TG 8 Chương 23: Trở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Salad

Ngụy Tư ngủ một giấc dậy, đã không thấy thân ảnh Lê Sân.

Anh bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, lẩm bẩm:
"Thật là khờ, sao cô ấy có thể đến đây được?"

Anh quay đầu lại, nhìn bình truyền nước đang treo bên người mình, lại ngơ ngẩn dựa vào đầu giường.

Trước mặt là TV màu đen, có thể thấy hình dáng gầy ốm qua màn hình mông lung. Anh vươn tay trái trống không, xoa gò má mình.

Râu đã mọc dài ra, tóc cũng rối tung. Sắc mặt của anh nhất định là vàng như nến, môi có lẽ cũng đã không còn màu máu.

Cũng tốt, để Lê Sân thấy này bộ dáng này cô sẽ càng thương xót.

Anh cứ nhìn như vậy, thẳng đến khi tay nắm cửa bị người khác vặn ra.

Giọng anh khàn khàn, nghe như tiếng hai hòn đá cọ xát vào nhau, Lý Khả Anh nghe có chút thương cảm.

Tay Lý Khả Anh dừng một chút:
"Khốn khiếp."

Nói xong, cô lại tiếp tục động tác của mình.

Ngụy Tư khép hai tròng mắt lại, thở ra một hơi thật dài:
"Anh mệt rồi, em đi về trước đi."

Lông mi anh hơi run rẩy, giống như cánh bướm xinh đẹp.

Lý Khả Anh ném trái cây lên trên bàn:
"Ngụy Tư, anh có bệnh à?! Anh cho rằng anh giày xéo mình như vậy thì người ta sẽ trở về vì thấy anh đáng thương sao?!"

Cô không chịu nổi người này nữa, nếu thích thì cứ nói thẳng, vì sao phải gây chuyện làm tổn thương đến người khác như vậy. Bây giờ thì tốt rồi, người bị cho anh đuổi đi rồi, anh lại bắt đầu làm kiêu.

Ngụy Tư nghiêng mặt đi, cười nhạt nói:
"Đúng vậy, để cô ấy thấy anh đáng thương."

Bây giờ anh rất mệt, không chỉ có thân thể mà còn cả tâm nữa.

Anh thích Lê Sân sao?

Không biết, có lẽ sâu hơn một chút.

Vì sao anh muốn làm như vậy?

Bởi vì đây không phải là thứ mà anh có thể khống chế.

Bây giờ anh đã không phân rõ, lúc trước anh yêu Chung Trừng Hinh, hay đó chỉ là thích truy đuổi những thứ không chiếm được.

Nếu là yêu thì vì sao lúc trước anh không cảm thấy sống không bằng chết như vậy?

"Anh là một người điên!"
Lý Khả Anh tùy tay ném đồ mình mang đến , xoay người đạp cửa đi.

Tiếng bước chân của cô xa dần, Ngụy Tư lại nằm lên trên giường, lấy di động ra, tùy ý ấn một dãy số.

Anh nói với đầu bên kia:
"Đến đón tôi xuất viện."
----
Thời điểm Lê Sân trở lại Ngụy gia ,tất cả mọi người sợ ngây người.

"Phu, phu nhân?"
Lý tỷ ngày thường có quan hệ rất tốt với cô kêu.

Lê Sân mỉm cười, trong nháy mắt giống như biến thành Ngụy phu nhân cao quý như trước -- mặc dù cô đang mặc áo thun với quần jean.

"Tôi tới giúp Ngụy Tư thu thập hành lý, cô cũng tới giúp tôi đi."

Nói đến cùng, cô vẫn không thể nhẫn tâm.

Lý tỷ nghe vậy, vội buông việc trong tay xuống, theo lên lầu.

"Phu nhân, mấy ngày nay cô đi đâu vậy?"
Lý tỷ đi theo sau Lê Sân, có chút kích động hỏi.

Lê Sân ngẩn người, ngay sau đó miễn cưỡng cười nói:
"Đi ra ngoài du lịch, giải sầu."

Lý tỷ bừng tỉnh lên tiếng hỏi:
"Lần này về còn đi nữa không?"

Có lẽ cô ấy chỉ thuận miệng hỏi, lại khiến Lê Sân lúng túng.

=====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net