<13>

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau lần Du Thái ngủ ở nhà người ta, số lần cậu nhìn thấy hắn lại càng nhiều hơn.

"Lúc mới đầu thì mỗi khi tao buồn bực, hắn sẽ xuất hiện," Du Thái dựa vào ghế sô pha nhà mình, nói liền một mạch với Nhung Nhung đang ngồi ở trên đùi, "hắn chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh tao nghe tao nói. Mỗi lần đều đến khuya hai bọn tao mới ra khỏi quán, sau đó hắn sẽ lừa tao tới nhà hắn."

Lừa?

Nhung Nhung đối với từ này rất bất mãn, trong cổ họng phát ra âm thanh ô ô.

"Hiện tại ngược lại, chiều nào tan ca tao cũng thấy hắn ở dưới công ty. Mày cũng biết đó, tao thường xuyên tăng ca, có đôi khi cả công ty về hết rồi tao mới về. Hiện tại chỉ mới đầu xuân, trái lại hắn vẫn không chê lạnh."

Tàm tạm, không phải lạnh lắm.

Đương nhiên, khẳng định ở trên người em rất ấm áp.

"Sau đó bọn tao sẽ đi ăn rồi đi dạo... tao cảm thấy rất kỳ quái, tao cũng không phải con gái, hắn để tâm tao như vậy làm gì."

Thích em còn không kịp, ai rảnh đâu mà quan tâm em là nam hay nữ.

Nhung Nhung cọ cọ lên trên, đặt đầu lên hõm vai Du Thái.

Du Thái cảm thấy một hương vị quen thuộc trong trẻo nhưng lạnh lùng lại kéo tới.

Ý nghĩ này vẫn cứ không thể ức chế mà hiện lên trong đầu.

Không đúng, rất không đúng.

"Mày quá thông minh, cứ làm tao suy nghĩ lộn xộn..." Du Thái sờ sờ lưng mèo, có chút tự giễu cười cười, lại vẫn nhịn không được mà hỏi, "Nếu... tao chỉ nói là nếu... nếu mày nghe hiểu lời nói của tao, nếu mày là hắn... vậy... lần sau gặp nhau, mày có thể nói cho tao biết tên của mày được không...?"

Dứt lời, Du Thái thở dài, đáy mắt hiện lên cảm xúc bất đắc dĩ: "A... thật sự là điên rồi."

Cậu cũng không nhận ra,cơ thể con mèo trong ngực đã trở nên cứng ngắc; cũng không nhìn thấy, con ngươixinh đẹp màu nâu nhạt kia vì khẩn trương và lo lắng mà lay động dữ dội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net