<11>

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trạng thái của Trung Bổn Du Thái gần đây rất không tốt.

"Tao cảm thấy hình như tao gặp tà." Nằm trên giường ký túc xá, hung hăng uống một ngụm bia, Trung Bổn Du Thái chậm chạp nói.

"Ví dụ như?" Từ Anh Hạo một bên lật tạp chí, một bên câu được câu không trả lời.

"Ví dụ như," xoay người nhảy xuống giường, ôm lấy vai Từ Anh Hạo, "lần trước tao gặp người theo dõi tao đó, nhưng bất luận thế nào cũng không nhớ nổi đã nói cái gì với hắn."

"Đó là tại mày não ngắn." Cười nhạo một tiếng, Từ Anh Hạo cũng không thèm nhúc nhích.

"Ngắn con mẹ mày, nghe tao nói nè!"

"Rồi rồi rồi..."

"Hơn nữa, sau ngày hôm đó tao tự dưng muốn nuôi mèo... Tối hôm qua tao đột nhiên nhớ ra, người đó hình như nói với tao một câu bảo tao muốn nuôi mèo gì gì đó, âm thanh nghe rất không thực tế... Không lẽ hắn hạ thần chú gì với tao?"

Từ Anh Hạo cười sắp tắt thở.

Trung Bổn Du Thái không để ý tới hắn, tiếp tục nói không ngừng: "Còn nữa, ánh mắt của cả hai rất giống nhau... Mặc dù tao không biết người kia đeo lens hay là sao... nhưng rõ ràng là cùng một màu, nhìn rất quen. Lại còn Tại Huyền nữa, thằng nhóc đó nhà đâu có thiếu tiền, đột nhiên lại thể nghiệm cuộc sống cái gì..."

"Này Du Thái," Từ Anh Hạo rất vất vả mới hít thở đều đặn, cười đến đau quai hàm, "Tao đã nói với mày rồi, ít xem manga đi."

"...Cút."

Mặc dù Từ Anh Hạo không tin, bản thân cũng hiểu được bất thường, nhưng Du Thái vẫn không khống chế được sức tưởng tượng của mình cất cánh bay cao bay xa.

Nhất là mỗi ngày về nhà lại nhìn thấy con mèo Nhung Nhung cực kỳ thông minh mà cậu chưa từng gặp qua bao giờ, và đôi mắt xinh đẹp của nó.

Hậu quả của việc mỗi ngày đều thất thần chính là, công việc của Du Thái gặp sai sót.

Vốn là một công việc rất vất vả mới tìm được, còn trước mặt ba mẹ ba hoa khoác lác nói mình sau này tuyệt đối không xin tiền từ nhà nữa. Giờ thì hay lắm, còn chưa hết kỳ thực tập, không chỉ không có biểu hiện gì nổi trội, còn bị cấp trên gọi tới văn phòng nghiêm khắc phê bình, có thể suông sẻ trở thành nhân viên chính thức hay không cũng gặp trở ngại.

Du Thái xem nó như nỗi khổ của thời kỳ thực tập sinh.

Rất vất vả đến tối mới làm xong công việc, Du Thái đi bộ trên con đường đêm yên tĩnh, gió lạnh lùa qua cổ áo chạm đến trái tim.

Mênh mông trống rỗng, cô đơn chiếc bóng.

Dị quốc tha hương làm sao so được với nhà của mình.

Đột nhiên muốn khóc.

"Mẹ nó, khóc cái gì." Tự mắng mình một câu, đi nhanh vài bước, chui vào một quán rượu nhỏ ngay dưới nhà.

"Chuyện gì thế này, dựa vào cái gì mà tôi vẫn nghĩ tới anh?"

Dồn sức uống mấy ngụm rượu to, Du Thái bắt đầu lẩm bẩm không ngừng.

"Con mẹ anh... Mua lens cũng không chọn màu sắc nghiêm chỉnh một chút, anh cho là anh rất thời trang sao? Mấy ngày trước còn theo dõi tôi, mấy ngày nay lại cả cái bóng cũng không thấy... Người thì trẻ, bao nhiêu màu sắc đẹp... mặc một cây đen thùi... còn giống hệt con mèo kia... Còn nữa, con mèo đó..."

Du Thái bắt đầu cảm thấy mơ mơ màng màng.

Đang ngẩn ngơ, bên cạnh dường như có thêm một người.

Hơi thở ấm áp vây quanh, mùi vị thanh lãnh mà lại dễ chịu.

Một bàn tay kéo Du Thái ôm vào trong ngực.

"Đã trễ thế này, tại sao không về nhà?" Là âm thanh quen thuộc bên tai vẫn luôn nhớ tới, Du Thái hơi nghiêng đầu, nhìn về phía người đang ôm mình.

Áo đen tóc đen, gương mặt tinh xảo, và đôi mắt màu nâu nhạt.

"A... là anh..." Nói đếnđây, Du Thái liền nhắm hai mắt, tựa vào ngực người kia mà ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC