của bệ hạ."

Kỳ thật Thân Giác đã nói rất rõ ràng, hơn nữa trước đó Mộ Dung Tu cũng đã chứng kiến, nhưng Mộ Dung Tu vẫn rất kinh ngạc, thậm chí là không thể tin được. Cứ cho là ánh mắt Tần Viên khác với người bình thường, nhưng Tần Viên không phải hoạn quan hay sao? Cái kia sờ sờ sẽ có phản ứng được ư?

Đột nhiên Mộ Dung Tu có cảm giác hơi sốc.

Ánh mắt hắn mất tự nhiên dịch tới ba tấc dưới bụng Thân Giác.

(*Một tấc dài bằng một ngón tay)

Mộ Dung Tu chưa bao giờ tìm hiểu kĩ về việc tịnh thân* của thái giám, nhưng hắn biết thái giám không cách nào làm chuyện đó.

(*Tịnh thân: khụ...khụ....không hẳn là cắt cái 🐔 này nha, chỉ là bỏ cái ⚪⚪ này hoy)

"Ngươi.....cởi quần áo ra." Hắn thật sự có chút tò mò.

Ống tay áo Thân Giác khẽ động, cậu đứng yên không hé răng, cũng không có động tác gì khác. Mộ Dung Tu thấy bộ dạng này của cậu, không khỏi có chút hối hận. Thân thể một tên hoạn quan có cái gì đẹp cơ chứ, ngay lúc hắn muốn kêu Thân Giác không cần cởi, thì nhìn thấy Thân Giác đưa tay nắm lấy đai lưng.

Tốc độ cởi quần áo của đối phương quá nhanh, Mộ Dung Tu không kịp ngăn lại.

Quần áo hỗn loạn rơi xuống mắt cá chân. Tuy rằng đang là giữa trưa, nhưng tầm nhìn trong điện lại không quá rõ ràng. Ánh sáng mờ ảo in lên thân thể trần trụi của thiếu niên. Thân thể kia cũng không đẹp, trên da còn khắc lại vết sẹo năm xưa.

Mộ Dung Tu nhìn vào nơi mình tò mò, có hơi không nói thành lời.

Hóa ra nơi đó có dáng vẻ như vậy.

"Thật xấu." Mộ Dung Tu nhịn không được nói ra lời thật lòng.

Hắn vừa nói xong, thân thể trước mặt hình như đỏ lên.

Có lẽ là bởi vì xấu hổ.

Thiếu niên cong lưng, khó xử kéo quần áo muốn che đậy chỗ kín của mình.

Cậu che che đậy đậy như vậy, làm Mộ Dung Tu cảm thấy có chút buồn cười, hắn nhếch môi dưới, hạ chỉ nói: "Không được che."

Động tác của Thân Giác đột nhiên cứng đờ rồi từ từ buông lỏng tay. Cậu cúi gằm đầu, tựa như con trai bị người người ta cưỡng chế lột vỏ, lộ ra thịt mềm bên trong, sợ hãi đến không biết nên làm cái gì bây giờ.

Mộ Dung Tu xem đủ rồi, nội tâm bình luận đủ kiểu mới vừa lòng thu hồi tầm mắt.

"Sờ nơi đó sẽ có phản ứng sao?" Mộ Dung Tu lại hỏi.

Thân Giác nhắm mắt, thấp giọng nói: "Không ạ."

"Thật sao?" Thế vì sao Tần Viên lại muốn Thân Giác sờ gã?

Mộ Dung Tu thật sự có chút tò mò.

Thân Giác nghe vậy lại không hé răng. Tâm tư Mộ Dung Tu thay đổi:"Ngươi sờ cho trẫm nhìn xem."

Mộ Dung Tu nói xong lời này, Thân Giác vẫn chậm chạp không động. Hắn vừa mới nhăn mày liền nhìn thấy một vài giọt nước từ cằm Thân Giác chảy xuống. Mộ Dung Tu ngây ngẩn cả người, hắn từng thấy người khác khóc trước mặt hắn, đại đa số là vừa khóc vừa xin tha, nhưng hắn chưa từng gặp người nào yên lặng rơi nước mắt như vậy.

"Thân Giác, ngươi......" Mộ Dung Tu nhịn không được duỗi tay siết cằm Thân Giác, ép đối phương ngẩng đầu.

Hiển nhiên Thân Giác không muốn bị Mộ Dung Tu nhìn thấy nước mắt, cậu vội xoay người trốn tránh. Cuối cùng vẫn là Mộ Dung Tu hừ lạnh một tiếng, cậu mới thành thành thật thật đứng yên. Mộ Dung Tu nhéo cằm Thân Giác, hơi hơi dùng sức, lúc này hắn mới thấy rõ nước mắt trên mặt đối phương.

Thân Giác đang khóc.

Từng giọt nước mắt nối nhau rơi xuống khỏi hốc mắt.

Ánh mắt Mộ Dung Tu hơi co lại, Thân Giác bị hắn bắt nạt nên khóc sao?

Hắn im lặng một lát, lặng lẽ thu hồi tay, thấp giọng nói: "Được rồi, đừng khóc nữa, mặc quần áo vào đi."

Tốc độ mặc quần áo của Thân Giác nhanh như tốc độ cởi quần áo, chỉ là khi thắt đai lưng, tay cậu vẫn luôn run rẩy. Mộ Dung Tu thấy vậy, buông một tiếng thở dài khó thấy, hình như hắn thật sự bắt nạt Thân Giác mất rồi.

Nhưng Thân Giác là nô tài của hắn mà, hắn cùng lắm là nhìn thân thể của Thân Giác thôi. Ngày thường hắn tắm rửa, Thân Giác ở bên cạnh hầu hạ, không phải cũng đã xem hết của hắn rồi sao?

Tuy nhiên, bản thân là nam nhân bình thường, bị nhìn thấy cũng không có vấn đề gì. Nhưng Thân Giác thì không như vậy.

Hình như hắn còn chê chỗ kia của Thân Giác xấu.

Lần đầu tiên trong đời, Mộ Dung Tu đặt mình vào vị trí của người khác, nghĩ lại nếu như Thân Giác nói vậy với hắn, hắn sẽ nghĩ như thế nào.

Hẳn là sẽ rất khó chịu.

Mộ Dung Tu biết thân thế của Thân Giác, biết cậu là cô nhi, từ nhỏ đã bị bán vào trong cung. Trong thiên hạ này, chỉ cần có thể sống sót, không một nam nhân nào nguyện ý tiến cung làm thái giám. Thân Giác là không còn đường nào khác nên mới phải tiến cung.

Lần đầu tiên Mộ Dung Tu có cảm giác áy náy.

Có phải hắn nên đối xử tốt với Thân Giác một chút không?

Nhưng rốt cuộc vì sao Tần Viên lại muốn Thân Giác sờ gã?

Bên kia, Thân Giác đã mặc xong quần áo. Cậu nâng tay, dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, hành động không chút để ý này làm Mộ Dung Tu nhíu mày. Mộ Dung Tu có chút ghét bỏ mà xua tay, "Lui xuống rửa mặt đi, hôm nay không cần ngươi hầu hạ trẫm, trước hết ngươi cứ dưỡng thương cho tốt đi đã."

"Tạ ơn bệ hạ." Thân Giác nghe vậy, lập tức chạy như bay rời khỏi cung điện.

Mộ Dung Tu thấy cậu đi nhanh như vậy, không khỏi sửng sốt.

......

Chân của Thân Giác bước nhanh khỏi cung điện của Mộ Dung Tu. Sau khi trở lại chỗ ở của mình, cậu đun nước tắm rửa một trận, đến khi da thịt bị ngâm đến đỏ ửng mới bò ra khỏi thùng tắm. Thân là thái giám được sủng ái bên người Mộ Dung Tu, có một vài đặc quyền là tùy thời đều có thể nấu nước tắm rửa. Tiểu thái giám bình thường chỉ khi đêm xuống mới có thể tắm rửa, có lúc còn không có nước ấm, chỉ có thể dùng nước lạnh.

Thân Giác thay quần áo sạch sẽ, ngồi xuống trước gương đồng, bắt đầu đem thuốc thoa lên mặt.

Tuy rằng Từ ngự y yêu mến Mộ Dung Tu, nhưng y vẫn là y sĩ có đạo đức, không giống Tần Viên ghen ghét với Thân Giác, thuốc y kê cho Thân Giác đều cực tốt.

Thân Giác đang bôi thuốc thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

"Thân Giác, ngươi có ở trong đó không?"

Là giọng của Phùng Khánh Bảo.

Tay Thân Giác không dừng lại chút nào, cũng không lên tiếng.

Phùng Khánh Bảo ngoài cửa lại hô một tiếng rồi trực tiếp đẩy cửa bước vào, hắn thấy Thân Giác đang ngồi trong phòng bôi thuốc, không khỏi kêu lên: "Ngươi ở trong phòng sao lại không lên tiếng?"

"Không phải ngươi vẫn vào rồi hay sao?". Thân Giác ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt mình trong gương.

Phùng Khánh Bảo đỏ mặt:"Tại ta cảm thấy ngươi đang ở trong phòng nên mới thử đẩy cửa vào xem". Hắn bước đến trước mặt Thân Giác, sau khi nhìn thấy vết thương trên mặt đối phương, Phùng Khánh Bảo hít vào một hơi:"Mặt của ngươi là bị Tần....đánh à?".

Hắn không nói hẳn tên của Tần Viên ra.

"Ừ". Thân Giác bôi thuốc xong xuôi.

Phùng Khánh Bảo trước đi đóng cửa, sau mới tìm một chiếc ghế ngồi xuống, nhìn trái nhìn phải rồi nói:"Gã bị bệ hạ hạ lệnh xử tử rồi, ta cảm thấy dạo tới ngươi cũng nên cẩn thận một chút".

Bọn họ đều biết Tần Viên là người dưới tay ai.

Thân Giác gật đầu.

Phùng Khánh Bảo nói tiếp:"Hôm nay vì sao gã lại lừa ngươi qua đó? Là vì muốn đánh ngươi à?".

Thân Giác cất thuốc mỡ vào người rồi nói:"Không phải, gã muốn sàm sỡ ta".

"Hả?". Phùng Khánh Bảo ngẩn ra, hắn đánh giá trên dưới Thân Giác một lượt, có chút không dám tin:"Hắn muốn....sàm sỡ ngươi?".

Thân Giác biểu thị thực sự có chuyện đó, gật gật đầu:"Gã muốn ta sờ gã".

Phùng Khánh Bảo lại hít sâu một hơi:"Òa, kẻ điên, à không, tên này là quỷ háo sắc, đến ngươi mà cũng ra tay cho được". Ánh mắt hắn nhìn Thân Giác lúc ấy cũng nhiều thêm vài phần đồng tình:"Khó trách gã vẫn luôn không đối phó ngươi, hóa ra là do nhìn trúng ngươi, đúng là dọa chết người rồi".

Thân Giác thấy câu trước câu sau của Phùng Khánh Bảo đều ám chỉ cậu không xứng bị sàm sỡ, không khỏi híp mắt, nhỏ giọng nói:"Thật ra hắn vốn muốn ra tay với ngươi, nhưng sợ bị ngươi tố cáo nên mới tìm đến ta. Lúc hắn muốn ta sờ hắn còn bảo ta giả giọng điệu nói chuyện thường ngày của ngươi nữa cơ".

Phùng Khánh Bảo:"!!!"

Đứng người hồi lâu, khuôn mặt trắng như tuyết của Phùng Khánh Bảo chuyển đỏ, vô cùng bực bội nói:"Bảo sao ánh mắt gã nhìn ta cứ luôn kì quái như vậy".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net