Chương 2: Chồng chéo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy là Chu Vũ chính thức làm quen với Tống Phàm Hiên. Cuộc sống của gã vẫn xoay quanh quỹ đạo cũ: cúp học, đánh nhau, chơi net, chẳng qua là sau lưng có thêm một cái đuôi nhỏ luôn dính sát bên người, làm thế nào cũng đuổi không nổi.

Lúc gã hỏi cậu vì sao, Tống Phàm Hiên chỉ biết lặp đi lặp lại một câu muốn làm bạn với anh, không thêm một câu dư thừa nào.

Tuy Chu Vũ thấy cái đuôi nhỏ này khá phiền, nhưng Tống Phàm Hiên là người có tiền, nếu ra ngoài đổi gió thì thể nào cậu cũng sẽ xòe ví ra trước. Có người giải quyết vấn đề tiền bạc cho mình, vậy Chu Vũ có thể tạm chịu đựng được, dầu sao người này luôn theo đúng nguyên tắc "im lặng là vàng" khi đi sau gã, sẽ không quấy rầy gã.

Nói thật, Chu Vũ cũng từng nổi tính tò mò, đi thăm dò tin tức về Tống Phàm Hiên. Nghe phong thanh cậu là học sinh của lớp chọn trong trường, bình thường toàn xây xẩm mặt mày như vừa bị ai đánh cho một trận, không nói chuyện với học sinh hay giáo viên nào, y hệt người tự kỉ, nhưng không hiểu sao mỗi lần đến đợt thi cử, cậu đều xếp trong top đầu. Biết sao đây, cậu không có năng lực giao tiếp mạnh, song lại có năng lực học tập xuất chúng.

Có lần, Chu Vũ "vô tình" đi ngang qua phòng học của Tống Phàm Hiên, trông thấy cảnh mỗi học sinh trong phòng đều cách Tống Phàm Hiên một khoảng rất xa, túm tụm vào với nhau bàn chuyện trên trời dưới đất, chỉ riêng Tống Phàm Hiên, cậu một mình bá chiếm một chiếc bàn, vùi đầu vào sách.

Trăm năm mới có một lần, cảm giác đồng tình đánh thẳng vào trái tim Chu Vũ. Về sau, gã cũng không còn cật lực chống trả lại sự đeo bám của chủ nghĩa tư bản mang tên Tống Phàm Hiên nữa.

Mấy tháng trôi qua, Tống Phàm Hiên vẫn kiên trì đeo đuổi Chu Vũ, hễ hôm nào không lên lớp là cậu sẽ lại kè kè bên người gã, ngay cả Chu Vũ cũng rất kinh ngạc, bởi vì bất kể là đang ở trong quán net hay phòng chơi nào, gã đều bị Tống Phàm Hiên tìm ra.

*

Nhồm nhoàm cánh gà trong miệng, Chu Vũ nhìn nhìn Tống Phàm Hiên ngồi đối diện mình đang cẩn thận xếp lại đống hóa đơn rồi bỏ vào bọc sách của cậu. Gã cười khẩy, "Giữ lại cái này làm gì? Chẳng lẽ có giá trị bảo tồn hả?"

"Tôi thích giữ lại." Giải thích xong bằng một câu ngắn gọn súc tích, Tống - không hề hoạt ngôn - Phàm Hiên lại bắt đầu chuyên mục "im lặng là vàng".

"Tùy mày." Dù sao để trả bữa này thì vẫn phải nhờ cậy vào ví tiền của Tống Phàm Hiên, thế nên Chu Vũ không muốn tốn nước bọt vì hành vi kì quặc của cậu. Từ trước đã vậy, bất kể là hóa đơn khi đi ăn hay đi chơi, Tống Phàm Hiên đều sẽ giữ lại, đúng là thứ sở thích quái đản.

Ăn xong, Chu Vũ đứng dậy phủi phủi quần áo, mở cửa ra khỏi nhà hàng, Tống Phàm Hiên cũng theo sát gã, đi sau lưng Chu Vũ. Bầu trời bị nhuộm bởi sắc hoàng hôn, ánh chiều tà tựa vệt ố vàng kéo bóng người qua đường đến vô tận. Chu Vũ cúi đầu nhìn cái bóng hằn trên mặt đất, rồi lại đánh mắt sang chiếc bóng gần kề với bóng của mình, không khỏi quay đầu xem xét người đi sau. Hình như Tống Phàm Hiên cao hơn gã rồi?

"Này! Mày cao hơn rồi?" Bằng một phương pháp kì diệu nào đấy, giờ đây gã đã thấp hơn cả người mà gã luôn cho rằng là một tay trói gà không chặt, vì vậy gã mới hỏi bằng giọng điệu khó chịu.

"Ừm...... Mấy tháng này có cao hơn một chút." Gãi gãi đầu, Tống Phàm Hiên nhỏ giọng đáp.

"Đệt! Con mẹ nó, khiến người ta khó chịu quá đi." Tiếp tục tiến lên phía trước, Chu Vũ rút một điếu thuốc ra từ trong túi tiền, châm lửa, rít một hơi, làm giảm tâm trạng phiền muộn. Tuy rằng gã dám khẳng định loại chân yếu tay mềm như Tống Phàm Hiên không thể đánh lại gã, nhưng phải đối mặt với một kẻ cao hơn gã, suy đi nghĩ lại vẫn thấy tâm phiền ý loạn.

Thực chất, dạo gần đây, Chu Vũ phát hiện ra bản thân đang bắt đầu có cái nhìn khác về Tống Phàm Hiên, khả năng cao là vì ảnh hưởng từ việc gã bị mẹ mình ném cho cha là con nghiện cờ bạc chả ra gì, sau đấy chính mẹ gã lại chạy theo thằng đàn ông khác.

Sau khi việc ấy xảy ra, Chu Vũ liền nảy sinh ác cảm với đàn bà và không có cảm giác an toàn lúc phải đối mặt với phái nữ. Loại sinh vật mang tên "phụ nữ" này, khiến gã phải nhớ đến người mẹ mà hắn thậm chí còn không nhớ rõ mặt.

Hẳn là từ khoảng thời gian cách đây rất lâu rồi, gã đã có hứng thú với đàn ông?

Tên Tống Phàm Hiên này, có mã ngoài tuấn tú, rất sạch sẽ, cũng rất vừa mắt người nhìn, điểm trọng yếu là, vẫn luôn kè kè bên mình suốt mấy tháng qua. Dẫu không có chuyện vừa thấy đã yêu, nhưng không thể nào không có chuyện lâu ngày sinh tình.

Có lần, hai người đi chơi với nhau tới tận giữa trưa, Chu Vũ đang bắn game cũng phải dừng lại vì mệt. Hắn nghiêng đầu, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là hình ảnh gương mặt của vị Tống Phàm Hiên đã gục xuống từ đời nào: tóc mái trượt xuống một bên vì cậu dựa vào ghế ngủ, gương mặt trắng nõn, ngũ quan hài hòa, biểu cảm mềm mại, bờ môi nhạt màu hơi mở. Hình ảnh này khiến Chu Vũ phải nuốt nước bọt, não bộ đồng thời thông báo tin "muốn hôn lên môi Tống Phàm Hiên".

Chẳng qua, tất cả cũng chỉ là ý nghĩ trong đầu Chu Vũ, còn trên thực tế, hắn cuối cùng vẫn quyết định chọn phương án ngoảnh mặt làm ngơ, dời sự chú ý sang trò chơi.

Từ phút giây ban đầu, Chu Vũ đã biết rằng Tống Phàm Hiên và hắn không chung một thế giới: Một kẻ sẽ vĩnh viễn sống trong vũng bùn dơ bẩn, không có ước mơ, hoài bão; một người về sau sẽ đi trên con đường dát đầy vàng, có một tương lai tươi sáng bất tận. Cho nên, Chu Vũ sẽ không làm đến một bước kia, sẽ không kéo Tống Phàm Hiên xuống cùng mình, sẽ không đẩy cả hai vào vực sâu vạn trượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net