Chương 1.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1.3: 

  Khu Tín Nghĩa nằm ở khu vực trung tâm của thủ đô, nổi tiếng với các tòa cao ốc hoạt động tài chính quốc tế và thương vụ.

Công ty bách hóa, shop hàng hiệu, khách sạn cao cấp, quán ăn đêm ở nơi này mọc lên san sát. Ban ngày đây là thiên đường mua sắm của các cô gái coi trọng tiền bạc, còn khi màn đêm buông xuống, đường phố rực rỡ lên đèn, mới là lúc các bữa tiệc dần nóng lên, tuyên bố một đêm không ngủ của thành phố sắp bắt đầu.

Giữa đêm hè, trên tầng cao nhất của khách sạn năm sao tổ chức một bữa tiệc đứng xa hoa bên cạnh bể bơi.

Gió mát đêm hè nhẹ nhàng thổi qua, tiếng nhạc chậm rãi du dương, xung quanh bể bơi được trang trí bởi 9999 đóa hoa hồng Damascus (1), lặng lẽ tỏa hương lấp đầy từng ngóc ngách trong không khí xa hoa, sang trọng.

(1) Hoa hồng Damascus (gọi tắt là Damask) là loài hồng đến từ xứ sở Ba Tư, nhưng lại được gọi theo tên của thủ đô Damascus, Syria. Loài hoa hồng lai Damask màu hồng phấn từ lâu đã nổi tiếng nhờ mùi hương nồng nàn và tác dụng trị liệu. Đây cũng là 1 nguyên liệu không thể thiếu trong sản xuất nhiều loại nước hoa.

Nam nữ bồi bàn mặc đồng phục màu đen đứng lẫn trong những bộ trang phục lộng lẫy của khách khứa, trên tay bưng từng khay rượu vang thơm mát đắt tiền.

Trên quầy bar có tiếng là tốn đến trăm vạn (2) để lắp đặt, các loại đồ ăn phong phú do đầu bếp của tập đoàn quốc tế chuyên sản xuất lốp xe Michelin tỉ mỉ chuẩn bị được bày biện đẹp mắt, rực rỡ muôn màu, sắc - hương - vị đều trọn vẹn, thỏa mãn vị giác khó tính của các khách mời.

(2) trăm vạn = 1 triệu
Dựa theo tin bát quái trên tạp chí Báo Đạo, hôm nay là ngày ra mắt của thiên kim tiểu thư tập đoàn Dolly và tiểu thiếu gia tập đoàn Nhật Diệu. Hai tập đoàn lớn kết thông gia, phía sau có bao nhiêu người tính toán hưởng lợi.

Đột nhiên, âm nhạc ngừng lại, ánh đèn trên sân khấu tối dần, chỉ để lại hai ngọn đèn chiếu sáng lối vào, mọi người đều nín thở chờ đợi.

Ánh đèn dừng lại trên người một cô gái có phong thái giống như nữ hoàng đang chậm rãi bước ra.

Trên người mặc một bộ lễ phục Dior trễ ngực, tầng voan mỏng trong suốt màu hồng nhạt càng làm tăng thêm vẻ gợi cảm ý vị, khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm khéo léo, lọn tóc xoăn trước ngực được vén lên một cách tinh tế bằng chiếc kẹp tóc Swarovski (3) đặt làm theo yêu cầu, những viên kim cương được khảm theo hình vương miện, lộ ra vẻ quý phái sang trọng mà lại không làm mất đi vẻ lộng lẫy.

(3) Swarovski: Công ty chế tác đá quý lâu đời đến từ nước Áo, một trong những thương hiệu pha lê nổi tiếng nhất thế giới. Pha lê Swarovski trong suốt như kim cương, hoàn hảo tới từng đường nét, rất được ưa chuộng bởi các nghệ sĩ nổi tiếng.

Tôi vừa xuất hiện, trong nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ khách mời.
Gặp quỷ thì ông trời mới tác thành cho

Những ánh mắt tập trung trên người tôi có than thở, có ước ao, có đố kỵ... Có thượng lưu, có hạ lưu, tôi đều giữ nụ cười xinh đẹp gửi lời cảm ơn.

Một người bồi bàn dáng người cao ráo đi ngang qua tôi, xem ra bồi bàn trong khách sạn năm sao này đã trải qua tuyển chọn kỹ lưỡng, mỗi một người đều là nam nữ trẻ tuổi, khuôn mặt hay dáng người đều vô cùng tốt. Tôi tùy ý ngăn lại một người, lấy một ly rượu nho trên chiếc khay anh ta đang giữ, nghiêng đầu quyến rũ nháy mắt với anh ta một cái, anh chàng đáng thương kia dường như hóa đá trong giây lát, ngẩn ngơ nhìn tôi.

Khẽ nhấp một ngụm rượu, trên miệng ly lưu lại hai vết son môi nhạt màu, tôi trả lại ly cho anh ta, nhân tiện nhả ra một tiếng mang theo hương rượu say đắm lòng người: "Thank you~", giọng nói có bao nhiêu mất hồn.

Khuôn mặt anh chàng chậm rãi chuyển thành màu đỏ tía, như phản chiếu màu của ly rượu nho kia.

A ha ha, Lâm Tinh Thần, nếu như một ngày nào đó bị xuyên đến cổ đại thì cũng không lo không có cơm ăn, với khuôn mặt xinh đẹp cùng phong thái mê hoặc lòng người này thì dù có ở thanh lâu cũng sẽ xếp đầu bảng.

Khép hờ đôi mắt, nhìn xuyên qua lớp lông mi giả cong vút vừa dày vừa dài, nếu tên tôi đã xếp đầu bảng thì tự nhiên không cần chủ động chào hỏi với khách khứa, cho dù có lười biếng dựa vào góc tường thì cũng có một đống ruồi bọ bám lấy, đuổi cũng không đi.

"Đây không phải Krystal sao?"
Đây là tên tiếng anh của tôi.

"Này, Krystal! Em còn nhớ anh không? Anh là Allen..." Người nam A vừa giàu vừa lùn bỉ ổi nói.
Cảm ơn anh đã nhớ tên tôi là Krystal, nhưng tôi chỉ nhận ra hắc luân (4) , không nhận ra anh là Allen.

(4) Một món ăn vặt của người Đài Loan. Phiên âm "Allen" khi đọc trong tiếng Trung gần giống tên này.

"Krystal, hôm nay em vô cùng xinh đẹp, minh tinh Hàn Quốc gì đó tất cả đều không thể so sánh với em, nếu đi trên đường thì tỉ lệ quay đầu lại nhìn em của những người xung quanh là một trăm phần trăm..." Người nam B vừa giàu vừa béo đáng khinh nói.

Cảm ơn, đừng nói là trên đường phố Đài Bắc, cho dù tôi đi dạo trên đại lộ Champs- Élysées (5) ở Paris thì tỷ lệ những người xung quanh quay đầu lại nhìn cũng chắc chắn là một trăm phần trăm.

(5) Đại lộ Champ-Élysées là một đại lộ lớn và nổi tiếng ở Paris, được xem như một trong những đại lộ danh tiếng nhất thế giới. Đây là một trong những địa điểm thu hút khách du lịch nhất của thành phố với nhiều cửa hàng, quán cà phê, rạp chiếu phim... Đại lộ này cũng là nơi tổ chức những sự kiện, lễ hội quan trọng của Paris.

"Krystal, từ sau khi quen biết em, anh đã không còn nhìn thấy một người phụ nữ nào khác." Người nam C vừa giàu vừa trọc bỉ ổi nói.

Tôi giật giật khóe miệng, thầm nghĩ: Trên đường có bao nhiêu là phụ nữ, đó là do mắt anh có vấn đề.

"Tinh Thần." Bác gái tôi - Trần Minh Lệ đã vào tuổi trung niên nhưng phong thái lại giống như tú bà, nhẹ nhàng đi đến trước mặt tôi.

Không phải tôi chê cười gì, nhưng bác gái trong sự nghiệp là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng gu chọn lựa quần áo thì có lúc khiến tôi không dám khen. Hôm nay bác ấy mặc một bộ sườn xám cao cấp màu vàng kim được đặt may, cả người toát ra mùi mù tạt dầu mỡ!

Tôi lặng lẽ che mặt, hết sức kiên nhẫn để không nói mấy lời này ra khỏi miệng.
"Cháu đến muộn." Bác gái nói, cố ý yêu thương vuốt nhẹ một bên tóc bị rối của tôi.

Tôi kín đáo đẩy tay bác gái ra, cười yếu ớt: "Cháu là nhân vật quan trọng mà." Bác gái kéo khuỷu tay tôi, người ngoài nhìn vào thì chính là mẹ con tình thân, nhưng thực ra vì sợ tôi chạy trốn cho nên kéo tôi vào phòng VIP gặp ông Trịnh.

Uy nghiêm trên thương trường, nhưng khi nhìn thấy tôi, ông Trịnh lại híp mắt ở nụ cười, nói thẳng: "Thằng nhóc này thật may mắn, lại có thể có một vị hôn phu xinh đẹp như người mẫu thế này." Cảm ơn, cắt mắt hai mí, phẫu thuật nâng mũi quả nhiên đáng giá.

Nhận được một phiếu tán thành này, mọi người bắt đầu vây xung quanh tôi và bác gái khách sáo nói: "Thật là trai tài gái sắc.", "Đúng là ông trời tác hợp." Có gặp quỷ mới là trai tài gái sắc được ông trời tác hợp. 

"Tinh Thần thích ăn gì? Cứ tự nhiên, đừng khách sáo."

"Cháu không ăn kiêng nhưng đã ăn no rồi, cảm ơn..." Mới là lạ, vì để nhét vừa bộ lễ phục Dior này mà bà đây từ sáng tới giờ một miếng cũng chưa được ăn đây.

"Nghe nói Krystal vẫn đang học ở Tokyo, đã đi được đến những chỗ nào rồi? Có thể giới thiệu vài địa điểm riêng tư được không?" Một đại thẩm nào đó mặc bộ lễ phục của Issey Miyake (6) tha thiết kéo tay tôi: "Chị đã nhiều năm trời ở châu u, cho nên không quen thuộc với Nhật Bản, nếu sau này có đi Nhật chị nhất định sẽ đưa em đi cùng để dẫn đường..." Trong lúc nói chuyện, ba lớp cằm màu mỡ không ngừng rung lên, người có thể khiến cho lễ phục Issey Miyake mặc lên người có cảm giác giống phụ nữ có thai, bà thím này cũng thật khiến cho người ta kinh ngạc.

(6) Issey Miyake:
"Cháu không thích ra ngoài chơi, không có gì thú vị cả." Tôi hơi khó khăn nói: "Cháu thích ở nhà đọc sách, vẽ tranh, leo núi, thỉnh thoảng lại ngắm hoa."

"Tinh Thần nhà chúng tôi rất thích yên tĩnh, từ nhỏ đã rất có tố chất nghệ thuật." Bác gái ngoài cười nhưng trong không cười giải thích.

Tôi che miệng cười, hiếm khi cảm thấy thẹn thùng.
Biệt danh "Tiểu thư điêu ngoa"

Có trời đất mới biết tôi đọc sách gì? Vẽ cái gì? Leo núi nào? Ngắm hoa gì?
Đọc truyện manga, vẽ tranh châm biếm, tựa gối đầu, xem chương trình biểu diễn thời trang.
Nếu hỏi tôi thích bộ truyện tranh nào?
Abe Miyuki, Youka Nitta, You Higuri, Ayano Yamane, Shiho Sugiura, Kisaragi Hirotaka, Takarai Rihito, Tohjoh Asami (7)....., và cả Watase Yuu, người mà sau này chuyển hình tượng nữa, những tác phẩm của các tác giả này, tôi đều thuộc trong lòng bàn tay, không thể nói hết trong nửa phút được, khi Toujou Asami qua đời, tôi còn khóc như mẹ chết vậy...

(7) Những tác giả truyện tranh BL (Nam yêu nam).
Biểu diễn xong một màn khách hỏi một đằng, hào môn thiên kim trả lời một nẻo, tôi sợ nói thêm điều gì nữa thì mũi sẽ dài ra mất, phải mau chóng kiếm cớ chuồn thôi.

"Cháu muốn đi tìm Trịnh Sở Diệu, muốn thử xem xem có thể bồi dưỡng thêm tình cảm hay không." Bộp chộp tìm lý do không rõ ràng, tôi chỉ muốn bồi dưỡng tình cảm với đồ ăn mà thôi.

"Đi đi, người trẻ tuổi tâm sự nhiều cũng tốt." Bác gái gật đầu, vỗ vỗ mu bàn tay tôi, thì thầm vào tai tôi nói: "Chúc mừng cháu, Tinh Thần, lão già kia rất vừa ý cháu, việc hôn sự này thành chắc rồi." Thâm tình chân thành trong đôi mắt kia không phải tôi, mà dường như có thể thấy một gốc cây hái ra tiền lấp lánh ánh sáng.

Thông gia giữa các gia đình giàu có đại để đều là do trưởng bối định đoạt, ý kiến của bọn tiểu bối chỉ là gió thoảng mây bay..., nhìn rõ điểm ấy, tôi chợt cảm thấy cô đơn.

Nâng một ly rượu vang, lấy vài miếng hoa quả trên chiếc khay trắng sáng, tôi tìm một chỗ bên hồ bơi ngồi xuống, chuẩn bị hưởng dụng bữa cơm đầu tiên trong ngày.

Tốc độ bát quái lan truyền nhanh hơn so với sự tưởng tượng của tôi, thân phận cháu dâu của tập đoàn Nhật Diệu được xác định liền dọa đến mấy người đàn ông lúc trước theo đuổi tôi, phụ nữ thì lại càng thêm đố kỵ và ao ước, thà rằng đứng ở xa khẽ thì thầm to nhỏ, cũng không tình nguyện đến chia sẻ "niềm vui" với tôi, nhất thời xung quanh thật yên tĩnh.

Chậm rãi ăn xong mấy miếng hoa quả, vẫn hơi đói bụng, nhưng vì giữ dáng nên tôi không thể ăn thêm nữa. Dáng người và gia thế của hào môn thiên kim đều khiến cho người ta chú ý tới, ai biết được một phút trước còn cư xử thân mật, ánh sáng chói lòa còn vây xung quanh, một phút sau lại biến thành mạng xã hội châm trích ác độc.

Tôi lặng lẽ đeo tai nghe, lại lấy tóc che đi, cái miệng nhỏ nhắn nhấp một ngụm rượu vang nhỏ, lên mạng tải phim về xem.

Thực ra, tôi không tập trung nghe nghệ sĩ hài nói gì trong tai nghe, chỉ là cảm giác này rất tốt, không có ai quấy rầy, đoạn đối thoại được sắp xếp cũng không quá buồn cười, tôi cảm thấy cuộc đời mình có lẽ cũng không hề buồn cười như vậy.

"Có muốn ăn thêm một chút nữa không?"

Một bóng đen xuất hiện trước mắt tôi, che lại ánh sáng phía trước, tôi không nghe rõ đối phương nói gì, bởi vì tiếng phim quá lớn, cho nên chỉ có thể ngẩng đầu ngây ngốc nhìn đối phương.

"Chú hỏi cháu có muốn ăn thêm chút gì nữa không?" Anh ta nghiêng người về phía trước, lặp lại câu hỏi.

Tôi vẫn không nghe rõ lắm, vì thế nhếch miệng cười, gọi: "Chú Mạnh Hi." Mái tóc đen như mực mềm mại phủ trên trán anh ta, cho dù đang mang kính mắt nhưng cũng không che được đôi mắt thâm thúy tĩnh mịch, trên khuôn mặt dịu dàng lại mang theo nụ cười lạnh lùng vô cùng quen thuộc.

Mấy năm không gặp, chú Mạnh Hi càng ngày càng... Yêu nghiệt.

Cảm nhận được tóc mai bên trái bị vén lên, tay chú Mạnh Hi lướt nhẹ trên gò má tôi, nhìn thấy tai nghe điện thoại, khuôn mặt liền lộ ra vẻ 'thì ra là thế'.

Bị chú trêu chọc, thoáng chốc hai má tôi liền nóng lên, nhanh chóng tháo tai nghe xuống, nói: "Xin lỗi." Có lẽ đọc tới đây, bạn đã thoáng ngửi ra được mùi của hai nam chính.

À, không, bạn lại nghĩ sai rồi, cho tới bây giờ không hề có cái gọi là 'hai nam chính'. Trong quá trình trưởng thành làm một cô gái xinh đẹp của tôi chỉ có duy nhất một nam chính là chú Mạnh Hi.

Tôi vĩnh viễn không thể quên được thời điểm bản thân lấy hết dũng khí, run rẩy nói với hắn, người đàn ông này nghe xong liền nói như thế này: "Tinh Thần," anh ta chân thành thâm tình nói: "Chú phải kết hôn, con làm phù dâu nhỏ (8) cho chú được không?" Nói xong còn xoa đầu tôi, cười khẽ.

(8) Thường là các cô bé, cậu bé rải hoa dọc lễ đường cho cô dâu chú rể.
Phù, dâu, nhỏ?

Nghe, nghe rồi đó, là phù dâu nhỏ! Ngay cả phù dâu cũng không phải.
Vô số phim ảnh nói với chúng ta rằng, chú rể và phù dâu sẽ có điều gì đó mập mờ, thế nhưng, anh ta lại coi tôi là phù dâu nhỏ!  

Đã không thèm đếm xỉa đến lời nói của tôi, mà lại còn coi tôi như một đứa trẻ chưa lớn! Đây cũng quá tổn thương người rồi.

Phù dâu nhỏ tha thiết dõi theo người đàn ông yêu quý của mình kéo tay người phụ nữ khác đi trên thảm đỏ mà cảm thấy lòng đau nhói. Giống như khi bạn vừa nhìn trúng một chiếc túi hàng hiệu, ngày nhớ đêm mong muốn mua đến mức trong mắt bạn dường như không còn bất cứ thứ gì khác quan trọng. Nhìn tên túi lập tức nghĩ nó đã biến thành người, lòng ngập tràn ao ước có thể ôm người đó đi ngủ, nhưng túi hàng hiệu lại nói: Thật ngại quá, tôi đã có hẹn với người ta rồi.
Mà người phụ nữ nhanh chân đến trước kia còn vênh váo tự đắc khoe khoang: Đây là đồ của tôi, có gan thì đến mà cướp!

Tôi đương nhiên là có gan rồi.

Vì vậy, tôi vô cùng hùng dũng, giống như bênh thần kinh, hét lên với cô dâu: "Cô lấy gì mà dám cướp đi chú Mạnh Hi của tôi! Tôi có nhiều tiền hơn cô, trẻ hơn cô, xinh đẹp hơn cô, tốt hơn cô ngàn lần, vạn lần! Cô lấy cái gì! Lấy cái gì!" Cộng thêm tiếng hét chói tai, lăn lộn tại chỗ, đấm ngực dậm chân...vân vân, tóm lại là để diễn tả sự vô cùng bất mãn của tôi đối với cuộc hôn nhân này.

Bổ sung thêm một chút, năm ấy tôi mới mười tuổi.

Nghĩ đến tên gọi "tiểu thư điêu ngoa", có lẽ là bắt nguồn từ lúc đó.
Abe Miyuki, Youka Nitta, You Higuri, Ayano Yamane, Shiho Sugiura, Kisaragi Hirotaka, Takarai Rihito, Tohjoh Asami..., đều là những tác giả truyện tranh BL (7) mà Đậu Đậu thích nhất.

(7) truyện tranh BL: truyện tranh về tình yêu nam x nam

Còn có Fushigi Yuugi Genbu Kaiden của Watase Yuu hiện tại chính là thức ăn tinh thần của Đậu Đậu, tuy rằng đây không phải là BL, nhưng... Tamahome và Tasuki ( 2 nhân vật trong truyện, ở đây nữ chính ship nam chính với nam phụ với nhau), hai người làm ơn đừng để ý đến nữ chính ngu ngốc đó mà hãy ở bên nhau có được hay không.
Nói tóm lại, sau đó Watase Yuu thật sự chạy đi vẽ BL...

Tôi làm loạn trong hôn lễ của chú Mạnh Hi, kết cục bị người lớn giữ lại đánh mạnh vài cái vào mông, nước mắt nước mũi thi nhau rơi xuống. Vậy là mối tình đơn phương và cũng là mối tình đầu của tôi đã kết thúc như vậy đấy.

Hiện tại, người đàn ông mà tôi từng ngày nhớ đêm mong kia đã nói thế này: "Ăn nhiều thêm một chút, cháu gầy quá." Anh ta nhìn tôi, chậm rãi nghiêng người lại gần, giọng nói vô cùng thân thiết, có vẻ như thật lòng xót xa tôi.

Tôi ừ một tiếng, kín đáo kéo xa khoảng cách, nói: "Không muốn ăn." Mạnh Hi khẽ mỉm cười, không nói gì, đặt một đĩa hoa quả xuống bên cạnh tôi, tôi không biết nên từ chối thế nào, không thể làm gì khác ngoài cầm lấy đĩa rồi từ từ ăn. Anh ta thấy tôi ăn xong đĩa hoa quả, liền đặt tiếp một miếng bánh gatô lên đĩa...

Cứ như vậy, anh ta đưa một tôi liền ăn một. Anh ta đặt một miếng đồ ăn lên đĩa, tôi liền ăn một miếng, cho đến khi bụng no tới mức không thể nhét thêm thứ gì nữa, để ngăn cản hắn, tôi đành phải tìm chuyện tán gẫu lung tung: "Chú Mạnh Hi, khi nào thì chú ly hôn?" Anh ta ngẩn người một lúc, sau đó lập tức cười haha, ngón tay gõ lên trán tôi, thoáng cái đã làm rối loạn tóc mái của tôi.

Giống như anh ta đang dạy dỗ đứa con nghịch ngợm của khách mời, cũng gõ đầu nó như thế.
Mạnh Hi tùy ý gõ đầu tôi đã quen, cái này phải sửa. Bởi vì tôi đã không còn là một đứa trẻ con nữa rồi.

"Cháu thật đáng yêu." Anh ta nói, nhưng không hề trả lời câu hỏi của tôi.

"Chú Mạnh Hi." Tôi không nhịn được gọi anh ta.

"Sau này cháu sẽ không gọi chú là chú nữa." Leng keng một tiếng, ném chiếc nĩa bạc lên đĩa sứ, tôi cao ngạo tuyên bố: "Cháu phải gọi tên của chú, Mạnh Hi, Trịnh Mạnh Hi." "Tại sao?" Anh ta khẽ nhếch khóe miệng mỉm cười, nhìn không giống như đang tức giận.

"Chúng ta không thân cũng chẳng quen, hơn nữa chú cũng không phải là chú ruột của cháu." 

"Thật sao? Nói không chừng..." Anh ta nhìn tôi một chút, khóe môi mang theo ý cười tàn nhẫn: "Sau này chúng ta sẽ trở thành người một nhà, cũng không cần phải sửa miệng quá sớm." Tôi sửng sốt, nhớ tới hôn ước giữa mình và Trịnh Sở Diệu, trong lòng bỗng phát ra từng âm thanh đổ vỡ nhỏ vụn.

Có người nói rằng, khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới này chính là: Em ở trước mặt anh, nhưng anh lại không hề biết rằng em yêu anh.

Hay là câu nói này còn chưa đủ chua xót, điều chua xót nhất chính là, em yêu anh, anh cũng biết là em yêu anh, nhưng trả lại cho em không phải là loại tình yêu mà em muốn.

Tôi đã hiểu một chút, mặc kệ tôi yêu người đàn ông này đến thế nào, thì điều duy nhất anh ta có thể cho tôi chính là 'tình yêu của người nhà'.

Nhưng coi như là 'tình yêu của người nhà', thì chỉ cần người đàn ông kia đồng ý cho, tôi vẫn muốn...

Tôi tự mắng chính bản thân mình, Lâm Tinh Thần, mày thật sự quá không tự trọng rồi.

Sống lưng đột nhiên lạnh lẽo, cảm giác ngột ngạt ép thẳng tới, quay đầu nhìn về phía sau, chẳng biết người nam chính còn lại - Trịnh Sở Diệu đã đứng đó từ bao giờ.

Hai tay anh ta khoanh trước ngực, từ trên cao nhìn xuống chúng tôi, đôi mắt đen đặc mà sắc bén, lông mày ngạo mạn nhướn cao, lúc không cười có vẻ hơi hung ác ngang ngược. Bên tai trái anh ta đeo một chiếc khuyên tai kim cương rực rỡ lấp lánh, vô cùng đẹp mắt, khiến cho khí chất quý tộc của anh ta tăng thêm một chút hơi thở bất cần đời.

Trinh Sở Diệu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo sử dụng chất liệu khác với mẫu thiết kế nguyên bản, quần dài cũng màu trắng làm tôn lên thân hình cao lớn thon dài, nếu như lại thêm một nụ cười mỉm rực rỡ như ánh mặt trời, anh ta đích thị sẽ giống người mẫu nam quảng cáo cho trang phục của Dolce&Gabbana (D&G).

Nhưng nét mặt của Trịnh Sở Diệu hiện tại đại khái giống như khi nhận được thông báo đổi người mẫu nam khác. Là vẻ mặt muốn giết người. 

Tôi không khỏi hoài nghi, trong quá trình trưởng thành liệu có thể thay đổi gen hay không, hoặc là đột biến gen chẳng hạn. Nếu không tại sao cậu bé béo mập trắng mịn trước kia lại lớn lên trở thành dáng vẻ hung hãn như hiện tại?

Nhưng Lâm Tinh Thần cũng không phải đèn cạn dầu.

Trịnh Sở Diệu vẻ mặt bình tĩnh mở miệng: "Thật xin lỗi, làm phiền một chút." Hai chữ này hiển nhiên là không nói với tôi, là nói với Mạnh Hi, sau đó anh ta nhún vai, lộ ra ánh mắt cân nhắc, bày ra bộ dạng bàng quan.

"Không sao, muốn tìm Tinh Thần phải không?" Trịnh Mạnh Hi vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nhìn tôi.

Đôi mắt đen đặc thâm thúy của anh ta chỉ nhìn tôi một chút, mà tôi lại giống như bị ong đốt, cả người khó chịu.

"Tôi mệt rồi, đi trước." Tôi đứng lên, muốn dùng dáng vẻ kiêu ngạo nhất rời đi.
Thân thể đàn ông so với miệng luôn luôn thành thật hơn.

Đi một bước, đứng yên.
Đi hai bước, vẫn ở yên tại chỗ.
Đi ba bước, lùi lại hai bước.

"Buông tay, Trịnh Sở Diệu, anh làm gì vậy?" Tôi nhìn cổ tay hiện ra một vết hằn đỏ hồng, không nhịn được cau mày: "Anh làm đau tôi rồi!" Trịnh Sở Diệu nắm lấy cổ tay tôi, sức lực vô cùng lớn, quả thực như muốn bẻ gãy xương cổ tay tôi.

"Này, Trịnh Sở Diệu, anh muốn đưa tôi đi đâu?"

Anh ta không nói lời nào, chỉ nắm chặt cổ tay tôi đi thẳng, tôi lảo đảo chạy theo bước chân của Trịnh Sở Diệu, hoàn toàn bị động bị anh ta kéo đi, cũng không biết là kéo đi nơi nào. Vì mang giày cao gót cho nên mấy lần tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net