Chương 6: Giết hoàng đế (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Chồn_Lửa ‖ Beta: Miêu

◌⑅●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅◌

Thân Giác nghe Phùng Khánh Bảo nói xong, cười như không cười liếc mắt nhìn hắn một cái.

Phùng Khánh Bảo thấy lạnh người một cách khó hiểu. Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy ánh mắt Thân Giác kì kì, nhưng kì lạ ở chỗ nào, hắn lại không thể nói ra.

Hắn ngồi ở trong phòng Thân Giác, đứng ngồi không yên.

Mà thật ra Thân Giác cũng không để ý tới suy nghĩ của Phùng Khánh Bảo. Cậu tự rót cho mình một chén nước. Trong phòng cậu không có trà, chỉ có nước đun sôi để nguội.

Thân Giác nhấp một ngụm nước, rũ mi. Bởi vì Tần Viên đánh cậu, khiến cậu không cẩn thận cắn rách đầu lưỡi, hiện tại đầu lưỡi còn có thương tích, đến uống nước lạnh cũng thấy xót.

Cậu chậm rãi uống hết một chén nước, thấy Phùng Khánh Bảo vẫn còn chưa đi, không khỏi liếc mắt nhìn qua, “Tại sao ngươi vẫn còn ở đây?”.

Phùng Khánh Bảo khịt mũi một tiếng, đứng dậy, “Ta đi ngay đây.”

Phùng Khánh Bảo mới đi hai bước lại quay đầu lại, “Mấy ngày này ngươi cẩn thận chút, lần sau đừng bị người ta lừa nữa. Nếu như ta muốn tìm ngươi chắc chắn sẽ tự mình tới tìm ngươi.”

Phùng Khánh Bảo biết sáng nay có người dùng hắn làm lý do để lừa Thân Giác đi.

Chuyện này mà cũng để bị lừa.

Người như vậy sao có thể sống yên trong cung đây?

Phùng Khánh Bảo một bên đi ra ngoài, một bên lo lắng thay cho Thân Giác.

Hắn suy nghĩ mọi cách, đưa ra một kết luận ——

“Thân Giác vẫn còn quá hiền lành.”

Sau cùng, hắn còn gật gật đầu.

……

Thân Giác dưỡng thương một ngày mới tiếp tục quay lại ngự tiền hầu hạ, ánh mắt Mộ Dung Tu phức tạp nhìn cậu, sau đó còn thưởng cho cậu không ít đồ tốt. Tuy rằng không phải kỳ trân dị bảo, nhưng cũng không phải thứ mà một nô tài như Thân Giác có thể sử dụng, thậm chí Mộ Dung Tu còn đem hơn nửa trà Vụ Thủy bản thân thường uống thưởng cho Thân Giác.

Trà Vụ Thủy một năm chỉ có mấy lạng, sau khi Mộ Dung Tu đem trà Vụ Thủy thưởng cho Thân Giác, trà trong cung hắn liền đổi thành một loại trà khác.

Nhiếp Chính Vương vừa nếm liền phát hiện trà đã bị đổi, không khỏi buông chén trà, “Đổi trà rồi?”.

Mộ Dung Tu vẫn thường trưng mặt lạnh ra trước mặt Nhiếp Chính Vương, lúc này cũng không ngoại lệ, “Ừ.”

“Lần trước ta còn tặng ngươi một ít, sao đã uống hết rồi?” Nhiếp Chính Vương rũ mi, “Bệ hạ sẽ không lấy trà này thưởng cho người khác đấy chứ?”.

Mặt Mộ Dung Tu không đổi sắc, “Chẳng qua cũng chỉ là trà, thưởng cho người khác thì có làm sao.”

Trong điện lúc này chỉ có hai người bọn họ, khi Nhiếp Chính Vương đến, Mộ Dung Tu đã sai cung nhân lui xuống, thậm chí còn đóng cửa điện.

Thân Giác là người cuối cùng lui ra ngoài, thời điểm cậu lui ra ngoài còn quay đầu lại liếc mắt nhìn Mộ Dung Tu một cái. Trong ánh mắt tràn ngập lo lắng.

Mộ Dung Tu không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Thân Giác, cho nên ngay khi phát hiện liền trực tiếp quay đầu.

Nhiếp Chính Vương cười khẽ, y đứng dậy, nhẹ nhàng bước tới trước mặt Mộ Dung Tu, mắt phượng khẽ nâng, tựa như thợ săn tìm kiếm con mồi, tầm mắt chặt chẽ đặt ở trên người Mộ Dung Tu. Mộ Dung Tu lúc này mặc long bào màu vàng kim , dáng người hắn thon dài, tướng mạo tú lệ, xinh đẹp làm người ta không thể dời mắt được.

Lúc trước Nhiếp Chính Vương cũng không nguyện ý để Mộ Dung Tu lên làm hoàng đế, nhưng lần đầu nhìn thấy Mộ Dung Tu, y liền thay đổi chủ ý, trực tiếp dùng đao chém chết Nhị hoàng tử quỳ gối bên chân mình. Máu tươi vẩy ra, lúc ấy khuôn mặt xinh đẹp kia của Mộ Dung Tu cũng bị vấy máu.

Y cho rằng Mộ Dung Tu sẽ tỏ ra sợ hãi mà quỳ rạp xuống đất, nào biết hắn lại như một con chim khổng tước, rõ ràng sợ hãi, nhưng vẫn ngẩng cao cổ xoè lông đuôi như cũ, giống như sợ người khác không nhìn ra sự xinh đẹp của hắn.

“Thật đẹp.” Nhiếp Chính Vương nhẹ lẩm bẩm thành tiếng.

Hiện tại khổng tước kia vẫn chỉ là khổng tước, nhưng bên người lại nhiều thêm một con chuột xám bẩn thỉu. Hơn nữa, hình như gần đây khổng tước càng ngày càng yêu thích con chuột nhỏ kia.

Điều này khiến y có chút không vui.

……

Thân Giác đứng ở ngoài điện, cùng Phùng Khánh Bảo đứng một chỗ.

Bọn họ đứng đối diện thị vệ mà Nhiếp Chính Vương mang theo, những thị vệ đó ngạo nghễ đeo bội kiếm, nhưng không ai dám yêu cầu bọn hắn cất kiếm.

Phùng Khánh Bảo có chút lo lắng mà liếc nhìn cửa điện đóng chặt, mỗi lần Nhiếp Chính Vương tới, tâm trạng Hoàng Thượng sẽ vô cùng kém. Hắn khe khẽ thở dài, lại trộm ngắm Thân Giác đứng ở một bên.

Thân Giác cúi đầu, ánh mắt đờ đẫn nhìn những viên gạch dưới chân.

Chắc tên nhóc này bị doạ sợ rồi, mới vừa rồi Nhiếp Chính Vương còn cố ý nhìn cậu một cái.

Trong lòng Phùng Khánh Bảo nghĩ thầm.

Hắn có chút lo lắng cho Thân Giác.

Tần Viên là chó săn của Nhiếp Chính Vương, hiện tại Tần Viên đã chết. Sợ là Nhiếp Chính Vương sẽ không dễ dàng buông tha cho Thân Giác.

Đúng lúc Phùng Khánh Bảo đang suy nghĩ miên man, trong điện đột nhiên vang lên âm thanh.

“Thân Giác, ngươi vào đây.”

Phùng Khánh Bảo giật mình, đây là giọng Nhiếp Chính Vương. Nhiếp Chính Vương vậy mà lại biết tên của Thân Giác, cậu ta....sợ là lành ít dữ nhiều.

Phùng Khánh Bảo nhìn Thân Giác bên cạnh, nhịn không được kéo ống tay áo cậu.

Bước chân Thân Giác hơi khựng lại, có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Phùng Khánh Bảo. Cậu nhếch môi dưới, rút ổng tay áo khỏi tay hắn. Phùng Khánh Bảo sững sờ, nụ cười vừa nãy của Thân Giác có hơi quyến rũ một cách khó hiểu?

Hắn vội vàng cúi đầu, nhất định là do hắn bị choáng váng rồi.

Thân Giác không quan tâm Phùng Khánh Bảo nghĩ gì, cậu cụp mắt rũ mi bước vào trong điện.

Vừa tiến vào trong điện, Thân Giác liền phát hiện có điều không thích hợp.

Bởi vì cậu nghe thấy tiếng quần áo cọ xát, âm thanh ái muội, cùng với giọng nói yếu ớt của Mộ Dung Tu.

Giống như âm thanh phát ra từ giữa hai đôi môi đang kề sát.

Ngay lập tức Thân Giác đoán được trước mắt diễn ra chuyện gì, cậu có chút buồn cười.

Trong những năm tháng làm quỷ hồn, cậu đã nhìn Mộ Dung Tu ân ái cùng Nhiếp Chính Vương không biết bao nhiêu lần.

Cậu giấu đi ý cười xuống đáy mắt , trực tiếp quỳ gối trên mặt đất. Thân Giác thật sự không muốn xem, cho nên đành phải cúi đầu, nếu có thể, cậu còn muốn che lại lỗ tai mình. Sự việc bẩn thỉu đến vậy, vì sao cậu phải xem, phải nghe?

Mộ Dung Tu liếc nhìn bóng dáng nhỏ bé của Thân Giác, khóe mắt đỏ ửng vì tức giận, hắn toàn lực giãy giụa, nhưng làm thế nào cũng tránh không thoát gông cùm xiềng xích của Nhiếp Chính Vương. Hắn tức giận đến mức run rẩy cả người, nửa câu cũng không thốt thành lời. Mà Nhiếp Chính Vương đem mỹ nhân dưới thân tùy ý khinh nhục một phen rồi mới ngẩng đầu, y duỗi tay lau đi nước bọt trên môi Mộ Dung Tu, thoả mãn đem người ôm lên đùi.

Mộ Dung Tu cắn răng, cả người ngăn không được phát run. Hắn nhắm mắt, đem ánh mắt đặt trên người Thân Giác đang quỳ trên mặt đất.

Cậu nhất định đã nhìn thấy.

Nhiếp Chính Vương âm thầm thưởng thức vẻ đẹp của mỹ nhân trong tay, thấy mỹ nhân động sát ý đối với con chuột xám kia, nhếch môi.

Là đế vương, bị một nô tài nhìn thấy bộ dáng bị xúc phạm này, thật đúng là vô cùng nhục nhã.

Nhiếp Chính Vương càng nghĩ càng vui vẻ, thậm chí còn mở miệng nói: “Thân Giác, ngươi bò lại đây.”

Thân Giác chớp mắt, nghe lời mà bò qua, chỉ là trước khi bò qua, tâm trí cậu có chút bay xa. Cậu đột nhiên nhớ tới sư huynh mình, sư huynh cùng cậu tu luyện dưới trướng Xích Viêm lão tổ, điều mà sư huynh thích nhất chính là biến thành phàm nhân để yêu đương.

Khi đó cậu thật sự không thể hiểu nổi, tình yêu thế gian cũng chỉ là thứ gạt người, vì sao sư huynh lại si mê đến vậy.

Sư huynh khi đó phe phẩy cây quạt, cười nói: “Giác ngốc, đệ không hiểu điều này rồi. Yêu đương mới là việc thú vị nhất trên đời, đệ đừng chỉ mãi tu luyện, cũng nên nhìn ngắm bên ngoài một chút.”

Thân Giác hừ lạnh một tiếng, mang theo kiếm bỏ đi.

Cậu vốn không hiểu về tình yêu, hiện tại cũng không hiểu.

Con người vì sao lại yêu?

Nói là yêu, chẳng qua đều là thỏa mãn dục vọng của bản thân mà thôi.

Rõ ràng là tham lam con người của đối phương, nhưng lại muốn giương cao ngọn cờ tình yêu, cuối cùng chiếm hữu đối phương.

Đến khi không thể chiếm hữu, lại khoác bộ dáng giả vờ bi thương, thật là buồn cười.

Người nọ lại không yêu cầu ngươi phải yêu, không tiếp nhận tình yêu của ngươi, ngươi vì sao phải thương tâm, thương tâm đều là bởi vì dục vọng bản thân không được thỏa mãn.

Thân Giác bò tới trước mặt Nhiếp Chính Vương cùng Mộ Dung Tu, dù nghe thấy giọng của Nhiếp Chính Vương, cậu vẫn chưa hồi phục tinh thần.

“Con chuột xám này chính là người xông vào lần trước sao?” Nhiếp Chính Vương nhẹ giọng nói, tay vuốt ve vòng eo Mộ Dung Tu.
Sắc mặt Mộ Dung Tu xanh mét, không hé răng.

Nhiếp Chính Vương cũng không muốn Mộ Dung Tu trả lời, ánh mắt y chuyển tới trên người Thân Giác.

Nhìn thế nào, con chuột xám bẩn thỉu này cũng không xứng đứng bên cạnh khổng tước mà y nuôi dưỡng.

“Ngươi ngẩng đầu lên.” Nhiếp Chính Vương nói với Thân Giác.

Thân Giác khựng lại, ngẩng đầu.

Khi Nhiếp Chính Vương nhìn thấy rõ mặt Thân giác, liền nhăn mày.

Vết thương trên mặt Thân Giác còn chưa khỏi hoàn toàn, hiện tại nhìn ở khoảng cách gần, thương thế lại càng hiện rõ, cả khuôn mặt thoạt nhìn càng xấu.

“Hừ, thật xấu.” Nhiếp Chính Vương ghét bỏ.
Thân Giác nghe vậy, lại không rũ mắt, mà lo lắng nhìn về phía Mộ Dung Tu.

Mộ Dung Tu phát hiện Thân Giác đang nhìn mình, tức giận quay mặt đi, môi mím càng chặt.

Nhiếp Chính Vương phát hiện Thân Giác vậy mà còn dám nhìn Mộ Dung Tu, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, y buông lỏng Mộ Dung Tu, cong lưng, nhìn Thân Giác quỳ trên mặt đất, “Ngươi có biết hắn là ai, còn ngươi là ai không?”

Thân Giác đối diện với ánh mắt Nhiếp Chính Vương, bình tĩnh mà nói: “Bệ hạ là thiên tử, mà ta là nô tài hầu hạ thiên tử.”

Nhiếp Chính Vương gật đầu, “Đúng vậy.” Y dừng một chút, “Hiện tại ta muốn sủng hạnh thiên tử của ngươi, ngươi phải ở bên hầu hạ cho thật tốt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net