Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như tb ở chg trc mik quyết định up hết QT r edit từ từ, sau chg 16 chg nào edit r mik sẽ ko vt tắt mà viết "chương n" nhé hoặc thêm icon j đó iu mn

___________

Dương Minh đầy mặt khiếp sợ.

Thẩm Nghiệp mỉm cười nói: "Ông nếu không tin, có thể chính mình đi tra."

Cậu ném xuống một cái bom, liền cười tủm tỉm mà đi trở về bên cạnh người Diệp Trạch, mặc kệ Dương Minh tại chỗ hoài nghi nhân sinh.

Kì thật Dương Minh đã tin không sai biệt lắm, bình thường vì che giấu, hắn cùng Đái Chí Ngân chỉ ngầm lui tới, mặt ngoài bọn họ quăng tám sào cũng không tới. Thẩm Nghiệp nếu có thể đem quan hệ của hắn cùng Đái Chí Ngân nói ra, liền nói ra Thẩm Nghiệp không ba hoa chích chòe, huống chi Giải Trí Chuối Tây cùng Phú Dụ Thật Nghiệp đều tán thành bản lĩnh đoán mệnh của Thẩm Nghiệp.

Hồi tưởng một chút diện mạo của Dương Kế Tổ, hình như cũng càng giống Đái Chí Ngân. Diện mạo Dương Minh tuấn tú, bằng không cũng không có khả năng lừa mẹ của Thẩm Nghiệp, nhưng Đái Chí Ngân lớn lên tục tằng, Dương Kế Tổ cũng cao cao tráng tráng...... Từ trước cũng có người nói qua, Dương Kế Tổ trông không rất giống hắn....... Dương Minh càng nghĩ càng cảm thấy Lưu Nguyệt Quyên có khả năng phản bội hắn.

Nghĩ đến Lưu Nguyệt Quyên cùng Đái Chí Ngân có khả năng ám độ trần thương hơn hai mươi năm, đến con trai hắn coi trọng nhất cũng là của Đái Chí Ngân, hắn liền căm giận ngút trời, hung hắng mắng nói: "Một đôi tiện nhân!"

Thẩm Nghiệp thưởng thức trong chốc lát bộ dáng Dương Minh tức muốn hộc máu, ngẩng đầu nói với Diệp Trạch: "Chúng ta đi vào thôi."

Lúc này mới vừa bắt đầu thôi, về sau có rất nhiều thời gian để Dương Minh phát hỏa.

Ở ác gặp ác, cậu liền chờ xem diễn.

Diệp Trạch quay đầu nhìn quản gia liếc mắt một cái.

Quản gia hiểu ý, quay đầu phân phó bảo tiêu: "Đem người ném lên xe, đem xe đi đi."

Dương Minh da tróc thịt bong đương nhiên lên không được xe, thủ hạ của hắn cũng toàn bộ bị bảo tiêu Diệp gia đánh ngã, quản gia phái xe riêng ra khỏi cửa lớn biệt thự, sau đó đem xe Dương Minh đi một đoạn ra đường cái liền trở lại.

Thẩm Nghiệp thấy xe đi xa, cùng Diệp Trạch nói: "Tôi không nghĩ nhanh như vậy cho một nhà bọn họ đi gặp diêm vương, trước làm cho bọn họ chó cắn chó đã."

Diệp Trạch: "Ừ, cậu muốn như thế nào liền làm như thế đó."

"Chờ xem, lập tức liền có trò hay xem." Mặt mày Thẩm Nghiệp đều bay lên, vừa mới ngược Dương Minh một phe , tâm tình cậu đặc biệt tốt.

Ánh mắt Diệp Trạch dừng ở trên mặt Thẩm Nghiệp, thiếu niên thần thái bộ dáng nhẹ nhàng làm tâm hắn cũng thuận theo nhẹ nhàng lên.

Khóe môi hắn câu ý cười, xoa xoa đầu Thẩm Nghiệp.

Thẩm Nghiệp lại không chú ý tới tay hắn, cậu tự hỏi một vấn đề nghiêm trọng: "Xem ra nên bố trí một cái trận pháp, về sau đừng để người lung tung rối loạn vào quấy rầy bà ngoại."

Cậu nói làm liền làm, lập tức hành động. Có bút gỗ đào phỉ thúy, mặc kệ là vẽ bùa hay bày trận, đều nhanh hơn rất nhiều. Cậu vây quanh sân bày ra một cái mê ảo trận, cuối cùng dùng bút phỉ thúy ở mắt trận điểm ba cái. Lúc sau ở trên không biệt thự liền xuất hiện một cái lồng, chỉ là người thường nhìn không thấy.

Diệp Trạch vẫn luôn ở bên cạnh bồi cậu.

Thẩm Nghiệp vỗ vỗ tay: "Tốt."

Diệp Trạch ừ một tiếng, quản gia bê chậu nước đứng ở bên cạnh, hắn tự mình nhúng khăn lông, lau tay giúp Thẩm Nghiệp.

Thẩm Nghiệp không có cự tuyệt, còn trộm sờ soạng ngón tay thon dài của hắn một phen.

Diệp Trạch: "......"

Tiểu · sắc quỷ.

Diệp Trạch mới vừa lau tay cho Thẩm Nghiệp xong, Từ Tư Tư liền trở lại.

Cô vừa xuống xe liền nhìn thấy hai người đứng mặt đối mặt, đều cúi đầu, một người còn lôi kéo một cái tay khác........

Tình huống này như thế nào vậy?

"Hai người cũng quá dính đi?" Từ Tư Tư đứng ở trước cửa miệng phun tào, "Thẩm Nghiệp, thỉnh nhớ kỹ, hai người còn không có kết hôn."

Thẩm Nghiệp cào cào mặt, lui ra phía sau một bước cùng Diệp Trạch bảo trì khoảng cách, quay đầu hừ nói: "Chúng em là vị hôn phu phu, cảm ơn!"

Diệp Trạch ánh mắt vẫn như cũ dừng ở trên người cậu. Nhóc con này đại khái còn không có thông suốt đi, bằng không bị trêu chọc, nhiều ít cũng sẽ đỏ mặt một chút....... Diệp Trạch nhẹ nhàng nhấp khóe môi, âm thầm nói cho chính mình, có một số việc, gấp không được.

Từ Tư Tư một bên phun tào Thẩm Nghiệp, một đi vào trong viện, lại phát hiện đi như thế nào cũng không vào được.

Thẩm Nghiệp cười hì hì nói: "Hừ, ai kêu chị cười nhạo em, em liền không cho chị tiến vào!"

Cậu nếu có thể bố trí trận pháp, đương nhiên cũng có thể khống chế trận pháp.

Từ Tư Tư: "......"

Chờ tới khi cô vào được, mới biết được Thẩm Nghiệp làm cho biệt thự cái mê ảo trận, nghe tới vừa thần bí lại cao lớn, cô tức khắc bái phục không thôi, đều không nghĩ tiếp tục phun tào cậu.

Khi ăn cơm, Thẩm Nghiệp đem đồ ăn mang lên bàn, Từ Tư Tư sợ ngây người: "Cậu...... Không phải cậu nói sẽ không nấu ăn sao?"

Thẩm Nghiệp: "Chị đã gửi em web hướng dẫn nấu ăn, rất đơn giản nha."

Từ Tư Tư lúc này hoàn toàn bái phục. Khả năng có người trời sinh hợp với nấu ăn, không giống cô, xào thức ăn chay đơn giản cũng có thể cháy nồi. Cô nếm thử một miếng đầu sư tử, khen không dứt miệng: "Ăn ngon!"

"Xem ra em rất có thiên phú nấu ăn nha." Thẩm Nghiệp cười đến đôi mắt đều cong lên, gắp cho Diệp Trạch một miếng thịt gà, "Mau nếm thử."

Diệp Trạch ánh mắt thâm sâu, lẳng lặng mà nhìn cậu.

"Đùa anh." Thẩm Nghiệp bị nhìn đến không được tự nhiên, ngượng ngùng mà đem thịt gà bỏ lại vào trong bát mình, lại gắp cho hắn khối thịt kho tàu, lấy lòng nói: "Thử xem xem."

Diệp Trạch như đang ăn đồ ăn gì rất ưu nhã, chậm rì rì mà nuốt vào, sau đó mới đánh giá: "Ừ, xác thật ăn ngon."

Thẩm Nghiệp khoe khoang: "Nói không chừng ngày nào đó tôi có thể làm đầu bếp!"

Từ Tư Tư cổ vũ: "Kia cậu chính là đại sư kiêm đầu bếp."

Diệp Trạch lại nhìn cậu, hỏi: "Đầu bếp nữ nấu ăn không thể ăn sao?"

Thẩm Nghiệp hồi tưởng tay nghề đầu bếp nữ mấy ngày nay: "Ăn ngon nha."

Diệp Trạch: "Kia về sau vẫn là để đầu bếp nữ nấu ăn đi."

Thẩm Nghiệp hừ một chút mà nhìn hắn: "Anh không phải nói tôi làm đồ ăn ăn ngon sao, anh đang gạt tôi?!"

"Ăn ngon, không lừa cậu." Diệp Trạch nghiêm túc mà nhìn cậu, "Nhưng mà nấu ăn rất mệt, tôi không hi vọng cậu mệt."

Thẩm Nghiệp: "......"

Này không kịp phòng bị mà bị lời ngon tiếng ngọt đánh úp!

"Anh không phải là để tôi lấy lòng anh sao? Tôi nấu ăn chính là lấy lòng anh nha! Anh như thế nào có thể cướp đoạt quyền lợi tôi lấy lòng anh!" Thẩm Nghiệp vỗ vỗ khuôn mặt nóng bỏng, nghĩ thầm không có biện pháp, đỗ nghèo khỉ chỉ xứng nấu ăn lấy lòng thôi!"

Trông thấy mặt cậu ửng đỏ, khóe môi Diệp Trạch hướng lên trên: "Ừ, kia tùy cậu."

Âm thanh của hắn quá ôn nhu, mang theo điểm hương vị dung túng, mặt Thẩm Nghiệp càng đỏ hơn.

Từ Tư Tư cùng bà ngoại Thẩm nghe toàn bộ quá trình họ đối thoại, không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười mẹ già.

Khi ăn cơm đến một nửa, Từ Tư Tư đột nhiên nói: "Đúng rồi, trường học bên kia gọi điện thoại cho chị, hỏi cậu khi nào trở về đi học."

"Đi học?!" Thẩm Nghiệp hoảng sợ mà ném xuống chiếc đũa, "Em còn phải đi học á?"

Cậu nghĩ tới, lúc trước nguyên chủ thi đậu một cái trường đại học trọng điểm, nhưng Lưu Nguyệt Quyên lừa nguyên chủ nói bà ngoại Thẩm ở nước ngoài an dưỡng thân thể, nếu có thể chuyển tới Học viện điện ảnh đóng phim, bà ngoại có thể ở trong TV nhìn thấy cậu.

Khi đó nguyên chủ rất nhớ bà ngoại Thẩm, cư nhiên ngây ngốc mà tin, vì thế đáp ứng chuyển tới Học viện điện ảnh.

Từ Tư Tư liếc nhìn cậu một cái: "Lúc trước tiến vào đoàn phim, chị xin cho cậu hai tháng tạm nghỉ học, cậu hiện tại nếu lui vòng, trường học bên kia liền hỏi cậu khi nào có thể trở về học lại."

Thẩm Nghiệp kêu rên, cậu trước nay không nghĩ tới muốn đi học a! Tức khắc cảm giác một bàn gà ớt trước mặt này đều không thơm.

Từ Tư Tư: "Nếu cậu cảm thấy không thành vấn đề, vậy ngày mai đi trả phép, bắt đầu đi học đi."

Thẩm Nghiệp: "...... Vậy đi, em ngày mai đi trường học."

Thấy cậu rầu rĩ không vui, Diệp Trạch trầm ngâm nói: "Cậu nếu là không nghĩ đi liền tính......"

Thẩm Nghiệp đôi mắt sáng lấp lánh: "Có thể chứ?"

"Không được, nó mới hai mươi tuổi, đúng là tuổi tác phải đi học." Từ Tư Tư cực lực phản đối. Sủng con cái cũng phải có giới hạn nha, cô sợ Diệp Trạch là một hôn quân, về sau đem Thẩm Nghiệp chiều hư.

Thẩm Nghiệp bẹp miệng: "Em chỉ nghĩ kiếm tiền, em muốn chăm bà!"

Nghe thấy hai chữ ' chăm bà ', ánh mắt Diệp Trạch càng thêm nhu hòa.

Từ Tư Tư nói: "Cậu đi học cũng có thể kiếm tiền!" Cô cảm giác chính mình như mang đứa nhỏ không nghe lời, rầu thúi ruột.

Thẩm Nghiệp cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.

Bà ngoại Thẩm cười tủm tỉm mà nhìn ba bọn họ thảo luận, không có nói chen vào. Thẩm Nghiệp nhà bà thật là có phúc khí, vị hôn phu chiều cậu, còn có một người chị vì cuộc sống của cậu mà tính toán, thật tốt.

Dương Minh bị thủ hạ đưa đi bệnh viện, lúc sau biết được tin tức Lưu Nguyệt Quyên liền đến đây, đến cùng với ả còn có Đái Chí Ngân. Trước kia Dương Minh không thể lộ diện, khiến cho Lưu Nguyệt Quyên cùng Đái Chí Ngân liên hệ với nhau, hắn trước nay không nghĩ tới hai người này sẽ cho hắn đội nón xanh.

Lưu Nguyệt Quyên tiến vào phòng bệnh liền bổ nhào vào trong lòng ngực Dương Minh, đau lòng mà vuốt khuôn mặt bị thương của hắn, hai mắt đẫm lệ mông lung nói: "Lão Dương, anh thế nào rồi, có nặng lắm không?"

Không thể không nói, Lưu Nguyệt Quyên lớn lên thật xinh đẹp, khóc lên như hoa lê dính hạt mưa, bằng không Dương Minh cũng không có khả năng không quên được ả, vẫn luôn đem ả giữ lại bên người.

Nếu là ngày xưa, Dương Minh đã sớm mềm lòng, hôm nay hắn lại chỉ nhàn nhạt nói: "Không có việc gì." Sau đó ánh mắt hướng Đái Chí Ngân.

Bị Thẩm Nghiệp nhắc nhở, hắn hiện tại càng nhìn Đái Chí Ngân, liền càng cảm thấy Dương Kế Tổ cùng Đái Chí Ngân giống nhau.

"Hai người như thế nào cùng nhau tới?" Dương Minh làm bộ thuận miệng hỏi.

Lưu Nguyệt Quyên nũng nịu nói: "Chúng em lo lắng cho anh nha."

Thời điểm ả ta nói chuyện, còn cố ý hướng Đái Chí Ngân nhìn thoáng qua. Bình thường Dương Minh không phát hiện, lần này lại nhìn thấy Lưu Nguyệt Quyên cư nhiên hướng Đái Chí Ngân vứt mị nhãn!

Tiện nhân này!

Dương Minh tức giận đến đôi mắt đều đỏ, nắm chặt nắm tay mới khống chế được lửa giận. Không được, hiện tại không thể phát hỏa, hắn còn nằm ở trên giường, nếu là Lưu Nguyệt Quyên cùng Đái Chí Ngân liên thủ giết chết hắn, hắn cũng vô pháp tìm Diêm Vương khóc.

Mấy ngày kế tiếp Từ Tư Tư đem các loại chứng chuyền xuống dưới, địa chỉ công ty tạm thời để địa chỉ tại biệt thự, liền chuẩn bị chính thức buôn bán.

Mà Thẩm Nghiệp lại mỗi ngày đến trường đi học.

Cậu ngày đầu tiên đi học lại liền khiến người vây xem.

Từ sau khi Thạch tổng chuyển phát Weibo, mọi người liền biết Thẩm Nghiệp sẽ đoán mệnh, càng biết Thẩm Nghiệp cùng Thạch tổng qua lại. Làm học sinh Học viện điện ảnh, các bạn học của Thẩm Nghiệp cơ bản một chân sắp bước vào giới giải trí, thậm trí đã có bạn học bắt đầu đóng phim, bọn họ đương nhiên muốn cùng Thẩm Nghiệp tạo mối quan hệ tốt. Giải Trí Chuối Tây là một công ty lớn, nếu có thể được Thẩm Nghiệp dìu dắt, tiến vào Giải Trí Chuối Tây, thậm trí được lọt vào mắt xanh của Thạch tổng, đây tuyệt đối là việc tốt.

Đôi mắt mọi người đều tỏa sáng, vừa tan học liền vây quanh Thẩm Nghiệp, mồm năm miệng mười hỏi.

——

"Cậu thật sự tính toán lui vòng sao? Cậu thật sự trị hết bệnh của mẹ Thạch tổng sao?"

"Ai, Thẩm Nghiệp, cậu có thể tính cho tôi, tôi khi nào có thể hot không?"

"Tôi cũng muốn tính, tôi cũng muốn tính!"

"......"

Thẩm Nghiệp có điểm bất đắc dĩ. Kì thật cậu cùng những người này không thân, cậu là sang năm hai mới chuyển qua, sau khi chuyển tới liền vào đoàn phim đóng phim, cùng bạn học ở chung không nhiều lắm, cùng lớp trưởng với bí thư chi đoàn có giao lưu một ít.

Nhưng cậu vẫn là cười tủm tỉm mà đáp lại mọi người: "Cửa hàng tôi lập tức khai trương, mọi người có thể chú ý Weibo của tôi, đến lúc đó tôi có thể tính cho mọi người." Những người này đều là khách hàng tương lai của cậu, nhưng cậu có kiên nhẫn.

Mọi người sôi nổi đáp ứng.

Tuy rằng loại sự tình đoán mệnh này nghe có điểm buồn cười, nhưng giao lưu nhiều thêm bằng hữu cũng là tốt, huống chi bằng hữu này còn có ân với Thạch tổng.

Cũng có người cười Thẩm Nghiệp: "Thời buổi này còn có người tin đoán mệnh? Hay là lừa tiền?"

Âm thanh này phi thường lớn, ở một mảnh âm thanh cười nói thì tiếng giễu cợt này có vẻ đặc biệt đột ngột.

Thẩm Nghiệp theo âm thanh nhìn lại, liền thấy một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa hướng cậu đi tới. Đối phương lớn lên còn rất thanh thuần xinh đẹp, chính là khóe mắt mất tự nhiên rũ xuống, có loại cảm giác chanh chua.

Bạn học nữ này tên là Tiêu Uẩn Tình, Thẩm Nghiệp lục kí ức, nguyên chủ chưa bao giờ cùng cô nháo qua mâu thuẫn, thậm chí có thể nói không có bất luận giao thoa cái gì, cô như thế nào sẽ nhằm vào cậu?

Có người ở bên tai cậu nhỏ giọng nhắc nhở: "Cô  là em họ Tiêu Ất Ất."

Thẩm Nghiệp: "......"

À.

Tác giả có lời muốn nói: Đại gia yên tâm, sẽ ổn định đổi mới ~ về sau bao lì xì đều lần hai ngày đổi mới trước phát nga ~
_________
Bánh: lm 2 bộ quá mệt, nhg tôi chấp nhận!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net