TG8 Chương 23: Anh điên rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Salad

Ngụy Tư rời đi lúc nào, Lê Sân cũng không biết. Cô cưỡng bách mình không nghĩ đến, trằn trọc mãi cuối cùng cũng chìm vào mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, cô tỉnh lại. Chuyện đầu tiên sau khi rời giường là xem video giám sát trước cửa nhà.

"Điên rồi..."
Lê Sân nhìn màn hình nói lẩm bẩm.

Trên màn hình hiện lên rõ ràng, từ buổi tối ngày Ngụy Tư tới tìm cô mỗi ngày vào lúc 10 giờ đêm anh đều ở chỗ đó, ngồi ở trên cầu thang mãi cho đến sáng mới rời đi.

Chưa từng bỏ một ngày.
Nếu Lê Sân không nhớ lầm, ngày thường Ngụy Tư vẫn đến công ty, vậy sao mấy ngày qua anh vẫn đến đây?

Thân thể anh không bị suy sụp sao?

Nói đến cũng vừa khéo, cô vừa xem video ghi hình xong vừa an tâm chưa bao lâu, liền nhận được điện thoại của Lý Khả Anh. Sau khi cô đi cô cũng chỉ liên hệ với mình cô ấy, rốt cuộc cũng đều là phụ nữ, Lý Khả Anh có thể hiểu cảm thụ của cô.

Biết được Ngụy Tư đã làm xong việc, Lý Khả Anh vẫn duy trì liên lạc Lê Sân.

Nhưng bây giờ, cô lại mang đến tin tức làm Lê Sân trở tay không kịp.
Ngụy Tư nằm viện.

Không phải là giả vờ, thân thể Ngụy Tư suy sụp thật, trước đây là bởi vì dùng thuốc an thần trường kỳ, hơn nữa lần sau lại dùng nhiều hơn một liều. Sau đó mỗi ngày anh chỉ ngủ chưa đến ba tiếng.

Lê Sân đi vào bệnh viện, phòng bệnh chỉ có một mình Ngụy Tư, những người khác đều bị Lý Khả Anh tìm cớ đuổi ra.

Bây giờ cô mới phát hiện, một tháng qua anh tiều tụy đến thế nào, còn thê thảm hơn so với dự đoán lúc trước của cô.

Bây giờ anh không còn khí phách hăng hái lúc trước, tuy không đến mức yếu ớt nhưng lại khiến người khác lo lắng, tối hôm qua cô lại không phát hiện ra anh có gì khác thường.

Ngụy Tư chỉ mơ mơ màng màng, trong mông lung thấy thân ảnh của cô, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

"Cư nhiên bị bệnh một lần lại có thể thấy em, rất đáng."
Anh nhếch môi cười, đây là động tác anh thường làm trước kia, nhưng mà bây giờ lại có vẻ suy yếu mỏi mệt như vậy.

"Anh còn tưởng em sẽ để anh tự sinh tự diệt."
Anh thở dài một tiếng, thấp giọng nói.

Lê Sân há miệng, muốn nói vốn dĩ tất cả là do cô tính toán, nhưng nhìn anh như vậy, rốt cuộc cô vẫn nhịn xuống.

"Anh ngủ không được, từ khi em đi anh không ngủ được."
Những chỗ có dấu vết của cô đều làm anh tâm phiền ý loạn. Nhưng khi những dấu vết đó theo thời gian dần dần nhạt đi, anh lại bắt đầu khủng hoảng.

Anh phải dựa vào thuốc an thần mới có thể duy trì giấc ngủ, nếu không anh sẽ không thể xử lý công việc ở công ty.

"Tuần đầu uống nửa viên, tháng sau uống hai viên. Sau đó anh không nhớ rõ mình uống nhiều hay ít, có đôi khi uống gần hết lọ thuốc, may là còn chưa chết."
Anh tự giễu nói.

Lê Sân chỉ cảm thấy ngực tê rần.

Anh vốn tưởng rằng có thể dựa vào thời gian trôi qua, anh là Ngụy Tư, sao có thể bởi vì một người phụ nữ mà thất hồn lạc phách. Nhưng anh phát hiện mình sai rồi, hơn nữa quá sai.

Anh cho rằng cô chỉ là khách qua đường, nhưng không ngờ cô càng ngày càng khắc sâu đóng quân ở trong tâm trí anh, không thể phai nhạt.

"Lúc em thấy anh, rõ ràng là anh còn rất bình thường."
Lê Sân cực lực khống chế được tiếng nói của mình, không đến mức run rẩy nghẹn ngào.

"A, khi đó em nói..."
Ngụy Tư tựa như bừng tỉnh
"Bởi vì em hận anh, anh sợ anh lôi thôi xuất hiện ở trước mặt em, em sẽ càng ghét anh hơn."

Anh ra vẻ nhẹ nhàng nói:
"Đẹp trai sẽ làm tăng thêm hảo cảm đúng không?"

Ngụy Tư đôi mắt hơi khép, chớp chớp mắt với cô.

Chóp mũi Lê Sân có chút chua xót:
"Anh đúng là đồ điên."

Bây giờ cô nên rời đi, nếu không nhất định cô sẽ mềm lòng.

Ngụy Tư nghe vậy, lại nhoẻn miệng cười:
"Anh sẽ còn điên như vậy nữa."

=====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net