✨ Chương 80 ✨

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Đào

Sắc mặt mấy người lập tức thay đổi: "Sở Tùy Chi!?"

Quý Vô chật vật lăn trên mặt đất, hắn ta vừa nhấc mắt liền thấy thân ảnh màu lam kia, đồng tử lập tức co rụt. Người tới thế mà là Sở Tùy Chi!?

Tức khắc, mồ hôi trên trán hắn chảy xuống.

Sở Tùy Chi lập tức đi đến trước mặt mọi người. Hắn bảo hộ Lệ Diên ở phía sau, cười lạnh nhìn về phía Bạch Thường. Đối với Quý Vô vừa chật vật lại tức giận, hắn căn bản không thèm để ý.

"Bạch tông chủ, thời điểm ông đả thương muội ấy không hề nghĩ đến việc ta cũng sẽ ở đây sao?"

Bạch Thường cầm trường kiếm miễn cưỡng chắn được, ông ta lùi về phía sau một bước, thời điểm nhìn về phía Sở Tùy Chi, ông ta tức giận đến mức râu cũng vểnh lên: "Sở tiểu tử! Vì sao ngươi cũng ở chỗ này?"

Mấy đệ tử kia vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhưng ngại bị thực lực của Sở Tùy Chi đả thương nên không dám nói thêm cái gì, vội đứng lên chạy nhanh về phía sau Bạch Thường.

Một đệ tử vội nói với Quý Vô: "Đại sư huynh, người xông vào tuyết sơn thế mà là Sở Tùy Chi, phải làm sao bây giờ, tông chủ có thể đánh thắng được hắn không?"

Sắc mặt Sở Tùy Chi cũng khó coi.

Bởi vì hắn biết Sở Tùy Chi lợi hại ra sao, nói là người đứng đầu giới tu hành cũng không ngoa. Hiện giờ nhìn thái độ của Sở Tùy Chi, khẳng định là muốn che chở cho Lệ Diên, thậm chí còn có khả năng lấy lại công bằng cho nàng ta. Nghĩ lại vừa rồi hắn suýt chút nữa đả thương Lệ Diên, không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng cho dù lo lắng thấp thỏm đến đâu, hắn cũng bình tĩnh nói: "Ai quan tâm hắn lợi hại như thế nào, sư phụ của chúng ta coi như là tiền bối của hắn, ta không tin hắn dám vì Lệ Diên mà xé rách mặt?"

Ba người còn lại tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sở Tùy Chi nói: "Vì sao ta không thể ở chỗ này, phía sau ngọn núi này có lẽ không phải địa bản của Vô Cực Tông nhỉ."

Bạch Thường cứng lại, ông ta nhìn Sở Tùy Chi bảo vệ Lệ Diên sau lưng, không khỏi nheo mắt lại: "Sở tiểu tử, hôm nay lão phu không quan tâm mục đích ngươi đến đây là gì, lão phu chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi thật sự muốn che chở cho Lệ Diên sao?"

Bàn tay của Sở Tùy Chi ở sau lưng khẽ trấn an Lệ Diên, khóe miệng khẽ cong: "Ta cho rằng hành động của ta đã đủ rõ ràng rồi."

Sắc mặt Bạch Thường khẽ biến đổi, Quý Vô càng tức giận nói: "Sở tông chủ! Vì sao ngài phải che chở cho cô ta, chẳng lẽ ngài quên năm đó ngài bị cô ta từ hôn như thế nào, còn có toàn tộc ngài bị diệt như thế nào sao?

Sở Tùy Chi nheo mắt: "Tuổi ta không giống Bạch tông chủ, đương nhiên nhớ rõ ràng." Hắn nói, cười lạnh nhìn về phía bọn họ: "Nhưng việc riêng của lão tử không cần thiết phải giải thích với các ngươi. Ta bảo vệ muội ấy thì sao, không bảo vệ thì thế nào? Vô Cực Tông các người dám quản lão tử sao?"

Trong lòng Quý Vô chấn động, bị Sở Tùy Chi nhìn đến da đầu tê dại, hắn ta vội rũ mắt xuống, cắn răng nói: "Đúng là ta không có quan hệ gì với ngài, nhưng......"

Nữ đệ tử phía sau kéo hắn: "Sư huynh, huynh đừng nói nữa. Chẳng lẽ huynh không biết hai người họ sắp thành thân sao? Sở Tùy Chi đã không so đo hiềm khích trước đây, còn nhất định phải bảo vệ Lệ Diên!"

Quý Vô cứng người, hắn biết hắn không thể so trình độ với Sở Tùy Chi, nhưng cũng không thể nhìn con gái kẻ thù ở trước mặt mình diễu võ dương oai, hắn thật sự nuốt không trôi giọng điệu này, vì thế liền nhìn về phía Bạch Thường cầu cứu.

Đôi mắt Bạch Thường giấu dưới hàng lông mày dài trở lên sắc bén, ông ta trầm giọng nói: "Lão phu đương nhiên sẽ không xen vào việc riêng của ngươi. Nhưng Sở tiểu tử, Lệ Diên chính là con gái của Lệ Thương Hải, Lệ Thương Hải cấu kết với Yến Hồn Tông làm việc xấu. Làm sao ngươi dám khẳng định cô ta không phải quân cờ Yến Hồn Tông lưu lại, chuẩn bị phục hưng ma đạo rồi hủy diệt chúng ta?

Lệ Diên gãi gãi mũi, thầm nghĩ lão già này cũng quá để mắt đến cô rồi.

Sở Tùy Chi cười lạnh một tiếng: "Yến Hồn Tông đã sớm bị lão tử giết sạch, Lệ Thương Hải cũng đã chết, huống chi nàng chỉ có một mình sao có thể hủy diệt toàn bộ giang hồ? Nếu lão già ngươi không thể quên được đoạn thời gian nhục nhã kia, thì cũng phải nhìn xem vị hôn phu ta đây có đáp ứng hay không!"

"Ngươi!"

Sắc mặt Bạch Thường đỏ lên.

Quý Vô vội vàng nói: "Sư phụ, Yến Hồn Tông và tông môn chúng ta có thù không đội trời chung, ngài ngàn vạn lần đừng buông tha cho yêu nữ này!"

Lệ Diên: "......?"

Muốn giết cô cũng được, nhưng cái danh "yêu nữ" này cô không cần đâu.

Tay Sở Tùy Chi chậm rãi đặt lên trường đao bên eo, khóe miệng khẽ cong nhìn về phía Bạch Thường: "Những gì nên nói Lệ Diên đã nói qua, ta không muốn lặp lại nữa. Bạch lão đầu, nếu ngươi thật sự muốn động vào muội ấy, có thể thả muội ấy tại đây. Ta không ngại bị người trong thiên hạ biết ta đã từng đánh nhau với tông chủ Vô Cực Tông – nơi phân nửa đã bị chôn vùi trong đất."

Quý Vô cắn răng: "Sở tông chủ, tốt xấu gì sư phụ ta cũng là tiền bối của ngài, thế nhưng ngài lại vì một nữ nhân mà muốn đối nghịch với Vô Cực Tông?"

Sở Tùy Chi không thèm nhìn Quý Vô: "Thời điểm lão tử cứu sư phụ ngươi từ Yến Hồn Tông ra, ngươi còn khóc lóc đi theo sau đội ngũ cầu cứu đấy."

Lời này vừa nói, ba đệ tử còn lại lập tức nhìn Quý Vô bằng ánh mắt khác thường.

Sắc mặt Quý Vô lúc đỏ lúc trắng, hắn biết tính cách của Sở Tùy Chi, đến sư phụ của mình hắn còn chướng mắt, huống chi là mình.

Sở Tùy Chi chậm rãi nâng trường đao lên: "Thế nào Bạch lão đầu, không đánh sao? Nếu đánh thì nhanh ra chiêu đi, không đánh thì ta mang muội ấy đi. Việc thành thân thật sự mệt người lắm, hai chúng ta còn nhiều thứ chưa chuẩn bị xong đây."

Bạch Thường nhìn kim đao trước mắt chậm rãi tỏa ra sát khí, khí thế mạnh mẽ đã đâm thủng làn da ông ta, mũi ông ta đã chảy ra một chút máu.

Nghĩ lại vừa rồi mình mới tiếp có một chiêu của Sở Tùy Chi, chỉ có một chút sát khí đã khiến mình khí huyết cuồn cuộn, sắc mặt ông ta không khỏi cứng đờ.

Ông ta biết thực lực của Sở Tùy Chi, mấy năm trước đã có thể đơn thương độc mã hủy diệt Yến Hồn Tông, càng không cần nói hiện tại đã gần đạt đến Thiên giai mãn cấp. Công lực của ông ta tuy rằng đã tìm về, nhưng vẫn có hao tổn. Không cần phải nói đến việc chống lại Sở Tùy Chi hiện tại, nếu chống lại Sở Tùy Chi mấy năm trước ông ta cũng không có phẩn thắng.

Nghĩ đến đây, ông ta nắm chặt trường kiếm trong tay, không lên tiếng.

Nhưng Quý Vô và ba đệ tử khẩn trương nhìn ông ta.

Một lúc lâu sau, Bạch Thường lạnh lùng nói: "Lão phu không so đo với tiểu bối, ngươi có ơn với Vô Cực Tông, nên lần này ta tha cho ngươi. Lần sau không dễ dàng như vậy đâu!"

Lệ Diên: "......"

Ông già này còn rất sĩ diện.

Sắc mặt ba người Quý Vô biến đổi, lập tức hiểu ra sư phụ đây là chọn lui về phía sau một bước. Mấy người họ không cam lòng cắn răng, muốn động thủ nhưng không dám tiến lên, muốn chất vấn sư phụ lại càng không thể, đành phải trắng mặt nhẫn nhịn.

Khóe miệng Sở Tùy Chi khẽ cong, không chọc thủng suy nghĩ của lão già thích phô trương thanh thế này: "Ta sẽ không cho ngươi có cơ hội tiếp theo đâu."

Bạch Thường hừ một tiếng, cùng mấy đệ tử bay lên không trung. Trước khi quay về, có lẽ là cảm thấy mình bị mất mặt nên lạnh lùng nói: "Sở Tùy Chi, ngươi đừng đắc ý. Ngươi nên biết, những người muốn mạng Lệ Diên trên đời này, không chỉ có mình lão phu."

Nói xong, ông ta lập tức biến mất trước mắt hai người.

Tiểu Phượng đánh rắm về phía Bạch Thường.

Lệ Diên bất đắc dĩ sờ mũi, nói với Sở Tùy Chi: "Ông ta đi rồi, chúng ta cũng đi thôi."

Chỉ là cô không ngờ vừa quay đầu lại, liền thấy Sở Tùy Chi mím môi mỏng, khuôn mặt có chút âm trầm.

Cô hoảng sợ: "Sở Tùy Chi, sao vậy?"

Sở Tùy Chi lấy lại tinh thần, nói: "Không sao."

Nói rồi, sau khi xem xét cô tỉ mỉ, thấy cô lông tóc vô thương, sắc mặt hắn mới dần hòa hoãn: "Gặp nguy hiểm thế này sao không gọi ta? Nếu ta không ra kịp thì chẳng phải muội bị Bạch lão đầu kia bắt đi rồi sao?"

Lệ Diên nói: "Gọi huynh thì có ích gì, ta biết nếu huynh có thể ra thì tuyệt đối sẽ không ở bên trong chậm trễ một giây nào. Nếu ta lên tiếng, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến huynh."

Cô tùy ý nói chuyện, nhưng Sở Tùy Chi nhìn mái tóc hỗn loạn bên thái dương cùng gương mặt đang đỏ lên kia, khác hẳn với "Lệ Diên" trong ảo cảnh kia, trong lòng không khỏi mềm nhũn.

Hắn vụng về sửa sang lại mái tóc cho cô: "Không phải ta bảo muội không được ra khỏi vòng bảo hộ kia sao?"

Lệ Diên nói: "Do tuyết lở nên ta cũng không còn cách nào khác. Ta không thể ôm Tiểu Phượng ở bên trong chờ chết được."

Sở Tùy Chi vừa bực mình vừa buồn cười nhìn cô: "Mấy cái kim đinh kia không chỉ có thể bảo vệ muội mà còn có thể ngăn cản tuyết lở, còn có thể che giấu hơi thở của muội."

Lệ Diên: "......"

Cô bừng tỉnh, chẳng trách cô vừa cầm kim đinh đi, Bạch Thường liền phát hiện ra cô.

Hóa ra là không có kim đinh bảo vệ, hơi thở của mình lập tức bại lộ.

Cũng là vì mấy cái kim đinh kia, la bàn của Quý Vô mới không quét được cô.

Sau khi hiểu rõ tiền căn hậu quả, cô có chút ảo não cùng hổ thẹn nhéo nhéo giữa lông mày: "Ta không nên tự tiện ra ngoài."

Sở Tùy Chi cười: "Không sao, muội không có việc gì là tốt rồi."

Lệ Diên nhìn quần áo trên người hắn cũng hơi tán loạn, không khỏi hỏi: "Lấy được hỏa tâm rồi sao?"

Cô hỏi vậy. Sở Tùy Chi cũng lập tức nhớ lại tất cả những việc xảy ra ở núi tuyết.

Hắn thật ngu ngốc, chợt nhớ tới những lời Lệ Diên đã nói với hắn.

Cô nói dù có phát sinh chuyện gì, cô cũng sẽ chờ hắn.

Bởi vậy hắn mới nhận ra có chút không thích hợp, nhận ra tất cả trước mắt cũng chỉ là ảo cảnh, vì thế hắn lập tức đâm thủng giữa mày băng long, lấy được huyền tâm hỏa tâm.

Nhưng giờ này khắc này, trong lòng hắn không chỉ có vui sướng, còn có phiền muộn hắn không có cách nào bỏ qua.

Hắn thầm nghĩ tất cả có thể là di chứng của ảo ảnh, miễn cưỡng áp xuống bất an, nói: "Lấy được rồi."

Nói xong, hắn nói tiếp: "Được rồi, ta đã nói sau khi lấy được hỏa tâm sẽ đưa muội đi uống rượu."

Hắn kéo cô lên pháp bảo rồi bay nhanh đến ngọn núi khác.

Lệ Diên nhìn xuống chân núi, nói: "Huynh còn nhớ rõ ta ở ngọn núi nào sao?"

Sở Tùy Chi nói: "Ta đương nhiên sẽ không quên."

Nói rồi, hắn chợt ôm cô nhảy xuống, hai người nhìn dãy núi chập chùng phía xa, mái nhà san sát, không khỏi nhớ tới sự việc tông môn lần đó, nhất thời không nói lên lời.

Lệ Diên yên lặng ngồi xuống, gió núi vén mái tóc dài của cô lên, phảng phất như trở lại đêm đó ở kiếp thứ hai, cô biết mình phải hoàn thành nhiệm vụ, trong lòng vừa chua xót vừa kích động.

Vốn định say rượu rồi nghỉ ngơi ở đây, nào ngờ sẽ gặp phải Sở Tùy Chi.

Cô càng không ngờ, cách mấy đời cô lại phải về nơi đây, mà lại còn cùng cái tên này nữa chứ.

Cô quay đầu lại: "Rượu đâu?"

Sở Tùy Chi nói: "Ta lớn như vậy, mà không quan trọng bằng rượu sao?"

Dù nói thế, hắn vẫn lấy Phù quang hoa tửu từ trong thiết bài ra, đưa cho cô.

Hai người chạm vò, Lệ Diên uống một ngụm rượu rồi một ngụm gió núi, rót một bụng lạnh, không khỏi run cầm cập.

Sở Tùy Chi đang định lấy pháp khí ấm người ra, cô vẫy vẫy tay: "Không cần không cần, uống rượu trước gió núi cũng là một chuyện đáng trải nghiệm, huynh lấy ra thì không còn gì thú vị nữa rồi."

Sở Tùy Chi nghĩ, mấy năm trước hai người cũng rót một bụng gió lạnh, bây giờ quay về chốn cũ mà lấy ra pháp bảo này sẽ phá hủy bầu không khí.

Hắn lại cùng cô rót một bụng gió lạnh, chỉ là lúc này đây, trong lòng hai người không còn nặng nề cùng sảng khoái, nhưng nhiều thêm chút ấm áp cùng u sầu.

Sở Tùy Chi quơ quơ vò rượu, nói: "Mấy vò rượu này là ta tìm khắp thiên hạ, hương vị còn kém xa so với rượu muội ủ."

Vừa nói đến rượu, Lệ Diên liền có chút đắc ý: "Đương nhiên rồi, huynh không thấy ta nghiên cứu bao nhiêu năm à."

Sở Tùy Chi rất thích nhìn khuôn mặt phấn khích của cô, bởi vì từ sau khi cô trở về, tuy rằng nhìn có vẻ bình thường, nhưng thật ra so với trước kia thì yên tĩnh hơn nhiều.

Hắn thở ra một hơi, đột nhiên nói: "Ta ở ngọn núi tuyết kia, nhìn thấy việc trong lòng mình sợ nhất."

Lệ Diên khựng lại, cô biết quá khứ của hắn là một vết sẹo, vì thế thấp giọng nói: "Ta biết có một số việc không thông suốt được. Năm đó Yến Hồn Tông quá mức cường đại, không phải thứ huynh có thể đối phó......"

"Ta nhìn thấy ngày muội từ hôn với ta."

Lời nói của Lệ Diên bị cắt ngang, cô có chút không tin tưởng nhìn hắn.

Sở Tùy Chi nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Ta thấy muội lạnh như băng nói với ta, muội muốn từ hôn."

Sắc mặt Lệ Diên khẽ biến đổi, cô nói: "Sở Tùy Chi, ta......"

Nhưng hắn lại khẽ cong khóe miệng: "Ta đương nhiên biết đó là ảo cảnh. Nhưng mà lúc ta cho rằng ta đã chiến thắng được ảo cảnh rồi, ta lại thấy được "muội" ở bên trong nói với ta. Tất cả đều là giả, ta và muội gặp nhau cũng là giả."

Lúc này đây, hô hấp của Lệ Diên cứng lại.

Nụ cười của Sở Tùy Chi trở lên chua xót: "Cho đến lúc này ta mới phát hiện, không phải ta sợ bị muội vứt bỏ. Mà là sợ giả dối. Nếu giữa ta và muội, chút khúc mắc cuối cùng cũng là giả, chúng ta còn lại cái gì đâu?"

Lệ Diên chua xót, cô cúi đầu, giọng nói khàn khàn: "Vậy huynh tin sao?"

Sở Tùy Chi nói: "Nếu ta tin, ta sẽ không đứng ở trước mặt muội."

Lệ Diên cười khổ một tiếng, hơi thở nặng nề, cô giương mắt nhìn về phía Sở Tùy Chi, vừa định nói chuyện, hắn liền bất mãn nhăn mày: "Lệ Diên, bây giờ muội mới nói tất cả đều là giả thì đã chậm rồi...... Bây giờ ta có thể nói tất cả cho muội biết, chính là vì để muội biết ta không để bụng."

Lệ Diên sửng sốt.

Hắn nhìn cô quơ quơ rượu trong tay: "Nếu theo như lời muội nói, tất cả điều này đều là mệnh trời đã định, thì sự tồn tại của ta cũng là một loại nói dối, thế còn có cái gì không giả dối không? Giây phút này, ta có thể cảm nhận được gió, ta cũng có thể nhấm nháp từng ngụm rượu, ta cũng có thể nhìn thấy những giọt nước mắt đau lòng. Ta thấy được, ta nghe được, ta cảm nhận được, mới là chân thật nhất, cần gì phải yêu cầu người khác nói cho ta cái gì là thật cái gì là giả?"

Đầu ngón tay Lệ Diên run lên, cô thấp giọng nói: "Huynh luôn có nhiều đạo lý lớn như vậy."

"Chỉ là ta trải qua nhiều, nên hiểu nhiều biết nhiều thôi."

Tầm mắt hắn dừng lại trên ngón tay rối rắm đến trắng bệch của cô, nhẹ giọng nói: "Hơn nữa muội đã quên rồi, Lệ Diên. Nếu muội nói dối nhiều như vậy, ta đã sớm không tin miệng muội. Tự ta sẽ nhìn, sẽ nghe."

"Trên đời này không có nữ nhân quất roi về phía ta, cũng không có nữ nhân nào nửa đêm rồi còn trốn đông trốn tây chỉ vì uống một vại rượu, cũng sẽ không ở lúc ta cho rằng muội oán hận ta, lại cùng ta thức trắng đêm uống rượu."

"Cho dù tất cả đều là giả thì làm sao, tình cảm của lão tử đối với muội là thật."

Lệ Diên nhìn góc nghiêng tuấn tú của hắn, khóe mắt bị gió núi thổi đến phát đau.

Cô cũng muốn nói cho Sở Tùy Chi biết, không chỉ tình cảm của hắn là thật, tình cảm của cô cũng vậy.

Rốt cuộc là thật hay là giả, sống ở đây hơn hai mươi năm, ai có thể phân biệt được?

Cô vĩnh viễn không quên được lần đầu gặp hắn, khóe miệng chật vật lại ra vẻ khí phách, cũng không quên được khuôn mặt trắng bệch nằm giữa đống thi thể ngày tộc hắn bị diệt, cô còn nhớ rõ bóng dáng dứt khoát khi hắn rời khỏi Lệ gia, càng nhớ rõ ngày hắn xâm nhập Lệ gia, mũi đao dính máu.

Ba phần thật trộn lẫn sáu phần giả, nếu trộn lẫn một phần tình cảm, như vậy liền biến thành mười phần thật.

Cho nên, yêu là thật, hận cũng là thật.

Cảm xúc của Lệ Diên phập phồng, chua xót cùng bi ai nghẹn ở cổ họng, một lúc lâu sau nói: "Sở Tùy Chi, dù thế nào, muội cũng sẽ không quên tình cảm của huynh đối với muội."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngontinh