Chương 301: Gặp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

"Hey! Nguyệt bảo! Nguyệt bảo yêu dấu!"

Trưởng thôn cùng Tiểu Lý vừa đi không lâu, nơi xa đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc, Kỳ Nguyệt ngạc nhiên ngẩng đầu: "Thu Thu?"

Tống Thu Thu từ xa đang chạy nhanh về phía này, còn có Giang Lãng thở hổn hển theo sau.

"Thu Thu! Giang Lãng! Các cậu cũng về à?"

Tống Thu Thu vui vẻ ôm choàng lấy tay Kỳ Nguyệt: "Đúng vậy! Cậu bất ngờ không! Hì hì!"

Giang Lãng kinh ngạc nhìn Cố Hoài: "Không phải chứ lão Cố? Cậu bay cùng chuyến với bọn tớ, sao lại đến nơi nhanh hơn vậy?"

Cố Hoài bình tĩnh đáp: "Đúng lúc tìm được một con đường ngắn hơn."

Giang Lãng tỏ vẻ ghen ghét: "Vậy cũng được à? Cậu may mắn quá đi! Tớ có bạn gái là người bản địa mà phải vòng nửa ngày mới tới nơi đấy!"

Tống Thu Thu cũng bội phục: "Đường xá ở đây cực kì phức tạp, hơn nữa có một đường chính còn đang tu sửa, lâu lắm rồi tớ không về nhà, nhiều đường cũng không nhớ rõ, vòng hơn nửa ngày mới tìm thấy đường..."

Giang Lãng đau lòng phủi bụi trên áo: "Quần áo mới của anh bị dơ mất rồi."

Tống Thu Thu câm nín nhìn chiếc áo khoác màu hồng nhạt của anh ta: "Ai bảo anh không chọn màu ít bẩn, cứ khăng khăng phải mặc màu hồng nhạt!"

Giang Lãng: "Hồng nhạt thì sao? Hồng nhạt xấu lắm sao?"

Tống Thu Thu liếc anh: "Màu hồng trẻ trung đáng yêu, hiện tại anh bao nhiêu tuổi rồi?"

Giang Lãng xù lông: "Không công bằng! Lúc lão Cố mặc màu hồng nhạt, chẳng phải mọi người đều khen à! Anh cũng trẻ trung đáng yêu! Rõ ràng anh và lão Cố bằng tuổi nhau! Hơn nữa chỉ là một cái áo màu hồng nhạt thôi mà, bạn học khoai tây còn trồng cho lão Cố một ruộng hoa hồng phấn kia kìa, em còn không trồng cho anh nổi một bông!"

Tống Thu Thu nghiến răng uy hiếp: "Anh lại phát bệnh đúng không?"

Từ sau khi hẹn hò, người này lúc nào cũng làm nũng với cô, cứ động một xíu là "bạn trai nhà người khác có, anh cũng muốn có".

Giang Lãng thấy cô uy hiếp thì nhất thời sợ hãi, uất ức nói: "Không có cũng không sao! Về sau mộ của anh sẽ tự mọc hoa huhuhu..."

Tống Thu Thu là điển hình cho kiểu chỉ ăn mềm không ăn cứng, thấy anh đáng thương lại bắt đầu mềm lòng: "Được rồi! Trồng thì trồng! Trồng cho anh là được rồi chứ gì!"

Giang Lãng được nước lấn tới: "Có thật không có thật không? Anh muốn hoa dưa hấu! Không cần nhiều đâu, khoảng mười mẫu đất là được!"

Tống Thu Thu đạp anh ta: "Tôi thấy anh giống hoa dưa hấu lắm đấy! Đã trồng cho rồi còn kén cá chọn canh!"

Thấy hai người vẫn chí chóe với nhau như trước, Kỳ Nguyệt lắc đầu bật cười: "Được rồi, đừng cãi nhau nữa, hôm nay Cố Hoài có việc, tớ phải dẫn cậu ấy xuống ruộng xem, tối chúng ta lại gặp nhau nhé, tớ mời các cậu ăn cơm!"

Giang Lãng lập tức xua tay: "Đừng đừng đừng, không cần phiền vậy đâu! Tốt xấu gì tôi cũng được xem như một nửa dân địa phương, không cần cậu mời khách như chủ nhà đâu!"

Vất vả lắm lão Cố mới gặp được vợ, anh ta không muốn làm bóng đèn đâu.

Tống Thu Thu cũng mở miệng: "Úi trời, cậu với đại thần lâu rồi không gặp, tớ không quấy rầy các cậu đâu. Huống chi lần này bọn tớ định ở đây tận vài ngày, hôm khác gặp nhau cũng được mà!"

"Đi thôi đi thôi! Hôm khác gặp lại!"

Giang Lãng vừa đi được vài bước đã vòng trở về, len lén nháy mắt ra hiệu với Cố Hoài, nhỏ giọng nói: "Lão Cố! Tớ gửi tin nhắn sao cậu không đáp! Mau nhìn thứ tớ gửi cho cậu đi! Mau xem giúp tớ! Việc này liên quan đến chuyện sinh tử của tớ đó!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net