<16>

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đã về khuya, ánh đèn mờ nhạt rọi lên người đi đường tạo thành những cái bóng trải dài trên mặt đất.

Trung Bổn Du Thái chậm chạp đi phía trước, Lý Thái Dung theo tốc độ của cậu đi ở phía sau.

Hai người không nói chuyện, mãi đến tận bên dưới nhà của Du Thái.

Du Thái quay đầu liếc mắt nhìn Thái Dung một cái, sau đó lập tức quay đầu đi: "Tôi tới rồi, anh đi đi." Có lẽ vừa vì khóc một trận, giọng nói có hơi khàn.

Lý Thái Dung cười cười, không nghe lời cậu nói, ngược lại tiến lên vài bước đứng sóng vai cùng cậu: "Em muốn tôi đi đâu?"

"?" Du Thái khịt khịt mũi, có chút ù ù cạc cạc, "Về nhà anh đi."

"Đây không phải nhà của tôi sao." Lý Thái Dung thản nhiên nói, "Chẳng lẽ em đã quên? Em đã bỏ ra hơn mấy trăm mua tôi về."

". . . . .Cũng không phải hơn mấy trăm... chỉ có hai ba trăm thôi..." Du Thái theo bản năng đáp lại, nhưng vừa nói ra miệng liền phát hiện hình như sai trọng điểm rồi.

Lý Thái Dung nghe xong rất không nể mặt mà cười thành tiếng.

Vì thế hai người cùng nhau vào nhà.

Đi qua đi lại một chút, sau đó mỗi người tự bưng một cái chén ngồi đối diện nhau ở bàn ăn.

Đương nhiên, xuống bếp nhất định là Lý Thái Dung.

"Không nghĩ tới một con mèo như anh cũng biết nấu cơm..." Có thể là vì mùi vị rất ngon, Du Thái bắt đầu cảm thán.

"Lúc tôi có thể nấu cơm, ông nội của em còn chưa ra đời đâu, bạn nhỏ." Đưa tay nhẹ nhàng gõ lên đầu tiểu hoàn tử, xé giấy ăn đưa qua, "Dầu mỡ dính cả vào cằm, bẩn quá."

". . . . .Tạ ơn ông tổ mèo."

". . . . ."

Đã mở mồm ra nói thì sẽ không dừng lại được, dường như cũng đã quên những gì vừa xảy ra, Du Thái cực kỳ có hứng thú bắt đầu hỏi đông hỏi tây.

"Anh đã sống bao lâu rồi?"

"Vài trăm năm."

"Tôi nên gọi anh là gì? Anh Thái Dung? Ông Thái Dung? Không hợp lắm..."

". . . . .Thái Dung là được rồi."

"Vậy làm sao mà anh từ mèo biến thành người được? Giờ tôi thấy chuyện này rất ngầu nha... Các anh không phải là đoàn biểu diễn ảo thuật cao cấp gì chứ hả..."

"Không phải... Du Thái..."

"Vậy anh với ông chủ của cửa hàng thú cưng có quan hệ gì? Anh ta nhất định cũng không phải người..."

"Ừ, không phải. Hắn là một con thỏ."

"Mẹ ơi... chuyện gì vậy nè..."

. . . . .

"Du Thái" Lý Thái Dung nhìn đồng hồ, trò chuyện như vậy mà đã gần cả đêm, vì thế vội vàng ngắt ngang lời tiểu hoàn tử, "Ngày mai em không đi làm sao?"

"Có."

"Có phải chúng ta nên đi ngủ không? Hửm?" Không biết vì sao, đối với người trước mặt này, hắn dường như có kiên nhẫn và ôn nhu đến vô hạn, lời nói ra có giọng điệu như đang dỗ trẻ con.

Ngược lại trước kia đối với đứa nhỏ Trịnh Tại Huyền thì lại không tốt lành gì được, mỗi ngày đều lên kế hoạch đá nó ra khỏi nhà.

"À..." Lờ mờ trả lời, nhưng một giây sau liền phản ứng lại, "Anh không phải muốn ngủ chung với tôi đó chứ?"

"Có chỗ nào không đúng sao?" Đột nhiên tiến đến trước mặt Du Thái, gần như chóp mũi dán chóp mũi, Lý Thái Dung nâng tay xoa mặt cậu, "Trước kia cũng vẫn như vậy, không phải sao?"

Trái tim đập mạnh như phát điên, hô hấp dừng lại trong phút chốc.

Đôi mắt liên tục nhấp nháy nhìn thẳng vào gương mặt đẹp trai của đối phương, linh hồn dường như bị ánh mắt xinh đẹp kia câu đi mất.

Hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái quen thuộc vây quanh, giọng nói mang theo từ tính.

Tất cả cứ như vậy hút lấy lòng người.

Có thể là đêm đã khuya.

Cũng có thể là..."

"Thái Dung..."

"Ưm?"

"Chắc là em điên rồi."

Không quan tâm gì nữa,Du Thái đưa tay ôm cổ Lý Thái Dung, nhắm mắt lại hôn lên.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net