Chương 3: Công lược anh trai nhà bên (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Thiển Mạt nghe được tiếng la của An Linh Tuyết liền theo bản năng xoay người cất bước liền chạy, nhưng cô dù có gắn thêm vài cái chân nữa cũng chẳng có thể chạy nhanh hơn tốc độ của gió lốc.

Thực mau đã bị gió lốc cuốn vào "A......"

Hạ Thiển Mạt cảm giác thân thể đều không phải là của chính mình nữa, khinh phiêu phiêu theo gió phiêu lãng, mí mắt cũng càng ngày càng nặng, rất muốn ngủ.

Ở lúc nhắm mắt lại kia, trong nháy mắt, cô chỉ nhìn thấy An Linh Tuyết té ngã trên mặt đất, bên tai vẫn luôn quanh quẩn tiếng kêu của Tống Ngọc, An Linh Tuyết, các bạn học ầm ĩ gọi, đáng tiếc cô cũng nghe không thấy nữa.

Liền ở thời điểm Hạ Thiển Mạt ngất xỉu đi, không trung đột nhiên vang lên một thanh âm, bất quá đó là cái gì Hạ Thiển Mạt đã không biết, bởi vì nàng ngất xỉu.

[Đinh, bắt giữ ký chủ, hiện tại tiến hành rà quét......]

[Đinh, độ phù hợp linh hồn là 98%, tiến hành trói định. 0%, 10%......90%, 100%, trói định thành công.]

[Chính thức khế ước thành công, mở ra không gian hệ thống.]

Chờ khi Hạ Thiển Mạt tỉnh lại, liền phát hiện chính mình ở một gian phòng trắng, nằm ở trên giường.

Hạ Thiển Mạt xoa xoa cái trán, choáng váng đầu, hất hất đầu rồi mới ngẩng đầu đánh giá bốn phía, trong phòng trừ bỏ cái giường cô đang nằm cùng một cái bàn thì cái gì cũng không có, phi thường đơn sơ.

Hạ Thiển Mạt mày hung hăng nhăn lại, quay đầu nhìn gian phòng quỷ dị này một vòng, phát hiện có một đạo môn, đi đến vừa định mở ra lại bị nơi tay vừa đụng đến bắn trở về.

Hạ Thiển Mạt tim đập như sấm, nội tâm cực kì sợ hãi, cái này là cái gì a! Dọa chết bản cô nương!

Thật cẩn thận lại lần nữa đem bàn tay qua đi, cũng giống như vừa rồi.

Bị - bắn - trở - về.

Ở đấy thật giống như có một tấm màn ẩn chắn lại, vô luận ngươi dùng biện pháp gì đều không chạm được, Hạ Thiển Mạt không biết cô ở chỗ này ngây người bao lâu, chỉ biết cô dùng biện pháp cũng chưa có thể từ nơi này rời đi.

Hạ Thiển Mạt ngồi ở trên giường hai tay ôm đầu, làm chính mình nhanh chóng bình tĩnh lại, cô không biết chính mình vì cái gì không có cảm thấy đói khát, cũng sẽ không cảm thấy đau đớn.

Chỉ nhớ rõ chính mình bị cuốn vào gió lốc, lại như thế nào lại ở chỗ này, nơi này lại là nơi nào?

Hạ Thiển Mạt ngây người hồi tưởng sự tình ngày đó phát sinh, trong phòng đột nhiên bạch quang chợt lóe, trên bàn xuất hiện một con hồ ly, lông trắng tựa tuyết, hẳn là rất mềm.

Hạ Thiển Mạt bởi vì vẫn luôn cúi đầu nên không có phát hiện, tâm tình hạ xuống khóe miệng thầm thì nói: "Ba mẹ bọn họ không biết thế nào, phát hiện không thấy mình khẳng định thực thương tâm."

"Đều là con gáu không tốt, mở không được cánh cửa kia liền ra không được." Nghĩ Hạ Thiển Mạt liền thương tâm khóc lên tiếng.

"Đừng khóc, thanh âm thật khó nghe." Tiểu Bạch ghét bỏ, móng vuốt nhỏ vung lên cái bàn liền xuất hiện một bộ ấm trà, chậm rì rì rót trà.

"Ta khổ sở, ta khóc một chút không được sao!" Hạ Thiển Mạt chính là thương tâm đến mức không có chú ý có thêm một thanh âm.

"Liền tính cô khổ sở, thương tâm, cô cũng sẽ không có nước mắt." Tiểu Bạch thanh âm nhàn nhạt, nghe không ra vui vẻ hay tức giận.

"Ta như thế nào sẽ không có nước mắt, ta......" Hạ Thiển Mạt đột nhiên dừng lại muốn đi lau nước mắt, không đúng, nơi này trừ bỏ cô liền không có người thứ hai như thế nào sẽ có âm thanh...

Bỗng nhiên ngẩng đầu liền nhìn đến, cô liền thấy một con hồy lômg trắng đang ngồi oqr bàn trà nhàn nhã uống trà, trong tay đổ mồ hôi, không tự giác nuốt nuốt nước miếng, có chút thấp thỏm hỏi: "Vừa rồi là ngươi đang nói chuyện?"

Hạ Thiển Mạt theo bản năng sờ sờ gương mặt, quả nhiên giống như nó nói không có nước mắt.

Tiểu hồ ly nâng chén trà quay đầu, ánh mắt chợt lóe: "Là ta."

Vừa nghe đến nó nói chuyện Hạ Thiển Mạt không tự giác về phía sau lui lui, chỉ ngăn lưng dựa đến trên tường mới dừng lại, ánh mắt không hề chớp mắt nhìn chằm chằm tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly nhíu nhíu mày, mở miệng nói: "Không cần như vậy nhìn ta, ta nếu là yêu hại cô, cô liền sẽ không xuất hiện ở chỗ này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net