Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Thẩm Nghiệp cười lạnh, có người chạy tới cửa tới tìm ngược, cậu liền không khách khí.

Cậu không nhanh không chậm mà đem đồ ăn đổ ra bát, rửa sạch tay, lúc này mới đi ra ngoài.

Diệp Trạch không lên tiếng mà đuổi kịp.

Dương Minh thế tới rào rạt, mang theo mười mấy người chuẩn bị xông vào sân. May mắn bảo tiêu của Diệp Trạch rất lợi hại, đem một đám người chắn bên ngoài.

Thẩm Nghiệp thấy hắn không ngưng kêu gào, bỗng nhiên nghĩ đến bà ngoại Thẩm. Nếu bà biết Dương Minh phái người tới tìm phiền toái, bà ngoại Thẩm khẳng định sẽ lần nữa bị chọc tức ra bệnh.

Quản gia như là nhìn ra lo lắng của cậu, lập tức nói: "Thẩm thiếu gia, ngài yên tâm, Thẩm lão phu nhân ở trong phòng, không nghe thấy tình huống bên ngoài.

Thẩm Nghiệp nhẹ nhàng thở ra.

Cậu đứng ở bậc thang, trên cao nhìn xuống mà nhìn thẳng Dương Minh: "Ông tới làm cái gì?"

Dương Minh không thích loại thái độ này của Thẩm Nghiệp, lúc trước Thẩm Nghiệp ở trước mặt hắn rắm cũng không dám đánh một cái, hôm nay là ăn gan hùm mật gấu sao?

"Tao hỏi mày, mày đối với em trai làm cái gì, nó vì cái gì vẫn luôn kêu trên người đau?"

Dương Kế Tổ từ ngày đó trở về, vẫn luôn nằm ở trên giường, mỗi ngày kêu lên đau đớn, đi bệnh viện kiểm tra qua rất nhiều lần, chính là tra không ra nguyên nhân.

Thẩm Nghiệp nhướng mày: "Tôi không có em trai."

Biểu tình Dương Minh trở nên khó coi, vừa muốn răn dạy, nghĩ đến mục đích chính mình tới tìm Thẩm Nghiệp, hắn nghẹn ứ mà nhịn xuống tức giận.

"Bà ngoại mày cũng ở chỗ này đi? Bà ấy có nói cùng mày hay không, về sau bà có tính toán gì?"

Thẩm Nghiệp vẻ mặt vô tội: "Còn có thể có tính toán gì đây, đương nhiên là dưỡng thân thể."

Thấy Dương Minh nói thẳng: "Đừng trách tao không nhắc nhở mày, trong tay bà ấy có không ít thứ tốt, mày cũng không thể từ bà mà cho người khác."

Thẩm Nghiệp lạnh mặt nhìn hắn, bỗng nhiên cười: "Nguyên lai là nói chuyện này, bà ngoại thật sự là để lại rất nhiều thỏi vàng cùng châu báu....."

Nghe đến đó, trên mặt Dương Minh đã lộ ra thần sắc tham lam. Hắn sở dĩ vẫn luôn lưu lại bà ngoại Thẩm, chính là muốn đem thỏi vàng trong tay bà ngoại Thẩm tới tay mình.

Ngữ khí hắn trở nên đặc biệt ôn hòa: " Con cùng bà ngoại con hai người ở nơi này, lại không có giúp việc, khẳng định không có thuận tiện vẫn là về nhà ở đi."

Thẩm Nghiệp tiến đến bên tai Diệp Trạch: "Gặp qua không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy qua không biết xấu hổ như vậy."

Diệp Trạch sờ sờ đầu cậu, con ngươi hiện lên một tia đau lòng, trò đùa dai cho mình ăn cay của cậu hắn không nghĩ đến so đo nữa.

Thẩm Nghiệp lại xua tay: "Tôi không có việc gì, loại tiện nhân này, xem tôi thu thập hắn như thế nào."

Diệp Trạch khẽ gật đầu: "Cậu cứ làm việc cậu muốn làm đi, bất luận hậu quả gì cứ để tôi gánh vác."

Thẩm Nghiệp hướng hắn lộ ra một nụ cười: "Cảm ơn."

Cậu ngũ quan rất đẹp, cười rộ lên đôi mắt cong cong, đặc biệt thanh tú. Ánh mắt Diệp Trạch dừng lại ở trên mặt mày cậu cong lên, khóe môi cũng nhẹ nhàng câu lên.

"Ông để tôi cùng bà ngoại về nhà, có phải hay không chuẩn bị đem tôi cùng bà ngoại hại chết, chiếm lấy tài sản của bà ngoại?" hai tay Thẩm Nghiệp khoanh trước ngực, đi đến trước mặt Dương Minh, đi một vòng vòng quanh hắn.

Dương Minh bị vạch trần tâm tư, thẹn quá thành giận nói: "Mi nói hươu nói vượn cái gì, ta là quan tâm các ngươi."

"Phải không?" Thẩm Nghiệp liếc xéo hắn, "Không phải ông đem bà ngoại nhốt trong bệnh viện tâm thần sao? Tôi xem ông chính là một bạch nhãn lang!"

Nói ra câu lời nói không dễ nghe, Thẩm gia gặp phải loại người này, quả thực xui xẻo tám đời.

Dương Minh muốn phát hỏa, có thể nghĩ đến trong tay bà ngoại Thẩm có đồ vật tốt như vậy trong tay, hắn chỉ có thể chịu đựng tức giận, cố tình thả chậm ngữ khí nói: "Con đối với ta có một ít hiểu lầm, ta có thể giải thích với con. Con thật sự không tin ta, cũng có thể cùng ta về nhà, xem ta đối xử với con thế nào. Nếu ta đối với con không tốt, con cùng bà ngoại dọn ra ngoài cũng không muộn."

Vì tiền tài, hắn thật là chuyện quỷ quái gì đều có thể nói.

Thẩm Nghiệp vuốt cằm: "Cùng ông về nhà cũng không phải không được."

Dương Minh mặt lộ vẻ vui mừng.

"Nhưng ông đến mang mẹ con Lưu Nguyệt Quyên đuổi đi, tôi không thích bọn họ."

Dương Minh không vui: "Bọn họ cũng là người thân của con."

"Người thân?" Thẩm Nghiệp cười nhạo, "Nhưng tôi như thế nào nhớ rõ, mẹ tôi là bị Lưu Nguyệt Quyên hại chết?"

Dương Minh nhíu mày nói: "Mẹ con là sinh bệnh nặng qua đời, con lại nói bừa, ta liền dạy lại con."

Thẩm Nghiệp lại tiến đến bên tai Diệp Trạch: "Chậc chậc, súc sinh không biết xấu hổ này đối với tiểu tam thật đúng là tình thâm nghĩa trọng."

Diệp Trạch không rất cao hứng mà đảo qua Dương Minh, đột nhiên bắt lấy thủ đoạn Thẩm Nghiệp.

Lực tay hắn rất lớn, niết đau Thẩm Nghiệp.

"Làm sao vậy?" Thẩm Nghiệp ngẩng đầu hỏi.

Diệp Trạch gắt gao nhấp miệng, không nói gì.

Không biết có phải vì hai người có quan hệ hôn ước hay không, vẫn là bởi vì hai ngày này bồi dưỡng một ít ăn ý, Thẩm Nghiệp cư nhiên có thể đọc hiểu tâm tư của hắn: "Anh..... Là đang an ủi tôi?"

Diệp Trạch như cũ không có lên tiếng, lại càng chặt mà nắm cổ tay của cậu.

Trong lòng Thẩm Nghiệp hiện lên một loại cảm giác dị dạng, hai đời làm người, còn không có ai quan tâm cậu như vậy....... Loại cảm giác này cũng không tệ lắm.

"Tôi không thương tâm." Cậu dán vào lỗ tai Diệp Trạch, thấp giọng nói, "Tôi đang nghĩ thế nào để ngược hắn đây."

Trên người thiếu niên có một loại mùi hương cỏ cây, nhàn nhạt, dũng mãnh xông vào chóp mũi Diệp Trạch. Trong lòng Diệp Trạch cũng có chút cảm giác dị dạng, chỉ là lúc hắn chuẩn bị nắm lấy, rồi đột nhiên lại không có đầu mối. Hắn yên lặng vài giây, đem loại cảm xúc kì lạ này vứt ra khỏi đầu, chậm dãi buông Thẩm Nghiệp ra, xoa xoa đầu Thẩm Nghiệp: "Được."

Dương Minh thấy Thẩm Nghiệp không phản ứng mình, tiếp tục dụ dỗ cậu: "Con cùng bà ngoại trở về ở, ta đảm bảo Nguyệt Quyên cùng Kế Tổ không hề tìm con gây phiền toái......."

Lời nói còn chưa nói xong, Thẩm Nghiệp liền đánh gãy hắn: "Ông cũng biết bọn họ ở tìm tôi gây phiền toái?"

Dương Minh nghẹn một nghẹn.

Thẩm Nghiệp: "Lúc trước ông vì muốn trèo lên Thẩm gia, nên cùng Lưu Nguyệt Quyên thương lượng chia tay, lại tìm mẹ tôi kết hôn. Người hướng chỗ cao đi, tôi có thể hiểu. Nhưng ông không nên chờ ông ngoại vừa chết, liền liên thủ Lưu Nguyệt Quyên hại chết mẹ tôi, còn bá chiếm gia sản của ông ngoại, đem bà ngoại tôi đưa vào bệnh viện tâm thần......"

"Mày câm mồm, tao khi nào hại chết mẹ mày?!" Dương Minh lạnh giọng quát lớn. Tuy đây đều là việc hắn đã làm, nhưng hắn cũng không muốn bị người nhắc tới, đặc biệt người nhắc tới lại là Thẩm Nghiệp.

Thẩm Nghiệp nói: "Ông hiện tại đem tôi kêu trở về, là muốn dùng thủ đoạn đối phó mẹ tôi, đem tôi cũng hại chết ở trong nhà, đúng không?"

Ánh mắt Dương Minh lập loè: "Con nói lung tung cái gì......"

Thẩm Nghiệp nhìn chằm chằm mặt hắn: "Tôi xem tướng mạo ông, ông làm chuyện xấu tàn nhẫn, ông trời cũng không nhìn được, lập tức liền gặp báo ứng."

Này hoàn toàn chính là nguyền rủa, Dương Minh thiếu chút nữa chửi ầm lên, nhưng hắn bỗng nhớ tới Weibo của Thạch Ba Tiêu, lại nhớ tới con của ông chủ Phú Dụ Thật Nghiệp cũng là Thẩm Nghiệp tìm trở về, trong lòng không khỏi có điểm dựng lông.

Có lẽ...... Thẩm Nghiệp thật là có bản lĩnh?

Hắn cố phô trương thanh thế: "Tao là ba mày, nếu tao xảy ra chuyện, mày cũng không thoát được quan hệ."

Ngụ ý rằng Thẩm Nghiệp đừng có nguyền rủa hắn.

Thẩm Nghiệp hơi hơi cười: "Vốn dĩ tôi không tính toán tìm ông báo thù sớm như vậy, chính ông tự đưa tới cửa, tôi liền không khách khí."

Cậu cũng muốn thử xem Bút Đào Mộc họa ra được lá bùa có uy lực chân chính.

Có thể là sợ hãi Thẩm Nghiệp động thủ, Dương Minh trước một bước hạ mệnh lệnh cho bảo tiêu: "Đem nó bắt lại!"

Bảo tiêu theo mệnh lệnh mà động.

Diệp Trạch lạnh mặt, che ở trước mặt Thẩm Nghiệp.

Thẩm Nghiệp nhìn y cao lớn thẳng thắn, nhất thời có chút sững sờ. Đây là lần đầu tiên có người ở thời khắc nguy nan đứng ra bảo hộ cậu, từ trước đến nay cậu luôn là người bảo vệ...... Diệp Trạch không nói hai lời liền che ở trước mặt cậu, không thể không nói, loại cảm giác này so với Diệp Trạch vừa quan tâm cậu còn khiến người muốn dung động hơn. Cậu trong lòng cảm thấy mềm mại, ấm áp, cảm thấy so với cọ mây tím còn muốn thoải mái hơn.

"Đem hắn giao cho tôi." Diệp Trạch thấp thấp nói.

Hắn có rất nhiều biện pháp khiến một nhà Dương Minh phải trả giá đại giới.

Thẩm Nghiệp lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: "Tôi tự mình tới."

Cậu ngày đầu tiên khi xuyên tới liền hạ quyết tâm, phải chính mình thay nguyên chủ báo thù.

Diệp Trạch lẳng lặng mà nhìn cậu vài giây, rốt cuộc không có miễn cưỡng cậu.

Khi bọn họ nói chuyện, bảo tiêu Diệp gia đã đem toàn bộ thủ hạ Dương Minh đánh ngã, Dương Minh sợ tới mức hướng cửa lớn mà chạy.

Thẩm Nghiệp ngăn cản đường đi của hắn: "Loại phượng hoàng đực giống ông, liên hợp tiểu tam hại chết người vợ cưới hỏi đàng hoàng, cướp lấy gia sản của nhà vợ, là muốn thiên lôi đánh xuống, biết không?"

Dương Minh chửi một tiếng: "Tao cũng không tin ông trời có thể khiến tao thành thế nào!"

Hắn tính kế Thẩm gia nhiều năm như vậy, sinh ý cùng tính kế của hắn cùng nhau, trong tay không chỉ có một mạng người, cũng không có gặp cái báo ứng gì, ngược lại được sống càng tốt. Hắn chỉ thờ phụng cho người không vì mình, trời tru đất diệt, muốn nói báo ứng, nhưng thật ra những người cùng hắn đối nghịch, đều đã chết.

"Chết cũng không hối cải!" ánh mắt Thẩm Nghiệp lạnh xuống, một đạo phù đánh tới đỉnh đầu Dương Minh.

Giây tiếp theo, đỉnh đầu Dương Minh liền vang lên một trận vang lớn, đạo phù giấy này cư nhiên thật sự giống một đạo sét đánh lên đầu Dương Minh. Dương Minh sợ tới mức chạy trốn khắp nơi, lại như thế nào cũng không thoát khỏi được sự truy tung của lá bùa. Cuối cùng hắn bị lá bùa bổ trúng, hơi thở thoi thóp mà ngã trên mặt đất, quần áo cùng tóc bị đốt trọi, trên người cũng da tróc thịt bong.

Thẩm Nghiệp đi đến trước mặt Dương Minh, đá hắn mấy cái. Dương Minh thống khổ mà rên rỉ, phát ra từng tiếng kêu thảm thiết.

"Hôm nay liền giữ ông một mạng." Thẩm Nghiệp đem hắn đá ra cửa nhà, cúi đầu vỗ · vuốt Bút Đào Mộc, từ đáy lòng nói, "Này đúng thật là một cái bảo bối!"

Cậu dùng bút lông bình thường vẽ bùa, tuyệt đối không có khả năng đạt tới hiệu quả tốt như vậy.

Dương Minh còn thừa một hơi, đem thân thể đầy thương tích cuộn tròn một chỗ, hơi thở mong manh nói: "Mày......Mày rốt cuộc dùng thủ đoạn gì......"

Thẩm Nghiệp đương nhiên không có khả năng trả lời hắn, nhàn nhạt nói: "Dương Kế Tổ chỉ trúng lá bùa đơn giản nhất, mỗi ngày đều nằm trên giường không khác tàn phế, ông so với nó còn nghiêm trọng hơn nhiều, nhanh đi bệnh viện đi, nếu không mạng đều không giữ nổi."

Mặt Dương Minh lập tức trở nên dữ tợn, âm trầm mà nhìn thẳng Thẩm Nghiệp, thật giống như muốn ăn thịt uống máu cậu. Nếu không phải không thể động, Dương Minh khẳng định sẽ nhảy dựng lên cho Thẩm Nghiệp cái tát.

"Tiểu súc sinh, tao là ba mày, tao sinh mày nuôi mày, mày đối đãi tao như vậy, không sợ gặp báo ứng sao?!" Dương Minh hung tợn mà nguyền rủa. Lúc trước hắn còn nghĩ lừa Thẩm Nghiệp trở về, đem thỏi vàng trong tay bà ngoại Thẩm lấy tới tay, hiện tại xé rách mặt, hắn liền không cố kỵ, chửi ầm lên nói: "Mày cùng con mẹ mày giống nhau khiến người chán ghét! Sớm biết vậy nên trực tiếp giết mày!"

Thẩm Nghiệp một chút cũng không tức giận, ngược lại bị mắng đến rất cao hứng, rốt cuộc Dương Minh cũng chỉ có thể thể hiện ngoài miệng.

"Ông làm loại chuyện xấu này còn hơn cả súc sinh cư nhiên còn tin tưởng báo ứng?" Thẩm Nghiệp cười hì hì đi đến hắn trước mặt, một chân đá hắn, "Chính là có báo ứng, cũng nên báo ứng ở trên đầu ông nha, ông không phải vừa mới bị thiên lôi đánh xuống sao?"

Nhớ tới uy lực của lá bùa vừa rồi, Dương Minh nghĩ lại mà sợ, lại hận đến trợn trắng mắt.

Thẩm Nghiệp đảo qua hắn bị lá bùa đánh đến đen sì mặt, nói: "Tôi lại xem tướng mạo cho ông, hơn hai mươi năm này Lưu Nguyệt Quyên vẫn luôn cho ông đội nón xanh, Dương Kế Tổ cũng không phải con ông. Ông a, chính là một con rùa cạn(*) vạn năm."

(*) vương bát = con rùa cạn = đồ bị cắm sừng (theo thivien.net)

Dương Minh phun ra một búng máu: "Mày câm miệng cho tao! Tao sẽ không bị mày châm ngòi ly gián, mày hết hi vọng đi!"

Thẩm Nghiệp không để ý tới hắn, tiếp tục nói: "Ông có một tên huynh đệ gọi Đái Chí Ngân đi? Hắn cùng ông cùng Lưu Nguyệt Quyên là bạn học sơ trung(*), theo ông vài thập niên, ngầm giúp ông làm không ít chuyện xấu, đúng không? Hắn thay ông giết người phóng hỏa, giúp ông dời đi tài sản Thẩm gia, ông đem hắn thành huynh đệ tốt, nhưng ông không biết, hắn cùng Lưu Nguyệt Quyên đã sớm ám độ trần thương(**), Dương Kế Tổ chính là con hắn."

(*)sơ trung: bằng THCS nc mình.

(**) ám độ trần thương: Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới là 1 kế trg 36 kế. Nó còn một nghĩa nx là sửa đường sạn đạo, ngấm ngầm bí mật, mở lối trần thương hiểu nôm na là LNQ cùng tên kia là ngấm ngầm tuyên dâm sau lưng DM.
____________
Tác giả có lời muốn nói: Đây là cái phi thường khuôn sáo cũ chuyện xưa ~

Bánh: trc beta hối tui edit trn quá kêu sợ mn tưởng tui drop nên tui tb 1 tiếng là tui sẽ ko drop nhé, do 1 ng lm nên hơi lâu thui. Mà tui cx định up hết 1 lượt QT lên r edit từ từ, chg nào tui edit r thì sẽ có 1 cái icon hay j đó đại loại thế để đánh dấu nhé iu mn 😘


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net