<12>

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu hơi đau.

Trung Bổn Du Thái chậm rãi mở mắt.

A... tối qua uống rượu hơi nhiều...

"Á???!!!"

Trên lưng là một cánh tay. Sau gáy là hơi thở ấm áp.

. . . . .

"Cái gì vậy!" Giật nảy người, Du Thái cầm gối ném vào mặt người bên cạnh.

Lý Thái Dung chậm rãi đưa tay chụp lấy cái gối, mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Ngũ quan tinh xảo hiện ra dưới ánh nắng sáng sớm đầy dịu dàng.

Làm sao lại có một người đẹp trai như vậy. Du Thái cảm thán trong lòng.

Nhưng lời nói ra lại không hề lễ độ: "Tại sao anh với tôi lại ngủ cùng một giường?"

Lý Thái Dung tỉnh ngủ, con ngươi màu nâu nhạt lại càng sáng ngời. Hắn yên lặng nhìn chằm chằm người trước mặt: "À... Tối hôm qua ai đó uống rượu đến bất tỉnh nhân sự, dựa vào người tôi ngủ vô cùng sung sướng. Tôi vất vả lắm mới đưa được em về nhà của tôi."

"Nhà anh... anh... Vậy anh để tôi nằm ghế sô pha không phải được rồi sao? Hai thằng con trai ôm nhau ngủ là có ý tứ gì?"

"À..." Lý Thái Dung đưa tay vuốt tóc mái trên trán ra phía sau, cả người dường như toản ra hương vị biếng nhác mà lại ôn nhu, "Tôi cũng không nhẫn tâm cho em ngủ sô pha."

Du Thái trừng mắt, lỗ tai nóng lên.

"Không đúng, lời nói này của anh..."

"Còn nữa," Lý Thái Dung ngắt lời cậu, đứng dậy lấy quần áo ở đầu giường đưa cho Du Thái, "Em bị muộn giờ làm rồi."

. . . . .

"Đi đây!!!"

Cầm lấy quần áo, Du Thái vội vàng nhảy xuống giường, đi mấy bước dài vọt ra tới cửa: "Suýt chút nữa thì quên chuyện này..."

Đột nhiên, lưng cậu cứng đờ.

Có gì đó không đúng.

Quay đầu nhìn chằm chằm Lý Thái Dung, chính xác mà nói, là nhìn vào mắt hắn.

"Anh... đi ngủ cũng đeo lens?"

"Không phải." Buột miệng thốt ra đáp án, sau đó mới phản ứng lại, trong phút chốc khẩn trương tới nỗi bàn tay đổ đầy mồ hôi, "Có lẽ là... quên lấy ra?"

Trong lòng có điểm hoài nghi, nhưng cũng không cố chấp nhiều như vậy, Du Thái vừa lầm bầm vừa ra khỏi cửa: "Mau lấy ra đi, anh không cần mắt nữa sao..."

"Ừm." Không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng, một câu như có như không sự quan tâm trong đó cũng đủ làm cho Thái Dung vui vẻ lăn qua lăn lại.

Cho dù một lần ăn mười bao cá nhỏ cũng sẽ không có cảm giác vui vẻ thế này.

Không đúng, Du Thái so vớicá nhỏ còn quan trọng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net