Chương 1.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1.4:

"Không muốn nghe" Tôi hừ lạnh.

"Vậy, chúng ta trò chuyện một lát được không?" Trịnh Sở Diệu hơi khó chịu nhíu mày, lạnh lùng nói.

"Trò chuyện cái gì." Tôi khoanh tay trước ngực.

"Chuyện hôn ước. Hủy hôn đi." Trịnh Sở Diệu lạnh lùng nói: "Tôi căn bản là không hề yêu cô." Tôi khép hờ mắt nhìn anh ta, cười gằn một tiếng.

Phải nói, tên này không chỉ coi thường tôi mà còn có bệnh.

Tôi từng cho rằng chỉ cần là đàn ông thì chắc chắn đều sẽ yêu tôi.

Trịnh Mạnh Hi không yêu tôi? Không phải không yêu mà là không thể yêu. Anh ta hơn tôi mười sau tuổi, hơn nữa còn là quan hệ chú cháu và đã kết hôn.

Trịnh Sở Diệu nói anh ta không yêu tôi. Nếu không yêu tôi, hằng năm đã không bắt người gửi quà sinh nhật đắt tiền cho tôi. Chẳng qua bỗng dưng anh ta mất hứng vì bị cha mẹ ép cưới. Chỉ hai từ thôi - Ngạo kiều (*).

(*) Mặt ngoài thì làm bộ lạnh lùng, cường ngạnh nhưng bên trong lại ngại ngùng, xấu hổ, rất ôn nhu – đây chính là "ngạo kiều". Nói đơn giản là "Ngoại lãnh nội nhiệt".

"Vậy chúng ta là quan hệ gì?" Tôi nhếch miệng: "Tôi sẽ khiến anh yêu tôi." Dứt lời, tôi ôm lấy tay anh ta, chủ động ép sát cơ thể, dùng bộ ngực mềm cọ cọ rồi khẽ trượt từ từ qua cánh tay ấy.

Tôi biết: Đối với đàn ông mà nói, việc này chính là đòn cám dỗ chí mạng.

"Nếu anh muốn? tối nay..." Tôi vô liêm sĩ quyến rũ anh ta. Phả hơi thở nhè nhẹ vào lỗ tai anh ta.
Gạo đã vào nồi rồi, chỉ cần nấu thành cơm nữa thôi.

Thân thể Trịnh Sở Diệu cứng đờ, lồng ngực phập phồng, hô hấp dồn dập. Anh ta trừng mắt nhìn tôi, cố sức đẩy tôi ra. Thế nhưng tôi lại thấy tai anh ta đang đỏ cả lên.

Hừ. thích ngạo kiều à.

"Lâm Tinh Thần, cô không cảm thấy cô đang làm chuyện vô ích sao? Hơn nữa còn vô cùng tẻ nhạt?"

"Làm sao lại thế?" Tôi mím môi cười duyên. Hai tay nhẹ nhàng kéo cổ áo anh ta. "Trịnh Sở Diệu, anh sắp trở thành vị hôn phu của tôi, tôi không ngại thì thôi anh căng thẳng cái gì...?" Trịnh Sở Diệu bị tôi trêu đùa, khí thế đã bay biến hơn nửa. Tôi tiến một bước, anh ta lùi một bước thật giống như dâm nữ sắp cưỡng bức quan lão gia.

"Được rồi, Lâm Tinh Thần" Anh ta trầm ngâm nhìn tôi, ánh mắt bỗng nhiên trở nên thâm sâu khó lường, cao giọng: "Người cô yêu không phải là tôi." Bị nhìn thấu rồi sao?

Tôi sững sờ, hai lỗ tai nóng lên. Để che giấu bất an trong lòng, tôi bật cười khanh khách: "Anh không quản được chuyện đó"

"Lâm Tinh Thần, cô đừng hi vọng nữa" Anh ta đẩy hai tay tôi ra, giọng nói kiên quyết: "Tôi sẽ không đính hôn. Việc đó chỉ là suy nghĩ đơn phương của các trưởng bối thôi."

"Không đính hôn với tôi? Thế anh định đính hôn với ai?" Tôi dồn dập ép hỏi anh ta: "Trước đây chẳng phải anh nói không bận tâm sao? Còn nói chẳng phải nhà giàu thì nên kết thông gia với nhà giàu sao? Vì vậy kết hôn với ai cũng thế thôi? Không lẽ.... anh có người mình thích rồi?" Cơ thể Trịnh Sở Diệu lại cứng đờ.

Tôi đoán đúng mà. So với cái miệng của anh ta thì thân thể này thành thật hơn nhiều.
"Anh có người mình thích rồi. Thật sao? Vì chuyện này nên mới không thể làm ngơ, không thể mặc kệ theo sắp xếp của tôi. Phải vậy không?" Giống như bị tôi hỏi dồn dập quá nên anh ta cuống cả lên, Trịnh Sở Diệu cắn răng nói: "Không sai. Tôi có người mình thích rồi?"

"Ai" Tôi không để tâm lắm hỏi. "Là thiên kim tiểu thư nhà ai? Dẫn đến cho tôi xem một chút. Nếu là tình địch của Lâm Tinh Thần tôi thì không thể quá kém cỏi..... A, anh không nói? Vậy để tôi đoán xem" Tôi vừa nói vừa vươn ngón tay, không an phận xoa vòng quanh cà vạt Trịnh Sở Diệu, nhẹ nhàng ép anh ta nhìn tôi.

"Xoảng xoảng" Tiếng thủy tinh đổ vỡ khiến chúng tôi cùng lúc ngẩng đầu lên.
Tôi là vị hôn thê của anh ta.

Cách đó không xa, một nữ nhân viên tạp vụ đang ngồi chồm hổm trên đất, hoảng loạn thu dọn lại đống thủy tinh vỡ nát.

"Ương Ương? Vu Ương Ương?" Trịnh Sở Diệu kinh ngạc, chật vật đẩy tôi ra.
Ngứa Ngáy? Cá Ngứa Ngáy(**)? Tôi cau mày, tên gì kì vậy?

(**) Lâm Tinh Thần nghe nhầm sang Ngư Dương Dương còn có nghĩa là Cá Ngứa Ngáy.

"Xin lỗi, Sở Diệu, tôi không biết anh đang ở đây, tôi cái gì cũng không nhìn thấy...." Nói dối, rõ ràng là nhìn thấy hết.

Tôi "Xì" một tiếng, cô ta cúi mặt, lúng túng giải thích: "Đúng rồi... Xin lỗi." Trịnh Sở Diệu ném cho tôi một cái nhìn sắc lạnh, nhưng lại trao cho cô ta cái nắm tay ấm áp, ôn nhu nói: "Đừng nhặt, cận thận đứt tay." Thì ra, Sở Diệu cũng biết thế nào là thương hương tiếc ngọc.

Cô gái này trông khá bình thường, nhìn dáng vẻ ước chừng mười bảy, mười tám tuổi, tóc thẳng cột đuôi ngựa, miễn cưỡng cũng có thể coi là thanh tú ưa nhìn. Điểm duy nhất hơn người là đôi mắt long lanh to tròn. Còn vóc người thì....quá gầy, so với tôi thì còn kém xa. Đại khái chắc là do bổn tiểu thư không có mắt, nhìn tới nhìn lui cũng không thể nhìn ra cô ta kia là viên ngọc thô chưa được mài dũa như lời Trịnh Sở Diệu nói.

Nhìn bộ dạng Trịnh Sở Diệu bây giờ lại nghe thêm cái tên "Cá Ngứa Ngáy", Lâm Tinh Thần liền nhận ra không khí giữa hai người bọn họ rõ ràng là không bình thường.

Đúng thế. Có mùi gian tình ở đây.

Tay Trịnh Sở Diệu vừa mới chạm vào đầu ngón tay của cô ta, cô ta liền lập tức co rúm người lại, thấp giọng nói: "Tôi, không sao..." Miệng nói không sao mà cô ta... bàn tay cô ta vẫn đặt lên lòng bàn tay của Trịnh Sở Diệu.

Tôi lại "Xì" một tiếng, Cá Ngứa Ngáy mới chơt vỡ mộng vội vã rụt tay về, không biết là do cô ta yếu ớt hay do Trịnh Sở Diệu nắm quá chặt? Cô ta thử mấy lần nhưng không thể nào rút tay ra được, đến mức tôi phải nói với Trịnh Sở Diệu, mau thả cô ta ra!

Cá Ngứa Ngáy xấu hổ, e lệ ngẩng đầu nhìn Trịnh Sở Diệu, nhẹ nhàng mở miệng: "Đừng như vậy, mau buông tôi ra." Đôi mắt to tròn, long lanh sóng nước, muốn kháng cự còn làm bộ làm tịch, theo như kịch bản thì phải là: Đừng như vậy... mà buông tôi ra.

Trời ạ, nếu tôi là đàn ông, nghe được câu này, xương cốt đều sẽ mềm nhũn cả thôi.
Đáng tiếc, tôi lại là phụ nữ. Đành tặng cô ta hai chữ - lập dị.

Trịnh Sở Diệu là đàn ông, vậy nên xương cốt nhanh chóng mềm nhũn ra, anh ta ngơ ngác nhìn Cá Ngứa Ngáy. Hai người bốn nhìn nhau tóe ra lửa, dòng điện mấy triệu Volt chạy qua, giật chết tôi rồi.

Đôi uyên ương bất chính lúc này đang chìm đắm trong thế giới của hai người, làm gì có chỗ cho vị hôn thê như tôi đây.

"Cô... cô ấy là bạn gái anh sao?" Ngứa Ngáy ngắm ngía tôi một hồi, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Cô ấy thật đẹp...."

"Không phải"

Nghe thấy Trịnh Sở Diệu phủ nhận, tôi nhất thời tức giận, bước tới trước mặt hai người, đẩy Ngứa Ngáy (hay còn gọi là Ương Ương) kia ra khỏi Trịnh Sở Diệu.

"Tôi không phải bạn gái Sở Diệu." Tôi nở một nụ cười thật đáng yêu: "Tôi là vị hôn thê của anh ấy". Cô ta ngẩn ngơ, tóm lại là vẻ mặt của cô ta lúc này giống như sấm sét giữa trời quang.

Tôi thừa thắng xông lên, từ trên xuống dưới, đánh giá cô ta, ánh mắt sắc bén: "Cô quen vị hôn phu của tôi? Không biết hai người quen nhau trong hoàn cảnh nào?" Cá Ngứa Ngáy như bị tôi làm cho tinh thần hoảng hốt, lùi lại một bước, lắp ba lắp bắp: "Tôi... Tôi ở quán cơm ... quán cơm.... làm thuê...." Này cô, có thể nói chuyện tử tế được không? Có thể không dùng từ láy được không?

À. Là do tôi quá hung dữ sao?

"Lâm Tinh Thần!" Trịnh Sở Diệu quát tôi, kéo Ngư Ương Ương ra phía sau như gà mẹ bảo vệ con. Được lắm, kiêm điệp(***) tình thâm 

(***)Kiêm Điệp: Truyền thuyết cổ đại có nhắc tới một loài chim tên là Kiêm Điệp, con trống có cánh trái, con mái có cánh phải, phải sát cánh mới có thể bay, ví von với tình cảm sâu đậm, ân ái vĩnh hằng của vợ chồng.

Nhưng! Bước tiếp theo nên làm gì đây?

Lăn lộn trong xã hội thượng lưu nhiều năm như vậy, bổn tiểu thư ta trừ biệt danh "Điêu ngoa thiên kim" ra còn có một cái tên vang dội khác là "Thợ săn tiểu tam" Cái gì mà kiêm điệp, uyên ương liền cánh, chim liền cành... Nếu gặp bổn tiểu thư tôi thì chỉ đành: "Thế nhưng duyên mỏng nên tình sâu nghĩa nặng ta cũng đành đứt duyên."

"Thì ra là cô bạn "vừa làm vừa học" cho nhà Sở Diệu." Tôi cố ý nhấn mạnh mấy chữ "vừa làm vừa học" không hề che giấu vẻ xem thường, "Cô bạn "vừa làm vừa học" này, xin hỏi bây giờ đang là giờ làm việc của cô phải không?" Cá Ngứa Ngáy mím môi, không trả lời, với bổn tiểu thư mà còn tỏ ra kiêu ngạo như vậy.

"Bổn tiểu thư hỏi cô không trả lời sao?" Tôi không nhịn được lặp lại câu nói một lần. nữa:"Cô bạn "vừa làm vừa học" này, xin hỏi bây giờ đang là giờ làm việc của cô phải không?"
"Ừm" Cô ta gật gật đầu.

"Trong giờ làm việc không chú ý làm việc đi nghe lén chúng tôi nói chuyện, còn ở đây cùng vị hôn phu của tôi lằng nhằng dây dưa, thú vị thế cơ à?

"Tôi, tôi.... không cố ý... Cố ý."

Còn nói không cố ý, tay của cô ta rõ ràng con đang chăm chăm kéo áo sơ mi trên người Trịnh Sở Diệu, khiến một góc áo bên eo nhăn nhúm.

"Lâm Tình Thần, rốt cuộc cô muốn gì?" Trịnh Sở Diệu dùng ánh mắt cảnh cáo muốn tôi ngậm miệng.

Sợ anh sao? Nếu sợ anh thì tên của tôi sẽ đánh vần ngược lại!

"Cô bạn "vừa làm vừa học", xin hỏi Hourly wage (****) của cô được bao nhiêu?"
(****) Thu nhập theo giờ

"Gì cơ?" Cô ta sững sờ, đôi mắt to tròn chớp chớp.

Một từ tiếng anh đơn giản như Hourly wage cũng không hiểu? Quả nhiên không cùng đẳng cấp với bổn tiểu thư.

"Hourly wage, tiền lương theo giờ." Tôi nheo mắt, dương dương tự đắc khoe trình độ tiếng anh của mình: "How much are you an hour?" Đảo mắt liền nhìn thấy Trịnh Sở Diệu đang tỏ ra đầy bất lực, anh ta nhỏ giọng "chỉnh" tôi: "How much do you earn per hour?" Chẳng phải ý tứ như nhau sao, tôi "Xì" một tiếng, mặt không biến sắc: "Tôi hỏi cô một giờ kiếm được bao nhiêu tiền."

"150..."

"Đài tệ?" 

"Ừm...."

"Ồ, vậy cô biết chiếc áo sơ mi trên tay cô đang túm trị giá bao nhiêu tiền không?" Cô ta mờ mịt lắc đầu.

"Chỉ cần là áo sơ mi Zehder D&G trên người Trịnh Sở Diệu, rẻ thì 2000 đô la Mỹ, khoảng hơn 60 ngàn Đài tệ." Tôi vuốt ve cánh tay Cá Ngứa Ngáy đang đặt bên eo Trịnh Sở Diệu: "Đừng nắm chắc như vậy, nắm hỏng rồi, cô phải không ăn không uống ít nhất ba tháng mới đền nổi."

"...." Sống lưng cô ta thẳng tắp, nhưng vẫn có thể nhận ra là cơ thể cô ta đang run rẩy.
ヾ(○゜▽゜○) (@゜▽゜@)ノ 

Lời của tác giả: Công chúa Tinh Thần thật xấu xa, tôi sợ quá. Nếu như có người muốn ném đá, mẹ Đóa sẽ không phản đối.  

  Mà bộ lễ phục trên người bổn tiểu thư là của Dior, không mắc lắm, khoảng 17 vạn Đài tệ" Tôi vuốt nhẹ làn váy, từng bước áp sát, ánh mắt như châm, ác độc xuyên thấu cô ta đang trốn phía sau Trịnh Sở Diệu: "Nhìn chúng tôi, rồi nhìn lại cô đi, chúng ta có thể ở cùng một nơi sao? Một giờ chỉ kiếm được 150 đài tệ. Đi soi gương mà nhìn lại mìn xem. Bộ dạng nghèo túng mà cũng muốn quyến rũ vị hôn phu của tôi..."

"Cô hiểu lầm rồi, tôi không có."

Cá Ngứa Ngáy sợ đến mức cả người run lẩy bẩy, liên tục lùi lại phía sau."Tôi không dám mơ tưởng cùng Trịnh Sở Diêu, anh ấy như vậy, tôi biết là tôi không xứng..." Tôi thỏa mãn gật đầu, để lộ nụ cười thắng lợi.

Xì, tình địch này mới một tí là đã yếu thế, thật là chẳng có tính khiêu chiến.

Cảm giác vui sướng thắng lợi át mất sự cảnh giác, dù chỉ là một chút tôi cũng không hề nhận ra khi tôi nhục nhã Cá Ngứa Ngáy, sắc mặt Trịnh Sở Diệu tăng thêm sự âm trầm.

Xung quanh người vây lại xem trò hay càng ngày càng đông, thì thầm to nhỏ. Thế là, giống như bất cứ bộ phim thần tượng nào, nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, Trịnh Sở Diệu cũng không ngoại lê dũng cảm đứng lên hét lớn: "Được rồi, Lâm Tinh Thần, chấm dứt ở đây đi." Dứt lời, kéo tay Cá Ngứa Ngáy rời đi, kết thúc vở kịch này.

"Đừng đi, Tôi còn chưa nói hết, Trịnh Sở..." Tôi đuổi theo, còn chưa kịp gọi xong cái tên Trịnh Sở Diệu thì trượt chân một cái ngã về phía trước. Mắt tôi đã hình dung ra viễn cảnh khuôn mặt xinh đẹp bé nhỏ này sẽ hôn đất mẹ thân yêu.

Cảm giác đau đớn truyền tới, trong đầu tôi chỉ kịp lóe lên ý niệm đầu tiên: Trời ơi, tôi vừa sửa mũi.

Theo bản năng, tôi ôm lấy Cá Ngứa Ngáy đang đứng gần tôi nhất, nhưng lại chỉ với được góc quần, dẫn đến trọng lực tăng tốc, ngã dúi lên người Cá Ngứa Ngáy.

Thân thế Cá Ngứa Ngáy gầy yếu như vậy, sao có thể chống đỡ cả cơ thể tôi được, tiếng thét kinh hãi vang lên. Cô ta ngã về người phía trước, đương nhiên người đó chính là Trịnh Sở Diệu. Trịnh Sở Diệu ngơ ngác xoay người, muốn đỡ Cá Ngứa Ngáy lại từng bước từng bước lùi lại, một bước giẫm hụt....

Thật giống như pha quay chậm của một bộ phim điện ảnh, động tác liền mạch, dưới con mắt của bao người, ba người chúng tôi cứ như vậy rơi xuống nước, vô cùng hoàn mỹ.

Huhuhu, tôi không biết nơi mà!

Vài giây ngã vào hồ bơi, đầu tôi nhanh chóng nghĩ ra một cái tít nóng hổi: Giấc mộng thông gia nhà giàu tan nát. Vị hôn thê và Tiểu Tam thương lượng đi vào bế tắc, ba người đồng quy vu tận. (****)
(****) chết cùng nhau.

Phóng viên phỏng vấn nhân chứng có mặt tại hiện trường: Xin hỏi, ba người có xảy ra tranh chấp không?

Nhân chứng. Có chứ, có chứ. Hai người phụ nữ tranh giành một người đàn ông, tát nhau nắm tóc, đánh vô cùng khí thế

Tôi:...

Phóng viên: Xin hỏi, vì sao lại xảy ra chuyện rơi xuống hồ?

Nhân chứng: Vị hôn thê đẩy hai người đó xuống nước. Đây là mưu sát, là một vụ mưu sát....
Tôi: Đúng là ăn ốc nói mò.

Phóng viên: Trực tiếp từ hiện trường SNG, phỏng vấn nam chính sự kiện rơi xuống nước - Tiểu thiếu gia tập đoàn Nhật Diệu: Thưa anh Trịnh Sở Diệu, xin hỏi anh đánh giá sự kiện này như thế nào?

Trịnh Sở Diệu: Cô ta thật sự rất độc ác, chết hay lắm....

Hình ảnh chuyển cảnh, trên sàn nhà nằm một xác chết nữ ướt dầm dề, bộ mặt bị làm mờ đi nhưng bộ váy hiệu Dior màu hồng kia thât quen mắt...Được rồi, phải thừa nhận là tôi mắc chứng bệnh ảo tưởng mình bị hại. 

Tôi vùng vẫy hai tay trong nước, chấp chới mấy lần, nước hồ bơi tuy không sâu, nhưng lễ phục Dior sau khi ngâm nước, bó sát vào người, như băng dính cuốn lấy hai chân tôi. Tôi liên tục giãy giụa nhưng không cách nào thoát lên được.

Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn bạch mã hoàng từ ôm ngang cô gái mà anh ta yêu mến. Đẹp trai như thế mà rời đi.

Đó là... Tôi hằng mơ ước có được một cái công chúa ôm.

Huhuhu, vậy còn tôi thì sao?

Dùng hết sức bình sinh, tôi vươn cánh tay lên, run run: "Trịnh Sở Diệu, cứu tôi..." Vừa mở miệng, nước trong hồ bơi xộc thẳng vào mũi, vào miệng, buồn nôn chết đi được.

Trịnh Sở Diệu quay lại nhìn tôi, khóe môi khẽ mấp máy, như là đang nói: Đáng đời.
Huhuhu, tôi muốn chết chìm.

Tôi có thể hình dung ra một cái xác mặc lễ phục Dior đang trôi nổi trên hồ.


Tầm mắt dần nhòe đi, kỳ lạ chính là, ý thức lại dần tỉnh táo hơn. Trong tiếng nước chảy bỗng nhiên có tiếng "ùm". Có người nhảy xuống hồ, đang bơi lại phía sau tôi.

Tôi nhận thấy một cánh tay mạnh mẽ xốc qua nách ôm tôi, tôi sợ đến rít gào: Đồ háo sắc!
Cánh tay này thật đáng chết, lại ôm đúng trước ngực tôi, cái vị trí mà từ trước đến nay không một ai có can đảm đường đường chính chính mà sàm sỡ bổn tiểu thư!

Bản năng sinh tồn bộc phát, tôi lại gào lên ra sức giãy giụa, nào đá nào đạp, không biết đạp trúng cái gì, người đàn ông đó khẽ rên một tiếng, cánh tay bỗng nhiên siết chặt, lưng tôi va vào một lồng ngực cứng rắn.

"Xin lỗi" Giọng nói mang theo tiếng thở dốc văng vẳng bên tai, giọng nói có vẻ bối rối.
Lại còn xin lỗi!

"Anh, anh....."Vừa mở miệng, nước trong hồ lại tràn vào miệng, tôi khổ sở ho sặc sụa, oán thầm: Đừng tưởng xin lỗi tôi là coi như xong.

"Xin lỗi". Anh ta lặp lại một lần nữa.

Cơn đau từ sau gáy truyền đến.

Người đàn ông kia trực tiếp đánh tôi hôn mê bất tỉnh.

Cuối cùng, tôi cũng hiểu vì sao hắn ta lại nói xin lỗi hai lần liền.

Nói cho tôi! Có anh hùng nào cứu mỹ nhân như vậy không?
σ'? д? )σ

Lời của tác giả: Nam chính thứ ba hoa lệ xuất hiện. Vì hắn xuất hiện quá muộn, Đóa Đóa cho hắn ướt hết người, khà khà.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net