Chương 2.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 2.1: Muốn trở thành người quan trọng nhất, vậy thì lúc nào cũng phải hành xử khác biệt.
"Gọi tôi là nữ thần."

être irrempla? able, Il faut être diffé

Muốn trở thành người quan trọng nhất, vậy thì lúc nào cũng phải hành xử khác biệt.

Gọi tôi là nữ thần... kinh.

"Cái gì? Phòng thường? Tôi không muốn ở phòng bình thường. Không đồng ý. Tuyệt đối không đồng ý. Đánh chết cũng không đồng ý." Tôi giữ lại cái cổ, cố nén cơn đau, kiên quyết không chịu thỏa hiệp, "Bổn tiểu thư chấp nhận trả tiền gấp ba chỉ cần cho tôi ở phòng VIP?" Người đàn ông đó rốt cuộc là muốn cứu tôi hay là muốn giết tôi vậy? Sao lại nở ra tay tàn tàn nhẫn đến thế!

"Tiểu thư, Tiền bạc không phải là vấn đề."Anh bác sĩ quá trẻ tuổi, quá lịch sự kia nhìn tôi với con mắt đầy khó xử : "Mà là, hiện tại phòng VIP đã không còn giường trống."

"Không còn giường trống là việc của tôi sao?" Cổ lại đau nhói khiến tôi không chịu được cau mày. Nội tâm đang dậy sóng, ngoài miệng đương nhiên sẽ nói những lời không hay: "Anh là đồ ngốc à? Không còn giường thì không biết đường đuổi người ta xuất viện để chiếm giường sao?"

"Nhưng mà..."

"Còn nhưng cái gì mà nhưng? Anh biết bổn tiểu thư tôi là ai không?"

Anh ta nghiêm túc cẩn thận đối chiếu tập tài liệu trên tay, gật gù, "Ừm, biết"

"Hừ, tôi đây là..." Cố gắng chịu đau, tôi hất cằm. Cho dù cả người khổ sở chật vật nhưng cũng phải cố duy trì tư thế kiêu ngạo. Đây mới là phong phạm của một thiên kim tiểu thư tiếng tăm lẫy lừng.

Nhưng, phong thái của một thiên kim tiểu thư tiếng tăm lẫy lừng là tôi lại bị lời nói tiếp theo của anh bác sĩ đẹp trai này đánh cho tan tác.

"Khi khách sạn quốc tế W đưa tới một vị khách mời bị chết đuối..."

Anh ta kể tường tận chuyện xảy ra sau khi tôi được vớt lên:"...thì vị khách này trước khi đến đây đã được tiến hành xử lý nước ứ trong đường hô hấp, lá phổi, bụng đều ép hết ra.."

Nhớ tới người đàn ông đã "cấp cứu" tôi ở hồ bơi, đột nhiên tôi lại muốn chết quách đi cho xong.

Người đàn ông đó không biết thương hương tiếc ngọc, mò mẫm trên người tôi như mò túi đồ, từ phía sau luồn tay lên eo tôi, đặt tôi lên đùi hắn, độc ác đập mạnh vào lưng tôi khiến tôi ói ra nước, cũng ói ra một đống hỗn độn.

Mọi người thấy tôi khốn khổ như vậy, cười nhạo vô cùng thỏa mãn: Ồ, không nghĩ Lâm Tình Thần cũng có ngày thê thảm như hôm nay.

Còn có không ít những lời tà dâm thô tục: Chà chà, nhìn vóc dáng yêu nghiệt này xem, ướt nhẹp cả rồi, mau, mau chụp lại đi.

Tay chân luống cuống, tôi chỉ muốn nhanh nhanh che đậy "cảnh xuân" phơi phới bên ngoài, nhưng che được ngực thì lại hở đùi.

Cuối cùng mới phát hiện ra, biện pháp hữu hiệu nhất là dùng hai tay che mặt.

"Cút, Cút đi." Tôi hung dữ hét lên, muốn xua đuổi tất cả mọi người.
Nhưng không ai nhận ra, dưới hai bàn tay tôi là khuôn mặt đang đầm đìa nước mắt.

Không một ai phát hiện? Đúng không?

Một cái áo trắng chầm chậm khoác lên người tôi, nhẹ nhàng như sợi lông chim, bao trùm lấy cơ thể mềm yếu, chật vật.

"Biện pháp cấp cứu làm rất tốt, cô định cảm tạ ân nhân của mình thế nào...." Tôi sửng sốt, đánh bác sĩ một cái, thẹn quá hóa giận:

"Được rồi! Được rồi! Anh là ai vậy? Anh còn trẻ như vậy mà đã là bác sĩ thực tập rồi à? Tôi không muốn đôi co với anh nữa. Gọi người có quyền lực to nhất ở nơi này đến đây đi."

"Nhan Khải. Chief Resident Trưởng Khoa." Anh ta đặt hai dấu chấm câu to tròn kết thúc sự nghi ngờ của tôi, còn bổ sung thêm:

"Hiện tại tôi có trách nhiệm quản lí cả tầng lầu này." Được lắm, rất có khí phách. Tôi thích.

Nhưng đây không phải là lúc mờ mắt cuồng si, vấn đề quan trọng bây giờ là bổn tiểu thư đến nơi nào thì nơi đó đều là phòng VIP, nằm viện cũng phải VIP. Không thể khuất phục ở phòng thường được.

Không phải tôi kén cá chọn canh mà là do việc này thuộc phạm trù nguyên tắc.

Giữ vững nguyên tắc, quyết không hổ thẹn.

"Anh là trưởng khoa, vậy anh phải có biện pháp giúp tôi chuyển sang phòng VIP." Tôi dang hai tay, hai chân khoanh lại, ngồi phịch xuống giường ăn vạ: "Nếu không, tôi sẽ vu khống nói là cấp cứu không kịp thời.."

"Cô có tin tôi sẽ trực tiếp cho cô xuất viện?" Giọng người đàn ông trầm xuống, hiển nhiên là hơi kích động rồi.

Xì, xem ra thoạt nhìn có vẻ nhã nhặn, nhưng tính tình vị trưởng khoa này cũng không được tốt cho lắm.

"Anh dám? Tôi sẽ kiện anh." Tôi cũng không chịu thiệt.
Anh ta không thèm phí hơi phí sức đôi co với tôi, xoay người giao cho cô y tá: "Miss Hà, gọi người thân của vị tiểu thư này...." Không ngời người cô y tá dẫn vào lại là Trịnh Mạnh Hi. Tôi kinh ngạc, giật nảy lên: "Chú Mạnh Hi..." Người mang tôi đến bệnh viện là Trịnh Mạnh Hi?

"Bác sĩ Nhan, thật ngại quá. Đứa trẻ này đã gây không ít phiền phức cho anh."

"Vừa rồi còn đòi chuyển sang phòng VIP nữa."

Anh bác sĩ đẹp trai cau mày nhăn nhó, nhân cơ hội kể tội tôi: "Nguồn tài nguyên chữa bệnh không thể để lãng phí như thế được."

"Tôi..." Vừa định mở miệng, Trịnh Mạnh Hi đã ấn đầu tôi xuống, ý bảo cứ giao cho anh ta giải quyết.

"Tinh Thần đứa nhỏ này được nuông chiều từ bé, đâm ra sinh hư..." Chú Mạnh Hi nhìn tôi với vẻ trách cứ rồi kéo anh bác sĩ đẹp trai kia tới bệ cửa sổ nói chuyện.

Hai người trò chuyện một hồi, vừa nói vừa cười, hình như còn trao đổi danh thiếp, hoàn toàn không để ý đên sự tồn tại của tôi.

Tôi trừng mắt nhìn bọn họ, trừng một lúc lâu lại phát hiện, hình ảnh hai người đàn ông vai kề vai thực sự rất vui tai vui mắt. Một người tây trang đen là doanh nhân xuất chúng, một người áo blouse trắng là bác sĩ chuyên khoa. Tổng giám đốc bá đạo và bác sĩ dịu dàng... Tôi yên lặng xoa xoa mũi.

"Tinh Thần, còn không mau xin lỗi bác sĩ Nhan." Chú Mạnh Hi quở trách đầy nghiêm khắc.

Hỏng bét. Bị phát hiện đang tưởng tượng viễn cảnh tổng giám đốc "bắt nạt" bác sĩ rồi sao?

"Tại sao lại phải xin lỗi?" Tôi có tật giật mình, ương ngạnh nói:

"Cháu... Sai chỗ nào?"

"Chỗ nào cũng sai? Nhanh xin lỗi đi"

"Bác sĩ Nhan, Đúng... Tôi không nên... đối với anh... nên" Ba chữ này thật khó nói, tôi quay mặt, lí nha lí nhí.

"Thôi đi. Cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, phiền anh dẫn cô bé về phòng bệnh." Bác sĩ Nhan vỗ vai chú Mạnh Hi, dặn dò vài câu rồi rời đi.

"Muốn chuyển sang phòng VIP sao?"

Tôi vui vẻ:" Chú Mạnh Hi là tuyệt nhất."

Nhưng niềm vui của tôi không kéo dài được lâu.

Tôi ái ngại nhìn xung quanh căn phòng. Trên tường dán giấy hoạt hình màu hồng phấn còn giường sắp xếp chăn đơn màu hồng phấn, đến cái gối cũng màu hồng phấn nốt. Chưa hết. Còn có áo bệnh nhân cũng màu hồng phấn luôn.

Tôi đang lạc vào xứ sở "thần tiên" sao?

Ngoài hành lang, tiếng trẻ em chơi đùa, xen lẫn tiếng y tá đang cố đè thấp tiếng quát: "Không được đùa nghịch trên hành lang bệnh viện." Thêm tiếng khóc thảm thiết thất thanh: "Hu hu hu, mẹ ơi, con không muốn tiêm, hu hu hu,"

"Hu hu hu, ba ơi, ba, con không muốn uống thuốc, không uống!"
"Hu hu hu, con không nằm viện, con muốn về nhà cơ..."

"Phòng trẻ em" Tôi giật giật khóe miệng.

"Ừm" Trịnh Mạnh Hi cười hiền: "Bác sĩ Nhan còn nói. đầy là phòng VIP HELLO KITTY". Tôi cạn lời.

Khi biết mình đang ỏ phòng bệnh là khu vui chơi cho trẻ em, tôi liên tục tự nhắc nhở mình rằng bản thân phải bình tĩnh, phải rất bình tĩnh, phải vô cùng bình tĩnh. Tốt lắm, bổn tiểu thư bị người ta chơi một vố rồi.

"Sắc mặt cháu khó coi như vậy? Không sao chứ?"

"Ha ha, ha ha, không sao...." Tôi bóp bóp hai bên Thái Dương, cười lớn:

"Mèo Kitty rất đáng yêu, con rất thích mèo Kitty."

"Tay, cổ tay của con là sao vậy?"

Tôi bừng tỉnh giơ tay lên mới phát hiện cổ tay xuất hiện vài vết máu li ti, máu tươi từ từ thấm ra ngoài, nhỏ từng giọt từng giọt, nhanh chóng nhuộm ống tay áo hồng chuyển thành màu đỏ.

Tôi co quắp một hồi, thì thào than thở: "Có lẽ... trong lúc giãy dụa dưới nước bị vật gì đó cắt vào tay?"

"Đau không?"

Vết thương này quả thật không sâu, hoặc cũng có thể lúc lên xe cấp cứu, vết thương đã khô lại. Chẳng qua vừa rồi vận động mạnh, vết thương mới rách ra.

"Nhức lắm." Tôi khịt khịt mũi, thành thật trả lời: "Thật sự đau lắm." Hắn tỏ ra không quan tâm, cho rằng chuyện nhỏ không đáng kể, dù rằng ai cũng hiểu những vết thương nhỏ này đều không đáng ngại.

Anh ta bật cười, ngón tay uốn lượn nhịp nhàng, gõ nhẹ một cái lên trán tôi: "Chú cũng thua con rồi, tay bị thương mà còn có tâm trí làm loạn." Thực sư, rất muốn tiếp tục nhận được sự dịu dàng ấy, mặc dù có lúc bản thân tôi giống như một đứa trẻ.

"Để chú gọi hộ lý đến..."

"Không muốn người khác tới." Tôi nắm tay anh ta, giơ cánh tay bị thương tới trước mặt Trịnh Mạnh Hi, tùy hứng ra lệnh: "Chú, ờm, Trịnh Mạnh Hi, giúp cháu xoa thuốc"

Bất kể anh ta có từ chối tôi hay không, bản thân tôi cũng biết dù thế nào thì ở trong lòng anh ta, tôi cũng là cái gai hoa hồng khó có thể nào nhổ được.

Người đàn ông đành mỉm cười bất đắc dĩ, đi mượn hòm thuốc từ chỗ y tá rồi ngồi bên giường bệnh, cầm chiếc gối ôm Hello Kitty lót dưới cổ tay tôi, sát trùng vết thương, bôi thuốc, dán băng gạc....

Từng động tác nhẹ nhàng, cẩn thận giống như tôi là một con búp bê sứ vô cùng quý giá.

Bên trong phòng bệnh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức, nghe thấy tiếng tim đập thình thịch cũng cảm thấy đinh tai nhức óc.

Tôi cố gắng hướng tầm mắt nhìn về vách tường, trên đó có một chiếc đồng hồ hình Hello Kitty. Kim đồng hồ chậm rãi nhích từng chút, lặp đi lặp lại, phát ra những tiếng tích tắc tích tắc.

Tại sao mèo Kitty lại không có miệng? Nếu không có miệng, cả ngày không nói được gì chắcchắn sẽ rất khó chịu.

Anh ta im lặng một lúc lâu, nhẹ nhàng thở dài: "Chú về trước đây."
"Có thể ở bên cháu thêm một lúc được không?" Tôi nắm chặt góc áo của anh ta: "Trịnh Mạnh Hi. Ở một mình, cháu sợ"

"Tinh Thần. Chú sẽ ở bên cháu, bảo vệ cháu." Ánh sáng lấp lánh lóe lên từ đáy mắt người ấy, nhưng chớp mắt một cái, ánh sáng vụt tắt: "Như một người anh cả, chăm sóc cháu, bảo vệ cháu." Chỉ là một người anh cả không hơn không kém.

Tôi buông tay "Cháu...chỉ một chút hi vọng, cũng không có sao?"

"Chú đã kết hôn rồi."

"Chú không hề yêu cô ấy, chú cười cố ấy chẳng qua là vì..." Anh ta nhanh chóng cắt lời tôi, quyết liệt như vậy, nhẫn tâm như vậy: "Chú sẽ không ly hôn, chú với cháu cũng không có tình cảm nam nữ. Vì vậy, cháu đừng đem ý nghĩ đó áp đặt lên người khác."

"Vậy chú cũng đừng đặt tâm tư vào cháu nữa." Tôi đau khổ mấp máy môi, cảm thấy oan ức: "Vì nếu như vậy, cháu sẽ rất dễ hiểu lầm..." Cũng là vì câu nói: "Chú sẽ bảo vệ cháu" như viên một viên thuốc độc được bọc qua một lớp đường ngọt lịm. Dụ dỗ bạn ăn, ăn xong người ta rồi mới nói cho bạn biết trong đó không có chút tình cảm nam nữ nào. Tất cả chỉ là ảo giác của bạn thôi

Chẳng trách tôi bị bệnh, hết bệnh tương tư lại đến bệnh thần kinh.
Anh ta ngẩn ra, bật cười:"Hóa ra là như vậy. Xin lỗi. Sau này chú sẽ chú ý, sẽ không khiến cháu hiểu lầm nữa."

Đôi mắt dần dần giăng kín sương mù, tôi quay mặt ra chỗ khác, cố gắng giữ giọng nói nhẹ như gió thoảng mây bay:"Không sao."

Chuông di động đột nhiên reo lên, xua đi không khí lúng túng giữa hai người, Trịnh Mạnh Hi ra cửa sổ nghe điện thoại. Nói chuyện một hồi, khi anh trở lại phòng bệnh lần thứ hai cũng là lúc tôi điều chỉnh xong mớ cảm xúc hỗn độn của mình.

  "Trịnh Sở Diệu..."

Tôi cau mày: "Vẫn ổn chứ?"

"Không có chuyện gì."

"Mấy ngày tới chú sẽ giúp con làm nốt thủ tục nhập học."

"Thủ tục nhập học?" Tôi nhíu chặt lông mày.

"Lâm gia và Trịnh gia thương lượng xong rồi. Nghỉ hè xong, con đừng về Nhật Bản, ở lại Đài Loan học trung học. Sau khi đính hôn cùng Sở Diệu, hai đứa sẽ ra nước ngoài du học..."

"Thực hiện chính sách thông gia này, hai nhà sẽ được lợi ích gì?" Tôi hỏi, dùng nổ lực cuối cùng giữ cho giọng nói của mình nghe thật hờ hững.

"Lâm gia có thể thu được nguồn tài chính dồi dào, còn Trịnh gia sẽ chiếm được khối nhà đất lớn."

"Vì vậy, đây là nhiệm vụ của con."

"Ừm" Ưu điểm nổi bật nhất của người đàn ông này chính là khi cẩn thẳng thắn thì sẽ không có nửa điểm mập mờ

"Cảm thấy giá rẻ quá." Đưa mắt nhìn xuống, không biết từ bao giờ con gối ôm đã bị tôi ôm vào lòng trút giận, vò khuôn mặt đáng thương của con Hello Kitty như vò sợi mì, dùng hết sức lực, cuối cùng chỉ có thể trút ra một tiếng thở dài: "Cháu biết rồi." Trước khi đi, anh ta mang theo ngữ điệu dịu dàng giả tạo nói: "Lát nữa mẹ cháu sẽ tới thăm cháu.
"
"Mẹ? Mẹ nào? Quên đi! Mặc kệ là ai hiện tại cháu đều không muốn gặp?"
"Nói với bà ấy không cần. Bây giờ cháu muốn nghỉ ngơi." Tôi cầm cái gối ôm đã nhăn nhúm. Tôi cầm cái gối Hello Kitty lúc này đã đầy những vết nhăn nhúm trở mình, xoay lưng về phía Trịnh Mạnh Hi.

Thế là, vì cuộc hôn nhân tốt đẹp và cũng vì lợi ích kinh tế khổng lồ này, tôi và Trịnh Sở Diệu bị ép phải bồi dưỡng tình cảm, tiến hành hẹn hò một - một.
Buổi tối hôm đó, hiếm lắm mới thấy Trịnh Sở Diệu gọi điện cho tôi, giọng nói cứng ngắc lạ lùng, như thể bên kia điên thoại có người đang kề dao lên cổ anh ta, buộc anh ta gọi ra tên tôi: "Lâm Tinh Thần?" Bây giờ, bàn tay của một tên đàn ông vắt mũi chưa sạch đang du ngoạn trên sống lưng mềm mịn trắng như tuyết của tôi, không nhanh không chậm, không nặng không nhẹ trượt xuống xương hông còn tôi thoải mái vùi đầu vào gối, dùng lỗ mũi hừ nhẹ một tiếng:

"Hả?"

"Tuần lễ cuối năm có rảnh không?" Trịnh Sở Diệu hỏi.

"Ừ." Người đàn ông dùng ngón trỏ đặt trên cổ tôi, bỗng nhiên dùng lực ấn vào huyệt trên vai rồi day day, cảm giác tê dại chạy qua sống lưng giống như có từng dòng điện đang thi nhau lan tỏa khắp cơ thể, tôi không tự chủ than thở "Hừ" một tiếng.

Điện thoại không còn reo nữa, tôi cho rằng Trịnh Sở Diệu đã cúp máy, ném điện thoại sang một bên, tiếp tục hừ hừ ha ha "Hừm. Chính là chỗ này? Mạnh hơn một chút..."

"Như thế đã đủ chưa?" Người thanh niên hỏi, lại dùng sức nhấn vào huyệt đạo vừa rồi.

"Thoải mái không?"

"A a a a a... Thoải mái" Tôi thoải mái đến ngón chân cũng co lên, "ưm" một tiếng:

"Baby, anh thật giỏi..."

Nghĩ lại mấy ngày trước bổn tiểu thư nằm ở phòng trẻ em, dùng vẻ mặt thẫn thờ nhìn khắp gian phòng toàn mèo không miệng, thỉnh thoảng còn có tiếng khóc, không đổ bệnh thì cũng sớm suy nhược thần kinh.

Tôi nghiêm túc nghĩ rằng phải chăng mỗi đứa nhỏ đều được lắp một cái loa trong cổ họng. Nếu không tại sao lại có thể khóc thét suốt nửa tiếng đồng hồ.
Kinh khủng hơn chính là chỉ cần một đứa bé òa khóc, như bệnh truyền nhiễm, đứa thứ hai, thứ ba, thứ tư... thi nhau khóc đủ loại hình hài. Đi hết mười vạm tường thành cũng không dứt được tiếng khóc đó.

Tôi nhịn 3 tiếng 34 phút 18 giây. Không thể nhịn được nữa cũng không cần nhịn nữa, khẩn trương xuất viện, thoát khỏi thứ tạp âm đến từ địa ngục này đi.
Vốn định thở phào một hơi, ai ngờ đến buổi tối nằm trên nệm Zehder FALOMO cao cấp nhưng khắp người vẫn nôn nào, chỗ này đau, chỗ kia nhứ, chừng mấy ngày không tài nào ngủ được.

Bác gái Julia khuyên tôi nên mát xa, đưa cho tôi một tấm danh thiếp nói đây là một chuyên viên mát xa dày dặn kinh nghiệm, hơn nữa phục vụ suốt 24h. Nam giới ư, tôi có chút e dè, cứ nghĩ đến việc cơ thể mình bị đàn ông xa lạ sờ tới sờ lui, không xấu hổ mới là lạ.

Bản tính thiếu nữ rụt rè của bổn tiểu thư tuy không nhiều nhưng không có nghĩa là không có.

"Thể lực và lực đạo của cậu ta rất mạnh, quan trọng là "rất bền". Con làm một lần sẽ nghiện, sau này nhất định con sẽ chỉ thích tìm nam giới mát xa." Bác gái gái Julia duỗi thắt lưng, rồi co dãn cho thẳng cả người, bộ ngực như biển cả bao la suýt chút nữa là chiếc cúc áo trước ngực bật tung ra.

"Thật sao?" Tôi bán tín bán nghi, liếc nhìn "sinh động biển cả" thầm hận, gen tốt như thế sao lại không truyền cho tôi, ngoài miệng độc ác nhắc nhở: "Mẹ, dạo này ngực mẹ hình như hơi "mướp" xuống..."

Bác gái Julia đỏ mặt hét lên, đánh tôi một cái đau điếng người.

"Ai da, cái cổ của tôi...." Tôi khẽ kêu lên.

Mãi đến lúc nửa đêm, toàn thân gân cốt vẫn âm ỉ đau nhức, thực sự không thể chịu đựng được nữa, cũng không thể làm gì khác ngoài vứt bỏ cái gọi là e lệ, đành phải tìm thầy giáo mà bác gái Julia khen không ngớt. Vốn tưởng rằng là một vị chú già, không nghĩ tới lại là một gã đàn ông trẻ tuổi lực lưỡng, ngón tay linh hoạt, kỹ thuật cũng không tồi.

Mười mấy phút trôi qua, tôi vừa cắn răng, vừa hừ nhẹ: "Được rồi. anh khá lắm, sau này bổn tiểu thư sẽ bao nuôi anh."

"Xin hỏi cô có cần phục vụ đặc biệt không?" - Anh ta nhấn mạnh hai chữ "đặc biệt".

"A..." Tôi gãi đầu, nghĩ thầm còn có "phục vụ đặc biệt" sao. Không nghĩ tới mát xa cũng có nhiều chuyên nghành kinh doanh. Cùng lắm mấy ngày tới ngủ không ngon, trên trán nhất định sẽ mọc mụn, thôi thì việc ngủ giữ gìn nhan sác vẫn là quan trọng nhất.

"Ừ.... được rồi, lần sau nói tiếp." Tôi khoát tay chặn lại.

Chuyên viên mát xa cũng không cưỡng ép chào hàng, lễ phép cảm ơn, còn tốt bụng thay tôi tắt đèn, lẳng lặng thu dọn đồ đạc rồi lui ra, tìm quản gia lĩnh thưởng. Còn tôi vẫn nằm lì trên giường, toàn thân gân cốt thả lỏng, mí mắt càng ngày càng bị con sâu ngủ đánh chiếm, càng ngày càng trầm trọng.

"Lâm Tinh Thần"

Tiếng gào thét lạnh thấu xương đột nhiên từ bên tai truyền tới, có giống tiếng quỷ từ địa ngục không chứ? Tôi sợ hết hồn, trong tích tắc con sâu ngủ chạy đâu mất tiêu "Mẹ ơi, có ma! Ai gọi tôi vậy?" Thoáng nhìn thấy dưới gối có ánh sáng lấp lóe, hóa ra là âm thanh phát ra từ điện thoại di động.

Kẻ đó thật đáng sợ hù chết tôi rồi. Tôi rất nhát gan mà.

Dụi dụi mắt, thấy rõ cái tên Trịnh Sở Diệu nhấp nháy trên màn hình. Tên này chưa cúp máy sao?

Tôi mất hứng tiếp lời: "Này, anh còn không tắt máy à?"

"Cô cũng không chịu tắt máy?" Khẩu khí Trịnh Sở Diệu hơi kì lạ: "Này cô bận xong chưa?" Không thể hiểu nổi, nửa đêm gọi điện thoại quấy rầy người khác, tôi không bực thì thôi, anh ta giận dữ cái gì?

Lâm Tinh Thần, phải thật tao nhã.

Quỷ điên chính là quỷ điên, động một tí là xù lông, cơ bản là một tên mắc bệnh hoàng tử, không cần chấp nhặt với anh ta.

"Hỏi làm gì?" Tôi ngáp dài một cái, có chuyện mau nói có rắm mau xì, bà đây còn muốn ngủ.

"Cô, cô thật dâm..." Anh ta nghiến răng nghiến lợi, trầm mặc vài giây mới nén giận mở miệng:"Tuần lễ cuối năm...Chú Mạnh Hi muốn mời chúng ta ăn cơm?"

"Ừm " Một lời tôi nói đáng giá như vàng

"Thời gian địa điểm cụ thể tôi sẽ gửi tin nhắn cho cô. Nhớ tới đấy. Tạm biệt." Như thể giữ máy thêm một giây anh ta cũng không muốn, nói nhanh mà cúp điện thoại cũng nhanh lắm.

Tôi mờ mịt nghĩ, không đúng, tên này vừa mắng tôi dâm đãng?

Tôi đã làm gì mà anh ta dám gắp lửa bỏ tay người như vậy?

Nhớ hôm đó rớt xuống hồ bơi, Trịnh Sở Diệu ôm Ương Ương. Ngay giữa bể bơi lại giở trò hôn hít một cô gái ngất xỉu không phải hèn mọn biến thái ti tiện thì là cái gì?

Mấy trang tin tức còn khen anh ta trượng nghĩa, anh hùng cứu mỹ nhân.

Có lầm không vậy?

Dùng miệng hô hấp nhân tạo cũng không đến mức đó!

Nói trắng ra thì Trịnh Sở Diệu "thừa nước đục thả câu"... Ơ. Thành ngữ này khá giống hoàn cảnh hiện tại, nhưng lại không biết giống điểm nào. Thôi dẹp đi. Tiếng Trung của tôi không giỏi, hiểu được đại khái là tốt lắm rồi.

Tôi quay lại nói chuyện điện thoại, mắng chửi một thôi một hồi: "Trịnh Sở Diệu, anh mới dâm đãng, đồ đàn ông dâm đãng, hèn mọn biến thái, ti tiện. Hừ." Bị anh ta công kích như vậy, đầu óc tôi bỗng chốc tỉnh táo, tỉ mẩn hồi tưởng lại chuyện hôm đó.

Ai. Rốt cuộc là ai đã cứu tôi.

Tuy rằng người đó dùng phương thức bạo lực nhưng... Chết tiệt. Hắn nói xin lỗi những hai lần liền. Xin lỗi cái gì? Hại tôi... có cảm giác là mình bị xin lỗi thật.
Cảm giác khô nóng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net