04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thím Thụy Nghi đón tôi tan học, vừa về đến cửa nhà tôi nói tôi muốn đến thắp hương cho Lão Long Thụ. Thím sững người một lúc, sau đó cười nói Cậu nhỏ và Chú nhỏ nhà cháu đã về rồi, cháu còn đi cầu phúc cho ai nữa hả. Tôi chạy như bay vào nhà, lại cảm thấy bầu không khí trong nhà có điểm khác thường. Trong ấn tượng của tôi, đó là lần đầu tiên hai người cãi nhau, thật ra cũng không hẳn là cãi nhau, tôi chỉ nghe được hai người to tiếng cứu hay không cứu. Thím Thụy Nghi đang nấu ăn ở bên cạnh, tôi áp sát vào cạnh cửa phòng bếp, ghé lỗ tai nghe hai người nói chuyện phải phòng khách.

Hóa ra chuyện một ngày trước đã kinh động đến Đại đội trưởng, ngài và Cậu nhỏ, Chú nhỏ cùng nhau đi tìm kiếm viên phi công mất liên lạc kia. Vất vả đến hửng sáng ngày hôm nay mới tìm được người, trên đường quay về lại đụng phải vài chiếc máy bay địch tập kích bất ngờ. Viên phi công vừa được tìm thấy còn chưa kịp khôi phục hoàn toàn tinh thần, trong lúc hoảng hốt đã bị đánh trúng, chỉ kịp hô lớn một tiếng 'cứu mạng' vào bộ đàm, sau đó thân máy bay không chịu sự kiểm soát cứ thế rơi xuống. Hướng rơi là một rừng cây, Cậu nhỏ vốn định mặc tất cả phi vào cứu người kia, thế nhưng lại nghe thấy Đại đội trưởng hạ mệnh lệnh khẩn cấp yêu cầu trở về địa điểm xuất phát. Cậu nhỏ không thể tin được, tốn mấy tiếng đồng hồ vất vả lắm mới mang được đồng đội trở về, ngay lúc này lại muốn ném bỏ. Cậu hỏi lại Chú nhỏ qua bộ đàm, "Thật sự không cứu người sao?" Cậu vẫn theo thói quen nghe lắng nghe ý kiến của Chú nhỏ, chỉ có Chú nhỏ mới có thể khiến cậu an tâm. Một lát sau, trên bộ đàm truyền đến giọng nói của Chú nhỏ, "A Trình, trở về địa điểm xuất phát."

Nghe đến đây, tôi xốc lên tấm mành phòng khách, nhìn thấy Cậu nhỏ đột nhiên xoay người lại, vành mắt phiếm hồng, "Từ sân bay trở về, dọc đường đi tớ đều đang nghĩ, vì sao lại không cứu cậu ấy? Khi cậu ây rơi xuống cái gì tớ đều không phản ứng được, chỉ nghe thấy duy nhất một câu cậu ấy gọi tớ 'Trung đội trưởng'."

Chú nhỏ bình tĩnh vọng trông đôi mắt cậu, chú nói, A Trình, chúng ta không cứu được cậu ấy, chẳng những không cứu nổi cậu ấy, cậu nhất định cũng sẽ bị thương. Cậu nhỏ bất chợt nhìn xoáy vào chú, hỏi "Vậy nếu người đó là cậu thì sao, cậu không muốn tớ đi cứu cậu sao?"

Chú nhỏ chỉ sửng sốt trong giây lát, ngay sau đó vẻ mặt nghiêm túc giữ chặt bả vai cậu quay người lại, "Khi lang bạt trên bầu trời, tớ sẽ không để cậu cứu tớ, bất cứ lúc nào cũng sẽ không. Cho nên, dù rằng cậu nghe được, cũng phải làm như không hề nghe thấy gì cả."

Nơi yết hầu Cậu nhỏ giật giật, âm thanh trầm xuống, cậu cất giọng nói một hơi dài, "Cậu có còn nhớ vị Trung đội trưởng hy sinh trên chiến trường Trùng Khánh không, ngày đó, cửa cabin không biết vì sao không thể mở được, tớ trơ mắt nhìn ngài ấy bị thiêu chết. Sau khi trở về, Đại đội trưởng bất ngờ nói với tớ, trong di thư ngài ấy mong Hàng Ủy sẽ suy xét tớ tiếp nhận chức vụ Trung đội trưởng này. Tớ chợt băn khoăn không biết ngày hôm ấy, ở bên trong cabin chật kín bị lửa lớn vây khốn không thể thoát ra ngoài, liệu có phải ngài ấy cũng hướng đến tớ cầu cứu hay không." Sau đó, bất kể Chú nhỏ nói cái gì, cậu đều không tiếp lời. Tôi buông mành, thay thím Thụy Nghi bưng đồ ăn lên bàn.

Trên bàn ăn, Cậu nhỏ chỉ chăm chăm vùi đầu dùng bữa, vẫn không nói chuyện cùng Chú nhỏ. Vì để khỏi lúng túng, Chú nhỏ bảo tôi kể vài chuyện trong trường học, kể đến chuyện gần đây các Xã đoàn trong trường đều đang tổ chức diễu hành và diễn thuyết, Cậu nhỏ lo lắng cục diện hỗn loạn dạo này, rốt cuộc cùng mở miệng dặn dò tôi trên đường đi học phải cẩn thận.

Đêm nay đến ca trực ban của Cậu nhỏ, khi sát nút rời nhà đứng ở cửa thay giày, cậu đột nhiên đứng thẳng người nói một câu không đầu không đuôi với Chú nhỏ, "Chính là tớ sẽ đi cứu cậu, nhất định sẽ."

Khi cậu ra cửa, tôi mang bức thư ba ngày trước nhận được đưa cho Chú nhỏ xem, được gửi tới từ Trùng Khánh. Một người ở lâu năm trong nhà chồng cô giáo Đinh nhờ đứa con gái biết chữ của mình viết, trên thư viết, cả nhà Đinh Gia trên đường trốn chạy đã hoàn toàn bặt vô âm tín, lành ít dữ nhiều. Vừa xem xong, Chú nhỏ lập tức túm lấy áo khoác định ra ngoài. Tới cùng Chú nhỏ vẫn là người thận trọng, đáng tin cậy, trước khi đi chú còn dặn dò tôi, "Con làm bài tập xong xuôi, mang đến sân bay để Cậu nhỏ sửa cho con nhé." Chú biết được tôi chắc chắn sẽ lo lắng khi nào hai người mới làm hòa, khiến tôi cả một đêm ngủ không yên giấc.

Sân bay vào đêm muộn lạnh hơn nơi khác rất nhiều, tôi bọc trên mình chiếc áo khoác lấy từ văn phòng của Cậu nhỏ, không biết là của người phi công nào, mùi dầu máy đặc quánh, nồng nặc xua bớt đi sự lạnh lẽo. Cậu nhỏ sửa bài tập cho tôi, Chú nhỏ ở một bên câu được câu chăng nói chuyện cùng cậu. Chú nói, "Thật ra Trung đội trưởng từ rất lâu trước đây đã từng nói với tớ, ngài ấy cảm thấy cậu càng thích hợp với chức vụ này hơn, cho dù ngài ấy không xảy ra chuyện, bình bình an an trở về cùng tớ, ngài ấy cũng sẽ xin từ chức. Ngài ấy nói mình thích làm một người phi công tự do hơn."

"Tớ đương nhiên không hy vọng cậu ngày đêm bị dày vò trong cảm giác áy náy, nhưng tớ thật sự rất ích kỷ, so với sự áy náy trong cậu, tớ càng sợ có chuyện gì đó xảy ra với cậu hơn."

"Tớ không tìm được biện pháp nào tốt hơn, cậu lại một mực tín nhiệm tớ như vậy, đành để tớ giúp cậu chia sẻ bớt cảm giác tội lỗi này. Là tớ ép cậu trở về địa điểm xuất phát, tớ biết rõ cậu nhất định sẽ nghe theo tớ, cậu không hề làm sai điều gì."

"Tớ không chắc chắn nếu chúng ta đi cứu ngài ấy thì có thể cứu người quay về. Đại đội trưởng là người lý trí hơn chúng ta nhiều, ngài biết chúng ta không thể cứu người về được, không những vậy còn tự đặt mình vào chỗ chết. Từ khi làm phi công, yêu cầu duy nhất của tớ đối với chính bản thân mình, chính là không bao giờ vì những điều chưa nắm chắc mà đưa ra quyết định có khả năng làm cậu bị thương."

Cuối cùng, Chú nhỏ nói, "Qua vài ngày nữa, tớ cùng cậu đến Khu mộ Không quân thăm ngài ấy."

Cậu nhỏ chôn mặt sâu trong quyển vở bài tập của tôi, bả vai khẽ giật nhẹ, Chú nhỏ đi qua ôm lấy bờ vai ấy. Hai người rõ ràng không hề đối thoại gì nhưng tôi biết rằng Cậu nhỏ đã hết tức giận rồi, cảm xúc của cậu tới nhanh, đi càng nhanh. Chúng tôi ba người ngồi trên thảm cỏ bên ngoài kho đậu máy bay, ngẩng đầu ngắm trăng sáng, Chú nhỏ cất tiếng hát vang "Ta ngóng trông hoa hòe bao giờ nở rộ" cho tôi nghe, tiếng Trùng Khánh của chú vẫn chưa đạt tiêu chuẩn.

Tôi muốn thời gian hãy dừng lại ở thời khắc ấy, để tôi có thể ngắm nhìn ánh trăng đêm đó thêm vài lần nữa, để tôi có thể nghe câu hát "Ta ngóng trông hoa hòe bao giờ nở rộ" không đạt chuẩn kia thêm vài lần nữa. Để tôi có thể từ đây nhớ kỹ, tôi cũng từng sở hữu cuộc sống tầm thường mà lại nhiệt liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net