✨ Chương 79 ✨

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Đào

Sở Tùy Chi nhìn Lệ Diên, rõ ràng trên người mình lông tóc vô thương, nhưng lại có một nơi đau đớn lạ thường.

Hắn cầm hỏa tâm, màu đỏ sáng tỏa ra, chiếu sáng khuôn mặt hai người, thế nhưng giờ khắc này ngực lại giống như bị tưới gió lạnh, làm hắn đông cứng lại.

Hắn cho rằng, chờ đến lúc hắn lấy được hỏa tâm, rồi giúp Từ Thừa Thiên và Lệ Thương Hải sống lại, hắn sẽ có thể trong lúc không có nỗi lo về sau mà từng chút từng chút chiếm lấy trái tim Lệ Diên.

Nhưng khi hắn cho rằng rốt cuộc mình cũng đã nhìn thấy một chút hy vọng, Lệ Diên lại nói với hắn, cô phải đi?

Bất kể như thế nào, hắn đều không muốn và cũng sẽ không đồng ý.

Nghĩ đến đây, hắn chậm rãi nâng hỏa tâm trên tay lên, cho cô xem, nhẹ giọng nói: "Lệ Diên, đây là huyền tâm hỏa tâm. Chỉ cần chúng ta trở về là có thể giúp cha muội sống lại. Thời điểm quan trọng như vậy, vì sao muội phải đi?"

Lệ Diên không hề dao động, cô ấn tay Sở Tùy Chi xuống, lắc đầu: "Sở Tùy Chi, nó vô dụng với muội. Bởi vì muội căn bản không quan tâm Lệ Thương Hải còn sống trên đời hay không."

Sở Tùy Chi tức khắc cứng lại: "Muội nói cái gì?"

Lệ Diên lùi ra phía sau một bước, cô mở đôi tay làm gió núi thổi qua vạt áo, khóe miệng khẽ cong: "Đến bây giờ huynh vẫn không hiểu sao? Vì muội đã coi thế giới này như nhiệm vụ, cho nên 20 năm ở đây trong mắt muội tất cả đều là giả. Gió này là giả, tuyết này cũng là giả, cái gì cũng là giả."

Đầu ngón tay Sở Tùy Chi run lên, hắn run rẩy nhìn về phía Lệ Diên: "Tất cả đều là giả? Không phải chỉ có thời điểm muội từ hôn mới là giả sao?"

Lệ Diên thương hại nhìn hắn, sau đó cười: "Không, sao có thể. Nếu đã lừa huynh, sao có thể chỉ lừa nhất thời. Thật ra lần đầu gặp mặt mà huynh luôn tâm tâm niệm niệm, cũng là giả."
Cô vừa dứt lời, tiếng gió xung quanh như đình trệ.

Tuy rằng hai người chỉ cách nhau mấy mét, nhưng lại giống như cách nhau cả dải ngân hà, trời đất như quay cuồng, Sở Tùy Chi miễn cưỡng nghe thấy giọng nói như xé rách gió núi của nàng: "Không chỉ lúc mới gặp, còn có ngày muội uống trộm rượu ở tửu quán, còn có mỗi lần muội với huynh ngẫu nhiên gặp mặt, đều là do muội cố ý. Là vì khiến huynh yêu ta. Chỉ có như vậy huynh mới có thể đủ yêu mà sinh hận, chỉ có như vậy muội mới có thể hoàn thành nhiệm vụ. Sở Tùy Chi, tất cả đều là giả."

Sở Tùy Chi ho khan, giọng nói khàn khàn: "Muội cố ý nói vậy phải không? Muội cho rằng muội nói vậy ta sẽ thả muội đi sao? Lệ Diên, ta sẽ không tin đâu."

Lệ Diên mỉm cười, cô nhìn về phía Ninh Trục và Chris: "Hiện giờ bọn họ đã tới đón muội. Cho dù huynh lợi hại cũng sẽ không thể đánh lại hai người. Chuyện tới nước này muội cần gì phải lừa huynh?"

"Bộp" một tiếng, hỏa tâm trên tay hắn rơi xuống đất, một nguồn năng lượng thật lớn nháy mắt hòa tan toàn bộ băng tuyết, ngọn lửa hừng hực điên cuồng liếm sạch vạn vật.

Sở Tùy Chi từ trong biển lửa bước ra, trong mắt hắn như tràn đầy máu tươi, cơ hồ sắp tràn cả ra ngoài: "Hai người bọn họ thì sao? Bọn họ không phải là cùng một loại người sao? Nếu muội coi tất cả đều là giả dối, thì tại sao lại chịu đi cùng bọn họ?"

Lệ Diên bước về phía sau từng bước từng bước một, cô hít sâu một hơi rồi nói: "Bọn họ khác huynh. Huynh đã thấy sự khác biệt khi ta đối xử với Ninh Trục rồi mà. Không phải huynh từng chất vấn ta tại sao đối xử với hắn khác huynh sao? Đáp án chính là muội thật lòng dành tình cảm cho Ninh Trục. Còn Chris......"

Cô hơi giương mắt, vẻ mặt nghiêm túc.

"Khúc mắc của muội với hắn còn sâu hơn huynh."

Sở Tùy Chi phun ra một ngụm máu, một tay hắn che ngực, một tay run rẩy duỗi về phía cô.

Nhưng hắn lại chỉ có thể chạm vào khoảng không, hắn quỳ một gối xuống đất, để lại vết máu đầm đìa dưới chân cô.

Ánh mắt hắn khẽ động, một lúc lâu sau phát ra âm thanh khàn khàn cười khổ: "Nếu hận là giả, vậy chẳng lẽ yêu cũng là giả sao?"

Hắn thật sự không muốn tin, nhưng lời Lệ Diên nói lại cắm chặt trong lòng hắn, hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía cô: "Muội muốn đi cùng bọn họ rồi sao?"

Lệ Diên thở dài một hơi, nhưng không hề nâng hắn dậy.

"Đúng vậy. Nơi này không phải quê hương muội, cũng không phải nơi muội thuộc về. Bởi vì Lệ Thương Hải, có vô số người căm thù muội, muội không muốn vì một thế giới giả dối mà ở chỗ này chịu khổ."

Không biết vì sao, cho dù biết cô không quan tâm đến cái gì cả, Sở Tùy Chi vẫn thốt ra một câu mà đến chính hắn cũng thấy vô cùng buồn cười: "Ta có thể bảo vệ muội. Chỉ cần có ta ở đây, không ai có thể khiến muội bị thương."

Lệ Diên cười: "Huynh không có khả năng giết sạch tất cả mọi người khắp thiên hạ này."

Nói rồi, cô xoay người, đưa tay hướng về phía Ninh Trục.

"Lệ Diên!"

Sắc mặt Sở Tùy Chi biến đổi, hắn muốn bước lên phía trước, nhưng lại cảm thấy đầy gối như có vạn trọng cân nặng đè lên, toàn bộ cơ thể tựa hồ như bị chìm trong nước, một lúc lâu sau cũng không thể động đậy.

Hắn trơ mắt nhìn Lệ Diên theo Ninh Trục tiến vào khe hở thời không, cô không quay đầu lại, mà thấp giọng nói: "Bảo trọng."

"Lệ Diên!!!"

Trước mắt Sở Tùy Chi tối sầm, ngực đau nhức làm hắn không khỏi phun ra một ngụm máu lớn, ầm một tiếng ngã xuống đất.

Lúc ý thức rơi vào hỗn độn, trong đầu hắn tự động hiện lên khung cảnh lần đầu tiên gặp Lệ Diên.

Khóe miệng cô nở nụ cười trào phúng, tà váy đỏ tung bay trong gió, cô hơi nheo con ngươi. Hắn bừng tỉnh vươn tay, thế nhưng cảnh tượng mơ hồ trước mắt lại biến thành thân ảnh nho nhỏ của cô trong tửu quán đêm mưa.

Cuối cùng, thân ảnh cô bị gió núi đập vỡ vụn, rồi lại biến thành một thân hình thon dài mảnh khảnh hơn, cô xách theo vò rượu, lạnh lùng cười với hắn: "Tất cả đều là giả."

Chris đi đến bên người hắn, khàn khàn nói: "Tuy rằng cô ta đã đi theo ta, nhưng vì diệt hết hậu hoạn, ta phải giết chết ngươi."

Hắn chậm rãi giương mắt, trước mắt là bầu trời đêm mênh mông sâu thẳm, một viên sao băng trong mắt hắn rơi xuống, cũng không biết là có nghe được hay không, hắn không hề có phản ứng.

Đến khi trận pháp màu đỏ dần dâng lên dưới thân hắn, hắn nhìn sao trời, cảm thấy bầu trời đầy sao thật giống đôi mắt cô.

Như khi chia xa, đôi mắt cô hàm chứa lo lắng và ngập ngừng muốn nói lại thôi.

"Bất kể có phát sinh điều gì, muội cũng sẽ chờ huynh......"

Trong nháy mắt, Sở Tùy Chi nghĩ đến cái gì đó, đồng tử co rụt lại.

————

Bên ngoài động.

Quả cầu tuyết nhanh chóng lăn từ trên đỉnh núi xuống, tuyết lở trực chờ lăn xuống.

Lệ Diên nhìn tuyết sơn xa xa, lại nhìn Quý Vô ngay trước mắt, không khỏi cắn chặt răng.

Hiện giờ cô tiến không được lùi cũng không xong, xem ra chỉ có thể chọn một con đường chết.

Có một đệ tử sốt ruột nói: "Sư huynh, đệ thấy nơi này không có bóng người, có thể tuyết lở là do núi tự gây ra, chúng ta vẫn nên về trước đi."

Quý Vô khẽ nhíu mày, hắn lấy la bàn ra, nói: "Không được. Ngọn tuyết sơn này ở trong tông môn chúng ta mấy trăm năm nay, tuy rằng ta không để mắt tới thì cũng chưa bao giờ xảy ra động tĩnh khác thường. Sư phụ kêu chúng ta lại đây, khẳng định là đã đoán được điều gì. Để ta cẩn thận xem xét xem."

Hô hấp của Lệ Diên ở bên cạnh lập tức cứng lại.

Cô biết cái la bàn kia, Sở Tùy Chi cũng có một cái. Chỉ là có chút cao cấp hơn so với cái này. Loại la bàn này sẽ nhanh chóng quét địa hình và sinh vật xung quanh.

Hiện tại cô đang mặc áo ẩn thân, người khác không nhìn thấy cô, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không tồn tại nữa.

Nếu cô bị la bàn này quét ra thì nên làm gì bây giờ?

Nghĩ đến đây, cô vô thức nắm chặt roi trên eo.

Quý Vô rót huyền lực vào trong la bàn, trong nháy mắt, toàn bộ địa hình khu vực xuất hiện trên la bàn.

Bốn đệ tử nhìn thấy rõ ràng những gì hiện ra trên la bàn, nhưng có một điều ngoài dự kiến của Lệ Diên, đó chính là trên đó không có thân ảnh của cô.

Chẳng lẽ áo ẩn thân còn có thể giúp cô che giấu hoàn toàn sự tồn tại?

Cô sờ áo choàng trên người, lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng cô không hề nhìn thấy, kim đinh trên mặt đất khẽ lóe sáng.

Quý Vô không tìm thấy gì, cuối cùng đành phải nói: "Có lẽ trùng hợp do tuyết lở, chúng ta lập tức trở về bẩm báo với sư phụ, hỏi ngài xem có cần thiết lập vòng bảo hộ dưới chân núi không, để tránh vạ lây đến các phủ đệ xung quanh."

Mấy người còn lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chỉ là Quý Vô vừa nói, thì lại nghe một tiếng "ầm", tuyết trắng trên núi tuyết phía xa chấn động, một lát sau giống như thủy triều cuồn cuộn điên cuồng lao xuống chân núi.

Sắc mặt của hắn ta lập tức biến đổi: "Đi theo ta!"

Nói xong, mấy người họ bước lên pháp khí, bay lên giữa không trung.

Tiểu Phượng bị giấu trong lồng ngực Lệ Diên, sốt ruột nói: "Diên Diên, chúng ta cũng đi nhanh đi!"

Lệ Diên biết tốc độ của mình chắc chắn thua tốc độ tuyết lở, nhưng lúc này cô không thể ngồi chờ chết.

Cô thấy mấy người kia đã bay xa, lúc này mới yên tâm thu hồi mấy cái kim đinh. Cô cẩn thận khoác áo choàng, bảo hộ Tiểu Phượng ở trong ngực, chạy nhanh ra phía bên ngoài.

Nhìn tuyết đã sắp đuổi kịp phía sau cô, Tiểu Phượng không khỏi sốt ruột, lập tức hóa thành nguyên hình kéo Lệ Diên bay lên trời cao.

Nhưng mà ngay sau đó, có một giọng nói già nua phát ra từ phía chân trời: "Vô nhi! Ta bảo con cùng sư đệ đi điều tra điều dị thường, các con điều tra như vậy sao? Có người ẩn nấp gần trong gang tấc mà cũng không phát hiện được?"

Tiểu Phượng bị giọng nói này dọa sợ tới mức lông khắp người dựng đứng lên, thân hình Lệ Diên cùng cứng đờ.

Cô theo bản năng ngẩng đầu lên, trong nháy máy một thân ảnh áo trắng bay tới trước mặt cô, bàn tay to duỗi ra chuẩn xác kéo lấy áo choàng trên người cô.

Mái tóc Lệ Diên tung bay, cô kinh ngạc ngẩng đầu, một lão giả bạch y đầu tóc hoa râm đang lạnh nhạt nhìn cô, trong tay cầm áo ẩn thân.

"Ngươi là tông chủ Vô Cực Tông – Bạch Thường?"

Lệ Diên lập tức nhận ra người này.

Người này là tông chủ Vô Cực Tông, cũng là sư phụ Quý Vô, và là sư huynh của phụ thân Quý Vô.

Năm đó ông ta bị tông chủ Yến Hồn Tông bắt đi, bị hấp thụ công lực tra tấn đến sống dở chết dở, vẫn là Sở Tùy Chi xâm nhập Yến Hồn Tông cứu ông ta trở về, còn giúp ông ta tìm lại công lực.

Không ngờ sau vài năm đi qua ở thế giới này, ông ta lại già nhanh như vậy.

Bạch Thường duỗi tay ra, mãnh liệt ngăn chặn tuyết lở, sau đó nheo mắt nhìn Lệ Diên: "Lão phu không ngờ, sau nhiều năm như vậy mà có thể nhìn thấy Lệ cô nương ở trong Vô Cực Tông, càng không ngờ cô thế mà còn nhớ rõ ta."

Thân phận Lệ Diên bị bại lộ, nhanh chóng hấp dẫn bốn đệ tử, ba người kia còn tốt, nhưng Quý Vô dẫn đầu đột nhiên trừng mắt: "Lệ Diên! Là ngươi?!"

Hắn ta nắm chặt trường kiếm, nhanh chóng tiến đến gần, rút kiếm ra chĩa mũi kiếm về phía cô: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"

Có một nữ đệ tử nhìn Lệ Diên, lập tức nhớ lại chuyện cũ, cô ta nhịn không được tức giận nói: "Lệ Diên, chúng ta vốn muốn đi tìm ngươi, không ngờ ngươi nhanh như vậy đã tìm tới cửa!"

Lệ Diên nhìn địch ý trong mắt mấy người này, nắm chặt roi bên hông: "Tìm ta làm gì? Ta cũng không nợ tiền mấy người."

Quý Vô nói: "Ngươi nợ chúng ta vô số sinh mạng!"

Nói xong, hắn ta tức khắc tiến lên một bước.

Thời điểm mũi kiếm sắp chạm vào Lệ Diên, Tiểu Phượng che phía trước, nó nheo mắt, tựa hồ như đang suy xét xem làm thế nào mới có thể thổi lửa thiêu hắn hoàn toàn.

Lệ Diên chặn Tiểu Phượng lại, nói: "Tiểu Phượng, đây là chuyện của chị, không cần em xuất đầu lộ diện đâu."

Tiểu Phượng sốt ruột nhảy lên vai cô: "Việc của Diên Diên là việc của Tiểu Phượng."

Lệ Diên nắm miệng của nó, nhìn về phía Quý Vô và Bạch Thường: "Nếu việc các ngươi nói là việc của Yến Hồn Tông, thì ta sẽ không chịu trách nhiệm. Năm đó ta không tổn thương đến một sợi lông nào của các ngươi."

Quý Vô cứng lại, Bạch Thường bắt tay sau lưng nói: "Tiểu nha đầu, ngươi cho rằng bọn họ đã quên, lão phu cũng sẽ quên sao? Tuy rằng ngươi chưa từng tham gia vào, nhưng cha ngươi lại là đồng minh của Yến Hồn Tông. Năm đó Yến Hồn Tông giết hơn nửa người của tông môn ta, lại cầm tù lão phu cùng đông đảo người khác, nhục nhã này lão phu vĩnh viễn không quên!"

"Cha ngươi đi theo Yến Hồn Tông làm nhiều việc ác, nếu ngươi là con gái của Lệ Thương Hải, nhất định phải biết đạo lý thiên đạo luân hồi. Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn chịu trói, miễn cho lão phu phải tự mình động thủ!"

Quý Vô cắn răng: "Cha ta chết trên tay Yến Hồn Tông, dù ngươi có chết ngàn lần thì mối hận trong lòng ta cũng khó có thể tiêu tan!"

Lệ Diên nói: "Lệ Thương Hải đã chết, Lệ gia và Yên Hồn Tông cũng bị hủy diệt, ta cũng đã chết một lần. Ta và Vô Cực Tông của các ngươi không có nhân quả, cũng không có nợ nần, mạng này của ta không thể cho ngươi được."

Quý Vô cười lạnh: "Ngươi chết qua một lần bao giờ, không phải người Huyền Thiên Tông đã nói năm đó ngươi giả chết sao?"

Lệ Diên cứng lại.

Cô đương nhiên sẽ không nói mình chết đi sống lại.

Nếu nói, những người này có tin hay không tạm thời không nói, chỉ sợ sẽ kéo Sở Tùy Chi xuống nước theo.

Rốt cuộc thì đối với người tu hành mà nói, cái khái niệm "chết đi sống lại" này, thậm chí so với đạt tới Thiên giai thì càng khiến người ta đỏ mắt hơn.

Xét cho cùng "trường sinh bất tử" còn khó đạt được hơn "thiên hạ đệ nhất".

Nếu những người này biết cô chết đi sống lại, chỉ sợ mấy người này sẽ liều mạng để lấy được bí mật của Sở Tùy Chi. Đến lúc đó chậm trễ việc làm cho Từ Thừa Thiên sống lại thì phải làm sao bây giờ?

Cô do dự một lát, Quý Vô liền cho rằng cô đang chột dạ, hắn lập tức cười lạnh một tiếng, trường kiếm lập tức đâm về phía cô.

Lệ Diên biến sắt, lập tức rút roi ra quấn lấy kiếm của hắn.

Bạch Thường đứng trên sườn núi phía xa xa, không có ý định nhúng tay vào.

Chỉ đến khi con chim trên vai Lệ Diên nháy mắt hóa thành một con phượng hoàng, kêu một tiếng rồi bay về phía đồ đệ mình, ông ta mới thay đổi sắc mặt.

Ngay lập tức, ông ta sử dụng huyền lực, đột nhiên đánh về phía Tiểu Phượng.

Lệ Diên cả kinh, cô theo bản năng che chở trước mặt Tiểu Phượng: "Tiểu Phượng!"

Huyền lực trộn lẫy gió và tuyết, thổi bay hết tất cả, theo đó là tiếng sấm nổ vang rền.

Lệ Diên ôm chặt Tiểu Phượng, nhắm chặt hai mắt.

Nhưng cô chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang, tựa hồ như là cái gì đánh trúng lá chắn, cô giương mắt, thấy mấy kim đinh cắm xung quanh mình, tạo ra một lớp màn vô hình chặn huyền lực của Bạch Thường lại.

Ngay sau đó, một đạo sát khí màu vàng xuyên qua gió tuyết, đánh úp ngược lại.

Ánh sáng màu vàng dòng như chia bình nguyên trước mặt thành hai nửa, khiến bốn người Quý Vô ngã ngửa, nháy mắt đánh vào trước mắt Bạch Thường.

Sắc mặt Bạch Thường biến đổi lớn, miễn cưỡng dùng kiếm tiếp được, nhưng vẫn liên tiếp lùi lại ba bước.

Nội tâm Lệ Diên khẽ động, lập tức ngẩng đầu.

Chỉ thấy ở phía xa, có một thân ảnh màu lam đứng trên đỉnh tuyết sơn, cười lạnh một tiếng: "Người của ta, ai dám động?"

Đào: Từ chap này Đào không có thời gian beta nên có lỗi nào mọi người comment cho Đào biết với nhé.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngontinh