✨ Chương 77 ✨

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Đào

Lệ Diên sửng sốt, Sở Tùy Chi không đợi cô kịp phản ứng đã tiến lên nắm lấy tay áo cô, chậm rãi kéo cô đi về phía trước.

"Muội có biết lần trước ta tới nơi này đã nghĩ gì không?"

Lệ Diên giương mắt nhìn bóng dáng hắn, sống lưng rộng lớn giường như chặn tất cả gió núi, bàn tay to lớn hữu lực nhẹ nhàng kéo cô, chuyện cũ xuyên qua cổ tay áo đánh vào ngực cô, nội tâm cô không khỏi có chút dao động, nhẹ giọng hỏi: "Huynh nghĩ gì?"

Hắn dừng một chút, thanh âm mang theo chút ý cười cùng khó xử: "Lúc ấy ta nghĩ, nếu lần này tất cả các tông môn đều đến, ta có thể nhìn thấy muội không."

Lệ Diên ngẩn ra.

Hắn hơi câu khóe miệng: "Ta còn nhớ rõ đêm đầu tiên đi vào nơi này. Ứng Chử hỏi ta, có phải vì nghĩ đến việc lập tức có thể mở ra bí thuật nên hưng phấn không? Lúc ấy ta cũng nói với chính mình, chỉ cần ở đại hội tông môn đánh bại tất cả mọi người, Sở Tùy Chi ta chính là đệ nhất thiên hạ. Vì thế nên cảm xúc của ta phập phồng, chứ không phải là bởi vì người khác. Nhưng mà đến lúc ta khôi phục tinh thần, lại phát hiện ra chính mình đứng trên vách núi nhìn xuống chân núi đã lâu."

Hắn lắc đầu: "Bất quá lúc ấy ta cũng sẽ không thừa nhận rằng, ta đến tìm muội."

Lệ Diên rất ít khi nghe Sở Tùy Chi nói ra quá khứ "mất mặt" của hắn, cô cúi đầu nhìn đầu ngón tay trắng nõn trên cổ tay áo mình: "Muội cho rằng lúc đó ta và huynh đã ở thế không đội trời chung."

Sở Tùy Chi kéo cô đến bên người, thở dài: "Ta cũng gạt chính mình rằng ta muốn đoạn tuyệt quan hệ với muội, coi như mình hoàn toàn không liên quan đến muội. Chỉ là......"

Lệ Diên nhìn hắn, không nói chuyện.

Sở Tùy Chi nói: "Từ thời điểm gặp muội lần đầu tiên. Muội vung roi cứu ta một mạng. Từ ấy thân ảnh màu đỏ liền khắc sâu vào lòng ta."

Lệ Diên nhớ rõ lần đầu tiên hai người gặp mặt. Đó là một lần ngoài ý muốn, cô không ngờ sẽ gặp được Sở Tùy Chi sớm như vậy.

Cô cũng không ngờ rằng, hắn lại nảy sinh tình cảm với mình sớm như vậy.

Tuy tính cách Sở Tùy Chi tùy tiện, nhưng khi đối mặt cô nói ra mọi chuyện như vậy vẫn có chút không được tự nhiên.

"Cho nên, cho dù lúc đó trong lòng ta không thừa nhận, nhưng thật ra ta còn nhớ muội."

Lệ Diên bị hắn nhìn đến da đầu tê dại.

Cô không nói chuyện, nhưng Sở Tùy Chi cảm nhận được đầu ngón tay cô khẽ run, hắn cũng không muốn bức bách cô.

"Qua ngọn núi này, phía trước chính là khe núi. Nếu ta tìm được huyền tâm hỏa tâm, ta sẽ đem muội trở lại sườn núi uống rượu như đêm đó."

Lệ Diên nói: "Không có Phù Quang Hoa Tửu, ta sẽ không uống."

Sở Tùy Chi nói: "Sao muội biết ta không có."

Hắn quơ quơ thiết bài trước ngực: "Vì để thỏa mãn tên sâu rượu như muội, một nửa trong này của ta là pháp bảo, còn lại sắp xếp đầy vò rượu."

Lệ Diên cười: "Chỉ sợ Từ tiền bối bị dồn vào góc tường sẽ u oán mà uống sạch đi."

Sở Tùy Chi đối với việc cô biết sự tồn tại của Từ Thừa Thiên cũng không giật mình, hiện tại hắn nghĩ chỉ sợ khi còn nhỏ hắn đi tiểu ở đâu một ngày mấy lần cô đều biết.

Hắn nói: "Lão nhân kia chỉ là quỷ hồn, không thể chạm vào cái gì được."
Lệ Diên quay đầu, cười với thiết bài trên ngực hắn: "Tiền bối, ngài sẽ có thể ra ngoài sớm thôi. Đến lúc đó ta lại cùng ngài uống hai ly."

Từ Thừa Thiên nghe bọn họ nói chuyện nửa ngày, thầm nghĩ Sở Tùy Chi vất vả lắm mới thổ lộ cõi lòng, ông nào dám nói chuyện.

Hiện giờ Lệ Diên nói chuyện với ông, ông rốt cuộc cũng có thể mở rộng yết hầu cười: "Hai ly làm sao đủ, hai vò mới được!"

Sở Tùy Chi nghe hai người nói chuyện, nhìn về mây trắng núi cao xa xa, gió thổi từ từ, không khỏi khẽ câu khóe miệng.

Không đến một canh giờ, hai người đi vào khe núi.

Bởi vì muốn tìm bảo vật ở địa bàn của người ta, hơn nữa thân phận Lệ Diên đặc thù, Sở Tùy Chi không mang theo cô hiện thân.

Đi đến bên dòng suối, Sở Tùy Chi nhìn tuyết sơn cao ngất trong mây trước mắt, nghĩ đến lời Lệ Diên nói "Nói không có khả năng nhất chính là nơi có khả năng nhất", nội tâm không khỏi dao động.

Trước kia khi hắn tìm huyền tâm hỏa tâm, luôn nghĩ rằng đây là vật hỏa, tất nhiên sẽ giấu ở núi lửa hoặc nơi nào nóng bức, chứ chưa từng suy xét đến mảnh đất lạnh lẽo.

Nếu dựa theo lời chỉ dẫn của Lệ Diên, việc tòa tuyết sơn này cất giấu hỏa tâm, cũng không phải là không có khả năng.

Nghĩ đến đây, hắn quay đầu, nói: "Muội ở đây chờ ta."

Lệ Diên theo bản năng nói: "Muội đi theo huynh."

Sở Tùy Chi cười: "Muội đi làm gì, chắn đao giúp ta sao?"

Lệ Diên nhớ đến nguyên tác, vì để lấy được hỏa tâm Sở Tùy Chi đã chịu không ít khổ sở, cô biết mình đi vào khả năng sẽ kéo chân người ta, nhưng cô biết cốt truyện, ít nhất có thể giúp hắn lẩn tránh rất nhiều nguy hiểm, vì thế nói: "Muội có chút không yên tâm."

Sở Tùy Chi ôn nhu: "Muội không yên tâm ta cũng sẽ không mang muội vào."

Hệ thống cũng nói: [Ký chủ, đây là con đường Sở Tùy Chi nhất định phải đi, nếu cô theo vào chỉ sợ sẽ làm hắn phân tâm.]

Lệ Diên đành phải nói: "Nhất định phải cẩn thận."

Sở Tùy Chi móc áo choàng ẩn thân từ trong không gian ra, khoác lên người cô, sau đó vứt một cái kim đinh ra xung quanh, vòng bảo hộ vô hình xung quanh Lệ Diên lập tức dâng lên.

Hắn nói: "Trước khi ta trở về, muội không được ra khỏi cái vòng này."

Lệ Diên: "......"

Cô không biết mình có nên cảm thấy may mắn là Sở Tùy Chi sử dụng song đao chứ không phải gậy gộc, cô cũng không có đi tu mà......

Sở Tùy Chi nhìn sắc mặt kỳ lạ của cô, cho rằng cô không muốn ở chỗ này, vì thế nói: "Lệ Diên, tuy rằng Vô Cực Tông không phải tà đạo, nhưng rốt cuộc năm đó cũng bị Yến Hồn Tông thiếu chút nữa giết hết các đệ tử. Ta không hy vọng bọn họ biết đến sự tồn tại của muội. Muội tạm thời nhẫn nại chút, chờ ta trở lại."

Nói đến đây, nội tâm Sở Tùy Chi đắng chát.

Hắn biết việc Lệ Diên đi vào thế giới này là bất đắc dĩ, những việc cứu người này căn bản không có quan hệ gì với cô.

Nhưng thế nhân sẽ không quan tâm đến cái gì được gọi là "Thiên mệnh".

Bọn họ chỉ nhớ rằng, Lệ Diên là con gái của Lệ Thương Hải, Lệ Thương Hải cấu kết với Yến Hồn Tông, cho nên Lệ Diên cũng là dư nghiệt của Yến Hồn Tông.

Hắn sợ cô bị thương, muốn giấu cô đi.

Nhưng hắn cũng muốn cho người khắp thiên hạ biết, cô không có liên quan đến những việc này, cô không phải là dư nghiệt, cũng không phải con gái ai, cô chỉ là Lệ Diên, chỉ là vị hôn thê của hắn.

Có lẽ, hắn cần phải mau chóng đạt tới thiên giai mãn cấp, mới có thể khiến cho mọi người kinh sợ.

Lệ Diên cúi đầu nhìn vòng bảo hộ, cũng không nhìn đến ánh mắt lập lòe của Sở Tùy Chi.

Cô lấy lại tinh thần, nói: "Huynh yên tâm, ta sẽ không chạy loạn."

Chạy loạn sẽ bị yêu quái bắt đi.

Khó có khi cô ngoan như vậy, Sở Tùy Chi cười.

Sau khi khoác áo choàng lên người cô, hắn xoay người muốn đi.

Lệ Diên nghĩ tới cái gì, gọi hắn lại.

Sở Tùy Chi quay đầu lại: "Sao vậy?"

Lệ Diên há mồm định nói, hệ thống phát giác cô muốn nói cho Sở Tùy Chi cốt truyện, vội nói: [Ký chủ, chớ có làm điều gì thừa thãi, Sở Tùy Chi là nam chủ, sẽ không có việc gì.]

Lệ Diên thầm nghĩ: "Thứ Sở Tùy Chi phải đối mặt sắp tới không phải là đả kích vật lý. Hiện tại cốt truyện có nhiều biến động như vậy, ta sợ hắn sẽ xảy ra chuyện."
Hệ thống nói: [Không thể nói quá nhiều.]

Lệ Diên biết hệ thống đây là đang mắt nhắm mắt mở, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cô nhìn về phía Sở Tùy Chi, nhẹ giọng nói: "Sở Tùy Chi, dù ở bên trong phát sinh cái gì, huynh phải nhớ kỹ, muội sẽ ở bên ngoài chờ huynh."

Sờ Tùy Chi cười với cô, quay đầu đi vào tuyết sơn.

Cho đến lúc thân ảnh đối phương hoàn toàn biến mất bên trong tuyết sơn, Lệ Diên mới ngồi xuống đất.

Tiểu Phượng từ trong lồng ngực cô chui ra, nhìn thấy cảm xúc của cô có chút không tốt, nói: "Diên Diên, chị đừng lo lắng, đại soái ca sẽ không có chuyện gì đâu."

Lệ Diên lắc đầu, cô sẽ không giải thích với chú chim nhỏ này rằng Sở Tùy Chi sẽ gặp được cái gì, cô nâng nó lên, vuốt cái bụng nó cười nhạo: "Không phải em chướng mắt Sở Tùy Chi sao? Sao lúc này lại gọi huynh ấy là đại soái ca?"

Tiểu Phượng thở dài một hơi: "Ở dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu."

Lệ Diên buồn cười.

Tiểu Phượng nói tiếp: "Huống hồ mấy ngày nay đại soái ca đối với Tiểu Phượng khá tốt."

Không chỉ có gạo tốt nhất để ăn, còn có trái cây mát lạnh mỗi ngày đúng giờ đưa lên, chính nó còn có một phòng riêng, lại có thủ hạ chuyên môn hầu hạ. So với lúc ở tiên môn thì thoải mái hơn nhiều.

Nhưng trong lòng Tiểu Phượng biết rõ, tất cả những thứ này đều vì nhìn mặt mũi Lệ Diên.

Lệ Diên nhìn nó: "Em sẽ không vì mấy hạt gạo mà nói huynh ấy tốt chứ."

Tiểu Phượng nhanh chóng cọ cọ vào đầu ngón tay cô: "Không có không có, Tiểu Phượng vĩnh viễn hướng về Diên Diên."

Khóe miệng Lệ Diên khẽ cong.

Cô nhìn sắc trời đã dần tối, lại nhìn tuyết sơn xa xăm trầm tịch, cảm giác khung cảnh càng yên bình lại càng làm người ta không rét mà run.

Sau khi cười với Tiểu Phượng, tâm tình lại đi xuống trầm trọng, cô không khỏi nhíu mày.

Tiểu Phượng rúc trong lòng bàn tay cô, nói: "Nếu Diên Diên lo lắng cho đại soái ca, Tiểu Phượng có thể đi tìm."

Lệ Diên nói: "Sao chị có thể để em ra ngoài, em vẫn nên ngoan ngoãn ở đây chờ với chị đi. Huynh ấy...... hẳn là sẽ không có chuyện gì đâu."

Vừa dứt lời, tuyết sơn xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng ầm.

Sắc mặt Lệ Diên đột nhiên biến đổi.

Bên trong tuyết sơn, Sở Tùy Chi đi vào tầng sâu nhất, hắn vốn tưởng rằng mình sẽ gặp phải cơ quan bẫy rập giết người trong vô hình nào đấy, lại không ngờ rằng chỗ mình đến chính là huyệt động của băng long.

Băng long dài hơn mười trượng, toàn thân trong suốt, đang cuộn người nằm nghỉ ngơi.

Bên trên đầu băng long là một ngọn lửa đỏ tươi trong suốt.

Sở Tùy Chi vui mừng: "Chẳng lẽ đây chính là huyền tâm hỏa tâm?"
Từ lão quái cũng ngồi dậy.

Nếu muốn trọng tố thân thể, không chỉ yêu cầu nguyên liệu rèn thân thể, mà còn cần có mồi lửa phù hợp. Huyền tâm hỏa tâm chính là mồi lửa chuyên dụng để trọng tố thân thể.

Chỉ cần có nó, việc Từ Thừa Thiên trọng sinh là việc nằm trong lòng bàn tay.

Từ lão quái nhìn ngọn lửa trên đầu băng long, kích động đến thanh âm hơi run run: "Có lẽ là nó."

Sở Tùy Chi kiềm chế vui sướng trong lòng, hắn nói: "Muốn lấy được hỏa tâm, cần phải nhân lúc nó chưa chuẩn bị gì mới được."

Nói xong, hắn lập tức ngưng thở, rút trường đao sau lưng ra nhảy lên.

Thân ảnh màu lam giống như quỷ mị, nháy mắt tiến vào phía trước đầu băng long, song đao đột nhiên cắt qua không khí, sắc bén hướng về phía giữa mày cự long.

Nham thạch xung quanh tức khắc bị khí thế trên người hắn nghiền ra thành đất, khi mũi đao dừng giữa mày cự long, băng long đột nhiên mở hai mắt.

Sở Tùy Chi sửng sốt, nhưng cũng không hề sợ.

"Bang" một tiếng, giữa mày băng long bị đao của hắn đánh thành cái khe, thấy hỏa tâm sắp bị hắn đào ra, ánh sáng trắng trước mắt hắn chợt lóe, lại đột nhiên rơi xuống đất.

Sở Tùy Chi khó khăn đứng vững, hắn cắn răng quay đầu, "Ầm" một tiếng, một âm thanh vang bên tai.

Trên mặt hắn là chất lỏng lạnh lẽo, hắn giương mắt lên.

Vừa di chuyển, hắn liền phát hiện mình không còn ở trong sơn động kia, trước mắt không phải là tuyết sơn, mà là một phủ đệ.

Giữa trời mưa to tầm tã, hắn nháy mắt nhận ra hai chữ trên bảng hiệu phía trên đại môn: "Lệ phủ".

Sở Tùy Chi lảo đảo, trong nháy mắt hắn cảm giác giống như đầu mình đột nhiên bị giáng một đòn nghiêm trọng, bên trong mơ màng hồ đồ, đùi giống như bị rút đi xương cốt, hắn ngã quỵ xuống đất.

Hắn ho một tiếng, tất cả mọi thứ trước mắt dường như đều xoay tròn.

Ở không gian bên trong, hắn hỏi chính mình: "Đây là đâu?"

"Đúng vậy, đây là Lệ phủ."

Là sau khi hắn bị giệt toàn tộc, vô cùng vất vả mới dưỡng thương thật tốt, muốn tìm vị hôn thê ở Lệ phủ.

Hắn mới giãy giụa bò dậy từ trong bùn nước, thì nghe thấy tiếng "kẽo kẹt" từ trên đỉnh đầu truyền đến, đại môn chậm rãi mở ra, một đôi giày hồng đi đến trước mặt hắn.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, Lệ Diên nắm roi cười trào phúng, từ trên cao nhìn hắn.

————

Ở bên ngoài tuyết sơn, Lệ Diên nhìn tuyết trắng từ trên đỉnh núi chậm rãi lăn xuống, sắc mặt biến đổi.

"Nhất định là huynh ấy đã đánh thức băng long."

Nói xong, cô có chút nôn nóng nắm chặt nắm tay: "Không biết huynh ấy có thể kiên trì ở bên trong ảo cảnh băng long không......"

Trong nguyên tác, chiêu thức băng long dùng chính là công kích tinh thần, sẽ làm người ta nhìn thấy sự việc trong lòng mình sợ nhất. Sở Tùy Chi nhìn thấy chính là ngày toàn tộc hắn bị sát hại, thi thể đầy đất.

Cả nhà bị hại vẫn luôn là khúc mắc trong lòng hắn. Hắn bị nhốt bên trong bảy ngày bảy đêm mới ra được.

Lúc này đây, cô đã chuẩn bị tốt chờ hắn ra ngoài, cũng lại sợ mình đến sẽ ảnh hưởng tới cốt truyện.

Tiểu Phượng bay ra ngoài áo choàng: "Diên Diên, nơi này tuyết lở phiền toái lắm, chạy nhanh thôi."

Lệ Diên quay đầu nhìn thoáng qua kim đinh trên mặt đất, thầm nghĩ mình nếu phải đi lên con đường xưa của người xuất gia.

Nhưng cô cũng không muốn là một tên ngốc chết vì bị vùi trong tuyết, cô nhét Tiểu Phượng vào trong lòng ngực, vừa định thu hồi kim đinh thì nghe được có tiếng người kêu lên sợ hãi ở nơi xa: "Sư huynh! Tuyết sơn sắp sụp đổ rồi!"

Cô giương mắt, nhìn thấy bốn thân ảnh bạch y ngự pháp khí bay tới.

Trong lòng cô cả kinh, là đệ tử Vô Cực Tông!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngontinh