Chương 1: Nhận mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Vũ có chút hối hận vì hành vi mấy ngày trước của mình.

Khi đấy, gã trông thấy một đám côn đồ từ trường khác qua đang vây quanh một học sinh trông giống học sinh của trường mình, cảm xúc lên ngôi, gã bèn lao vào tẩn cho chúng một trận.

Thực ra gã chẳng phải loại con ngoan trò giỏi: trấn lột đồ, cúp học, đánh nhau, quấy rối, là sinh viên "nát" nhất trong lớp, thành tích luôn đứng hạng nhất từ dưới lên, giáo viên nào cũng không muốn nhắc đến tên gã.

Bởi vì cha gã là một con nghiện đen đỏ, mẹ gã chạy theo người khác từ thuở gã còn đang đổi dép lấy kẹo nên Chu Vũ cứ thế sống một cuộc sống không có ước mơ, hoài bão, mỗi ngày đều tươi như hoa đầu mùa; học sinh cùng trường biết trường học có một người như vậy, mỗi lần thấy gã liền tránh như tránh tà.

Ngày hôm ấy, gã vừa loẹt quẹt ra khỏi quán net đã phải chứng kiến cảnh ỷ thế hiếp người; tâm trạng vốn rất xấu, cộng thêm việc không có cái gì để xả giận, Chu Vũ lập tức lấy người thay bao cát, đánh một trận xả láng, nhưng đánh được có nửa thì đám người kia lại xách mông bỏ chạy.

Chu Vũ chậc một tiếng, sau đấy mới đánh mắt sang người mà mình tiện tay rút đao tương trợ.

Thiếu niên cúi đầu không nói, lưng dựa vào vách tường, tóc mái quá dài che mất hơn phân nửa gương mặt, thứ duy nhất có thể trông thấy là cái cằm trắng nõn và bờ môi xinh đẹp. Quần áo trên người cậu sạch sẽ tinh tươm, vừa nhìn đã biết ngay là cậu ấm cô chiêu, bảo sao lũ người kia lại nhìn trúng, Chu Vũ thầm nghĩ.

"Cảm ơn anh." Thiếu niên bất chợt lên tiếng, giọng nói bùi tai một cách kì lạ, giống như loại tiếng phổ thông mà Chu Vũ hay nghe thấy trên radio.

"Ha? Cảm ơn tao?" Chu Vũ chỉ chỉ mình, cảm thấy có chút buồn cười.

"Ừ, cảm ơn anh vì đã giúp tôi." Thiếu niên chầm chậm nói ra từng chữ một.

"Ai bảo là tao tới giúp mày?" Chu Vũ nhếch môi, túm cổ áo của thiếu niên, cười như chưa bao giờ được cười, "Mau đưa tiền cho bố đây! Tao không rảnh đến nỗi uống trà đàm đạo với mày đâu!"

"......"

Nhờ sự hợp tác tức thì của thiếu niên, gã suôn sẻ cuỗm về được mấy trăm đồng, tuy không nhiều nhưng chắc chắn chẳng phải là ít. Chu Vũ huýt sáo, phủi mông bỏ lại thiếu niên vẫn im lặng suốt từ sau lúc bị bắt chẹt rồi vui vẻ rời đi.

Kể từ ngày hôm ấy, Chu Vũ luôn có cảm giác ai đó đang chằm chằm vào mình, bất kể là trên đường đến trường hay là trong nhà. Cảm giác này kéo từ tuần này sang tuần khác, khiến người không thích quanh co lòng vòng như hắn phải dựng cả lông nhím lên, chỉ tiếc, mỗi lần quay đầu kiếm tìm, hắn đều không tìm ra bóng đen khả nghi nào cả.

Cho tới một hôm, phụ đạo viên của chủ nhiệm lớp yêu cầu gã ở lại uống miếng trà ăn miếng bánh, đến sẩm tối mới chịu thả gã ra.

Chu Vũ chọn một hẻm nhỏ vắng vẻ và yên tĩnh để về, con hẻm này tương đối âm u, cách đó tầm trăm mét mới có ít ánh sáng lờ mờ tỏa ra từ đèn đường.

Chu Vũ đi dọc theo hẻm, tiếng bước chân chầm chậm của gã vang lên giữa màn trời tĩnh lặng.

"Cộp cộp —— Cộp cộp ——"

"Cộp cộp —— Cộp cộp ——"

Một tiếng lại một tiếng, tới khi ống tai gã tiếp nhận thêm sóng âm nữa truyền tới từ tiếng bước chân của người thứ hai, lẫn vào tiếng bươc chân của gã.

"Cộp cộp —— Cộp cộp ——"

"Bịch bịch —— Bịch bịch ——"

"Cộp cộp —— Cộp cộp ——"

"Bịch bịch —— Bịch bịch ——"

"Cộp cộp —— Cộp cộp ——"

"Bịch bịch —— Bịch bịch —— "

"Cộp cộp ————————" Quay phắt người lại, Chu Vũ may mắn bắt được một bóng đen khả nghi đi đằng sau gã; gã lập tức chạy về phía bóng đen.

Bóng đen biết mình bị phát hiện, cũng tính quay người bỏ chạy, đâu biết rằng lúc suýt nữa vọt được ra khỏi hẻm thì Chu Vũ lại túm trúng áo cậu.

"Là mày?" Đốm lửa chiều tà chiếu xuống hẻm nhỏ tối tăm, Chu Vũ đồng thời thấy rõ mặt người vừa bị mình bắt. Gã sững sờ. Thật không ngờ, người đang bị gã tóm lại, chính là thiếu niên được gã cứu, cũng là người bị gã tống tiền vài tuần trước.

"Làm sao? Lẽ nào mày muốn trả thù tao?" Sau khi biết người theo dõi mình là thiếu niên trước mắt, Chu Vũ không khỏi hừ mũi khinh thường, quét mắt vài lần từ đầu xuống chân thiếu niên.

Tên này đã thấp hơn gã lại còn y hệt một tay trói gà không chặt, dám đòi trả thù gã á?

"Tôi... Tôi không đến đây để báo thù." Thiếu niên bị hắn túm chặt tới nỗi run lẩy bẩy, Chu Vũ tiếp tục chuyên mục khinh thường, thầm nghĩ, quả là một con thỏ đế.

"Tôi... Tôi chỉ muốn nhìn thấy anh thôi..."

"Mày... Là thằng biến thái hả?" Nhíu mày, Chu Vũ tỏ vẻ lực bất tòng tâm trước đáp án này.

"Tôi, tôi thật sự chỉ muốn nhìn thấy anh, làm bạn với anh." Dường như thiếu niên đã dùng hết dũng khí của mình để nói ra câu này.

Thiếu niên từ từ ngẩng đầu, thứ bên dưới phần tóc mái rậm rạp vướng víu kia chính là gương mặt hết sức tuấn tú, mắt rất to, đồng tử đen nhánh mang theo loại tình cảm cuồng nhiệt đến đáng sợ. Đôi con ngươi ấy nhắm thẳng vào gã, khiến Chu Vũ không thể không nới lỏng bàn tay đang nắm chặt cổ áo cậu ra.

"Mày tên gì?" Bởi vì mã ngoài của thiếu niên này rất phù hợp với khẩu vị của hắn, cộng với việc lần trước "lỡ" lấy mất mấy trăm đồng của người ta, thế nên Chu Vũ cũng bớt nóng hơn hẳn, còn hỏi cả tên của thiếu niên.

"...... Tôi tên là Tống Phàm Hiên."

***

Tác giả có điều muốn nói: Đoản văn mừng lễ xá tội vong nhân~~ Chúc mọi người đón lễ vui vẻ = V =

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net