TG 8 Chương 24: Tôi nghe thấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Salad

Cô mở cửa phòng Ngụy Tư ra, nhìn những đồ thuộc về anh bên trong:
"...Không đi nữa."
Lê Sân than một tiếng.

Tính ra, anh cũng đã chịu trừng phạt rồi, không phải sao?

Nhưng Lê Sân không nghĩ tới, lúc này Ngụy Tư đã cùng thư ký của mình chạy đến nhà cô.

Trong nhà Lê Sân không có ai, Ngụy Tư kéo thân thể mỏi mệt, ngồi lên trên bậc cầu thang kia.

Đã đi rồi sao?
Anh yên lặng nghĩ thầm.

Bởi vì thân thể không khỏe, anh chậm rãi dựa vào bậc cầu thang.

Bầu trời vẫn tràn ngập sao như cũ, nhưng ánh trăng lại bị tầng mây che khuất. anh không quen ngửi mùi ẩm mốc bốc lên từ mặt đất , nhưng thật sự anh không muốn động đậy.
Quá mệt mỏi...

Mặc dù đã bị như vậy rồi nhưng vẫn không thể làm Lê Sân trở về , quả nhiên anh là đứa thất bại. Cao ngạo như anh, vứt bỏ tôn nghiêm của mình cho cô, cô lại vứt nó đi như đôi giày rách.

Buồn cười nhất chính là, anh lại cảm thấy điều mình làm vẫn không đủ.

Ngụy Tư bỗng nhiên bật cười.

Tự dưng cười, tiếng cười phát ra từ trong cổ họng, làm gì cũng không ngăn được. Anh càng cười lớn tiếng, cười đến khi bụng đau đớn không thôi.

"Thật xin lỗi..."
Anh cười nói.
Hốc mắt bất giác có chút ướt át, chất lỏng ấm áp chảy xuống dưới, cảm giác này quá mức xa lạ.

"Anh cmn đã nói xin lỗi rồi em có nghe thấy không!!"
Anh dùng hết sức lực, gào rống với không khí.
"Đừng tra tấn anh nữa..."

Anh giống như một con vật nhỏ bị thương, cuộn tròn mình lại.

Cảm giác này giống như một loại độc mãn tính, lúc đầu không có cảm giác gì. Sau đó, dần dần sẽ khó chịu đau ngực. Sau đó bắt đầu đau, bắt đầu nhớ nhung, giống như một người bệnh điên cuồng, không lúc nào không nghĩ đến tích lại thành từng giọt từng giọt.

Ngụy Tư không thể ngờ được mọi thứ sẽ như thế, bởi vì ngay từ lúc bắt đầu đã khác biệt. Anh đột nhiên yêu Lê Sân, cho nên anh cho rằng tình cảm kia chỉ là hảo cảm mà thôi.

Anh vốn tưởng rằng anh không cần cô, lại phát hiện ra người sai là anh.

"Cho dù anh hét lên, thì em cũng không nhìn thấy đâu."

Lê Sân từ nơi xa đi tới, bất đắc dĩ nhìn người nằm trên mặt đất kia.

Thư ký nói cho cô biết tung tích của Ngụy Tư. Có lẽ ngay cả thư ký của anh cũng không nhìn được nữa mới có thể ra hạ sách này.

Kỳ thật cô đã không còn tức giận, chỉ là không nghĩ đến chấp niệm của Ngụy Tư  đã khắc sâu như vậy. Cô cảm thấy, ý chí của cô quá sắt đá, cũng hận mình không làm gì.

Khi cô đi đến trước mặt Ngụy Tư , anh vẫn luôn ngơ ngẩn.

Lê Sân nâng anh dậy, lau những giọt nước mắt của anh.

"Bây giờ nhìn anh xấu lắm, khi nào đẹp hơn hẵng đến tìm em."
Cô muốn dùng ngữ khí nhẹ nhàng, hòa hoãn bầu không khí khẩn trương cổ quái này. Lại không nghĩ đến chưa đợi cô buông tay, Ngụy Tư đã ôm chặt cô.

Giống như vật quý giá mất đi rồi mà vẫn tìm lại được , dùng lực thật mạnh như muốn cắt đứt vòng eo cô. Cô đành phải ôm anh, nhẹ nhàng vỗ về lưng anh.

Lê Sân không biết nên hình dung loại cảm giác này như thế nào, thân Ngụy Tư run rẩy, không nói lời nào, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc thô nặng của anh.

Sau đó, anh liền tê liệt ngã xuống.

"Ngụy Tư, Ngụy Tư?!"
----
Ánh mặt trời hơi chói mắt, dừng ở trên sườn mặt an tĩnh của anh, chiếu rõ ràng từng sợi lông tơ thật nhỏ.

Ngụy Tư thở an tĩnh, hiển nhiên là đã ngủ say.

Ánh mắt của Lê Sân dừng ở trên mũi thẳng tắp của anh, lại lướt qua môi anh.

A, đây là bộ phận cô thích nhất.

Bây giờ đã bị Ngụy Tư làm hỏng rồi, môi màu hồng phấn lúc này đã trở nên trắng bạch, môi khô nứt, một số chỗ còn chảy máu.

Haizz, thật là tội nghiệp .

=====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net