✨ Chương 78 ✨

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Đào

Trong cơn mưa to tầm tã, trời đất thay đổi, dường như duy chỉ có Lệ phủ trước mắt là tồn tại rõ ràng nhất.

Toàn thân Sở Tùy Chi lạnh băng, miệng vết thương sau mấy ngày bôn ba mệt nhọc khó lắm mới khép miệng giờ lại chảy ra máu tươi, theo nước mưa lạnh toát ngấm xuống mặt đất dưới chân hắn.

Ở bên trong rét lạnh cùng thống khổ, hắn nhớ lại mục đích tới đây.

Toàn tộc hắn bị Yến Hồn Tông diệt sạch, đưa mắt khắp nơi cũng không quen ai, nên đành phải đến Lệ gia tìm vị hôn thê của mình xin giúp đỡ.

Chỉ là không ngờ tới hắn còn chưa kịp gõ cửa, "Lệ Diên" đã ra ngoài.

"Lệ Diên" từ trên cao nhìn hắn: "Ngươi đến đây làm gì?"

Sở Tùy Chi nhìn "Lệ Diên" lạnh lùng, khàn giọng nói: "Lệ Diên, toàn tộc ta bị Yến Hồn Tông giết hại, chính ta cũng bị phế đi một chân. Hiện giờ ta đành phải tới đây tìm Lệ bá phụ......"

Lời còn chưa dứt, "chát" một tiếng, bóng đen cùng nước mưa, hung hăng quất lên người hắn.

Hắn kêu lên một tiếng, ngạc nhiên ngẩng đầu, "Lệ Diên" cười lạnh một tiếng: "Gia tộc bị diệt, chính bản thân mình còn thành một phế nhân?! Vậy ngươi còn có ích gì nữa? Ngươi ngoại trừ vị hôn phu bên ngoài thì chỉ còn hai bàn tay trắng, hiện giờ cả tộc bị diệt, vậy tương đương với phế vật rồi. Phế vật như ngươi không đáng để cha ta mạo hiểm đi đắc tội với Yến Hồn Tông. Ta cũng sẽ không gả cho một tên phế vật! Giờ ta sẽ từ hôn với ngươi!"

"Đoàng" một tiếng, tiếng sấm phía chân trời đánh vỡ không gian yên lặng.

Khi tia chớp chiếu sáng lên mặt đất, Sở Tùy Chi thấy được trên khuôn mặt kia của "Lệ Diên" không chút che giấu trào phúng.

Trong nháy mắt, ngực hắn giống như bị một thanh đao đâm xuyên qua, rồi khi rút ra mang theo máu tươi chảy đầm đìa, chảy vào gió lạnh gào thét.

Hắn che ngực khụ một tiếng.

Hắn không hiểu, tại sao trái tim mình lại đau như vậy, đau vượt qua cả tưởng tượng của hắn, ở trong đau đớn vô biên, phẫn nộ cùng với không cam lòng dường như có thể xem nhẹ.

Hắn lại càng không hiểu, hắn với Lệ Diên chỉ là mới mai mối bằng lời, cũng không có nhiều tình cảm, vì sao khi thấy khuôn mặt lạnh băng của cô, ngực hắn như bị xẻo đi một miếng thịt.

"Lệ Diên" đi về phía hắn, rồi lại chán ghét mà lùi ra phía sau một bước, cô phất tay gọi gia đinh phía sau đi với: "Đánh đuổi hắn đi cho ta!"

Trong nháy mắt mấy gia đinh chạy ra, Sở Tùy Chi cắn răng, lúc này cả người hắn vô lực, còn tàn phế một chân, nhưng trong lòng tựa hồ như mang theo tự tin, hắn không sợ mấy người này.

Hắn rút hai thanh kim đao ra, sát khí trên mũi đao tỏa ra bốn phía, nháy mắt chém vào bốn tên gia đinh kia, hắn tiến lên một bước, duỗi tay ra ép "Lệ Diên" vào đại môn lạnh lẽo: "Ta không đồng ý, ta sẽ không từ hôn với muội!"

Thanh âm hắn khàn khàn. "Lệ Diên" dường như không ngờ rằng hắn xử lý bốn tên gia đinh dễ dàng như vậy, cô vô cùng kinh ngạc.

Sau khi lấy lại tinh thần, cô nói: "Ngươi không đồng ý cũng vô dụng, ta sẽ không gả cho phế vật!"

Nói xong, cô rút chủy chủ ra, đâm vào ngực Sở Tùy Chi, hắn kêu lên một tiếng, nhìn con ngươi lạnh băng của cô, hắn thấy trái tim mình còn đau hơn cả miệng vết thương.

Thế nhưng cô lại ghét bỏ hắn, hận hắn đến tận đây, vì từ hôn mà không tiếc giết chết hắn?

Sở Tùy Chi lảo đảo lùi về phía sau hai bước, nôn ra một ngụm máu.

"Lệ Diên" nhìn sắc mặt trắng bệch cùng thân hình run rẩy của hắn, trong mắt hiện lên đắc ý, cô nhặt đao rơi trên mặt đất của tên gia đinh, chậm rãi bước về phía hắn: "Nếu ngươi đã không cha không mẹ, lại trở thành phế nhân, thì sống trên đời này còn tác dụng gì nữa? Chi bằng bây giờ ngươi đi theo người nhà ngươi đi. Nếu ngươi đi ra khỏi con phố này, chẳng phải đến lúc đó mọi người sẽ biết Lệ Diên ta từ hôn ngươi sao? Về sau ta còn biết nhìn mặt người như nào?"

"Nếu ngươi còn nhớ nhung ta với chút tình cũ kia, không bằng chết dưới kiếm ta đi, tất nhiên ta sẽ tìm một chỗ tốt an táng cho ngươi."

Nghe giọng nói không chút lưu tình của cô, Sở Tùy Chi lại phun ra một ngụm máu.

"Muội ghét bỏ ta như vậy sao, thế nên mới muốn dồn ta vào chỗ chết?"

"Lệ Diên" gật đầu: "Đương nhiên rồi, phế vật không xứng đáng được sống ở trên đời này."

Cô cầm đao đâm vào ngực hắn, máu tươi đầm đìa chảy ra.

Sở Tùy Chi nhìn con ngươi lạnh băng của cô, khàn khàn cười khổ.

"Ta không ngờ rằng, muội sẽ tuyệt tình như vậy......"

Khi hắn đang định nhắm hai mắt thì đột nhiên nhìn thấy trên khuôn mặt của "Lệ Diên" trước mắt kia là một nụ cười tàn nhẫn.

Tức khắc, đầu quả tim hắn giống như bị người ta nắm chặt lấy.

Có một âm thanh trong nội tâm nói với hắn, tuy Lệ Diên kiêu ngạo tùy hứng, nhưng không hề bá đạo vô tình, tuy rằng ngang ngược vô lễ, nhưng không hề tàn nhẫn thích giết chóc.

Cô ta không phải Lệ Diên!

Nghĩ đến đây, đau đớn trước ngực lập tức mất, hắn bóp nạt đao trên tay nàng, duỗi tay về phía cô.

"Lệ Diên" đang vô cùng đắc ý vì cho rằng một đao này có thể đâm xuyên qua ngực hắn, nào ngờ hắn sẽ lấy lại tinh thần, sắc mặt biến đổi, cô theo bản năng đưa tay ra ngăn trước mặt mình.

Sở Tùy Chi chỉ thấy trước mắt biến đổi, trong nháy mắt "Lệ Diên" hóa thành sương mù mà tiêu tán, một chưởng của hắn chạm vào hư không.

Nhưng cảnh sắc trước mắt hắn cũng biến đổi trong nháy mắt, sương khói tan đi, lộ ra bầu trời đêm âu u yên tĩnh.

Mà trong tay hắn, nhiều thêm một hỏa tâm.

Là huyền tâm hỏa tâm.

Sở Tùy Chi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hắn không ngờ rằng công kích của băng long kia lại là công kích vào tâm.

Bất quá hắn cũng đã vượt qua cửa ải này, lấy được hỏa tâm. Hắn khẽ câu khóe miệng, vừa nhấc mắt, liền thấy Lệ Diên đứng ở xa ngoan ngoãn chờ đợi, mỉm cười với hắn.

Hắn đại nạn không chết, lại thấy cô tươi cười nên cảm xúc phập phồng, nhanh chóng đi đến bên người cô, muốn chia sẻ với cô một chút vui sướng, nhưng nhìn cô tự ý ra ngoài, hắn nhíu mày: "Vì sao không mặc áo ẩn thân? Vạn nhất bị người Vô Cực Tông nhìn thấy thì làm sao?"

Lệ Diên cúi thấp đầu, nói: "Muội sợ khi huynh ra ngoài thì ánh mắt đầu tiên của huynh không nhìn thấy muội."

Nội tâm Sở Tùy Chi rung động, hắn nhìn gương mặt cô bị đông lạnh đến đỏ cả lên, vội đem hạt châu màu đỏ nhét vào lòng bàn tay cô, sau đó vui mừng nói: "Lệ Diên, ta tìm thấy hỏa tâm rồi. Ta có thể giúp Từ lão quái trọng tố thân thể, cũng có thể giúp người nhà muội trọng sinh."

Lệ Diên giương mắt nhìn hắn, thần sắc có chút khác thường, nhưng không nói lời nào.

Sở Tuỳ Chi đưa hỏa tâm cho cô xem: "Nhưng nếu muốn trọng tố thân thể thì phải tìm một nơi thanh tịnh. Tạm thời không cần vội. Ta còn nhớ rõ lời hứa với muội, giờ ta đưa muội đi uống Phù Quang Hoa Tửu."

Nói rồi, hắn liền vươn tay ra định đưa cô đi.

Lệ Diên lùi về phía sau một bước.

Sở Tùy Chi sửng sốt: "Sao vậy? Muội mệt sao?"

Lệ Diên lắc đầu: "Không phải. Là bởi vì...... bởi vì huynh đã lấy được hỏa tâm, cho nên muội phải đi."

Thân hình Sở Tùy Chi cứng đờ, hắn không thể tin tưởng mà nhìn cô, tựa hồ như không rõ mình vừa nghe thấy cái gì: "...... Muội nói cái gì?"

Lệ Diên hít sâu một hơi, giương mắt nhìn hắn: "Muội nói, muội phải đi. Muội không muốn chơi trò lừa dối huynh. Hiện giờ huynh đã lấy được hỏa tâm, nhiệm vụ của muội cũng hoàn thành, muội phải rời khỏi nơi này."

Sở Tùy Chi mở miệng muốn nói, lại cảm thấy yết hầu như nghẹn lại.

Một lúc lâu sau, hắn mới có thể miễn cưỡng nói ra một câu: "Lệ Diên...... Đừng rời khỏi ta." Hắn nắm lấy tay áo cô: "Ở đây với ta không tốt sao? Đây chính là nhà muội, muội rốt cuộc muốn đi đâu?"

Nói xong, không trung đột nhiên bị xé ra thành một cái khe, một thân ảnh màu đen cùng một thân ảnh màu đỏ nháy mắt hạ xuống.

Cả hai thân ảnh đều trầm mặc không lên tiếng, nhưng đều cố chấp nhìn Lệ Diên.

Lệ Diên hơi mỉm cười: "Cả hai người bọn họ đều đột phá thiên giai, giờ đều tới đón muội."

Sở Tùy Chi không nói chuyện, tay hắn chậm rãi nắm thành quyền, khóe mắt đỏ tươi nhìn cô.

————

Mắt thấy tuyết sơn này sắp sụp đổ, đệ tử Vô Cực Tông vội chạy tới gần chỗ Lệ Diên.

Tiểu Phượng nôn nóng truyền âm cho Lệ Diên: "Diên Diên! Có người tới!"

Lệ Diên nói: "Chị thấy rồi. Nhìn trang phục của bọn họ, hẳn là đệ tử Vô Cực Tông."

Tiểu Phương kêu to: "Đại soái ca từng nói, ngàn vạn lần chị không được để người Vô Cực Tông nhìn thấy, nếu không sẽ gặp bất lợi! Diên Diên đi nhanh đi!"

Lệ Diên nói: "Nếu giờ đi ngược lại sẽ rút dây động rừng. Yên tâm, chị có áo ẩn thân, tạm thời bọn họ không phát hiện ra chị được."

Cô nhét Tiểu Phượng vào trong lồng ngực, ngừng thở nghe bọn họ nói chuyện.

Tổng công có bốn người tới, dưới bóng đêm, Lệ Diên mơ hồ không nhìn thấy mặt bọn họ. Chỉ nghe được có người nói: "Đại sư huynh, sự phụ bảo chúng ta tới đây kiểm tra, nhưng đệ không thấy có bóng người nào cả?"

Tên cầm đầu gật đầu, hắn chậm rãi nhìn bốn phía xung quanh, lúc này Lệ Diên mới thấy rõ gương mặt hắn. Người này mới tầm hai mươi mấy tuổi, lông mày rậm, thoạt nhìn rất có khí phách.

Nội tâm Lệ Diên chấn động. Cô nhận ra hắn, hắn là đại đệ tử Vô Cực Tông - Quý Vô.

Năm đó thời điểm Sở Tùy Chi đến Lệ gia, trong đám người có mặt hắn.

Quý Vô có thù hận với Lệ gia, vẫn là bởi vì Yến Hồn Tông. Phụ thân hắn chính là trưởng lão Vô Cực Tông đã chết trong tay Yến Hồn Tông, bởi vậy hắn ghi hận Yến Hồn Tông, đối với dư nghiệt Yến Hồn Tông như Lệ Diên hắn càng muốn diệt trừ cho sảng khoái.

Lệ Diên nghĩ đến đây, không khỏi khẽ mím môi.

Sở Tùy Chi không muốn cô gặp phải người Vô Cực Tông, chỉ sợ hắn không ngờ cô không chỉ gặp phải, mà còn gặp phải người hận cô nhất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngontinh